Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyệt sửng sốt, rốt cuộc cũng không nhớ ra được, tối hôm qua cô đã nói sẽ để anh thao hỏng?! ... Cô ...

Cô không thể cãi lại cái gì !

"Vẫn là cái miệng nhỏ phía dưới của em thành thật." Côn thịt lại cắm vào, mạnh mẽ nhồi đầy huyệt thịt làm Tô Nguyệt choáng váng không kịp phản ứng.

Hết rồi, sau khi ngủ với chủ tịch thì vẫn bị ngủ tiếp.

Lại nhồi thêm một cú nữa, bướm của Tô Nguyệt đã sưng đỏ lên. Tống Duyên Kỳ buông cô ra, rút ​​một ít khăn giấy, kéo chân cô sang hai bên, cẩn thận đem dịch thể nơi đó lau sạch.

Động tác nhẹ nhàng, Tô Nguyệt thậm chí còn không cảm thấy đau, nhưng bởi vì bị đụng chạm như vậy, huyệt dâm co rút lại căng thẳng tiết ra một ít nước nhờn.

Tô Nguyệt đỏ mặt, cô không muốn để Tống Duyên Kỳ biết phản ứng cơ thể của cô này lúc này.... nó khiến cô cảm thấy vừa thẹn vừa bối rối.

Cô tức giận kẹp chặt chân lại, cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, "Tôi sẽ tự mình làm."

"Không sao! Em đói chưa, anh hẹn đặt bàn ở nhà hàng nhé?"

Tô Nguyệt lắc đầu, nhìn thấy đôi tay thuần thục của Tống Duyên Kỳ đã đè lên cây côn thịt và lau sạch dịch thể vướng víu của hai người. Gậy thịt đó thật sự có kích thước đáng kể.

Thật lạ, rõ ràng là một hành động dâm như vậy, nhưng khi anh làm lại có vẻ cao quý và tao nhã, cô lẩm bẩm, kéo chăn bông và quấn lấy mình tròn vo.

Tô Nguyệt ngủ ngay sau khi vừa nhắm mắt, trực tiếp ngủ trên giường một ngày, cuối cùng bị cơn đói đánh thức, phải dậy ăn cơm.

Cô nhìn thấy một mảnh giấy anh để lại trên bàn.

—— Em nghỉ ngơi một ngày đi!

Tô Nguyệt nắm chặt tay kịch liệt, nơi đó của cô rất đau, làm sao có thể nghỉ một ngày! Nghỉ để bị trừ lương hay sao! Đúng là chủ tịch khốn nạn!

Đúng là nhà tư bản ác độc!

Sáng sớm hôm sau, Tô Nguyệt cầm đơn từ chức đến công ty, cô muốn nghỉ việc, cô không muốn tiếp tục dây dưa với chủ tịch nữa!

Cốc cốc cốc! ——Sau khi Tô Nguyệt gõ cửa, cô nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tống Duyên Kỳ vọng ra từ văn phòng.

"Vào đi."

Tô Nguyệt hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi vào, vừa nhìn thấy chủ tịch, cô nói thẳng: "Chủ tịch, tôi tới đây để nộp đơn từ chức."

Tống Duyên Kỳ nhướng mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cô, trong nháy mắt, ánh mắt anh mờ nhạt không thấy được cảm xúc gì, "Lại đây."

Tô Nguyệt bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho tí thì hồn lìa khỏi xác. Sau khi đặt đơn từ chức xuống, cô nghe thấy Tống Duyên Kỳ hỏi: "Còn đau không?"

"Không ...... Không đau nữa." Tô Nguyệt xoay người, đang muốn rời khỏi phòng làm việc, kết quả lại bị anh một mực giữ chặt cổ tay.

Giọng nói của anh không hề dao động một chút, giống như đây thực sự chỉ là một lời hỏi han bình thường, "Để tôi xem."

Tô Nguyệt vô thức kẹp chặt chân anh, cơ thể có phần chống cự:

"Đừng..."

Tống Duyên Kỳ xoay người cô lại, tay bóp chặt cằm cô, "Nếu tối hôm đó anh quá thô lỗ mà làm em bị thương, anh sẽ rất có lỗi. Vậy nên, anh phải kiểm tra lại. Em hiểu không?"

Anh vừa nói, tay vừa kéo chiếc váy xuống bên hông cô xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro