Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ tịch, không được!" Tô Nguyệt bị anh ôm ngồi ở trên ghế, vừa giãy vừa quẫy đạp, bối rối kêu lên, "Đây là văn phòng..."

"Không có sự cho phép của tôi, sẽ không có ai vào." Tống Duyên Kỳ thong thả nói: "Hay là, em muốn có người nhìn thấy em đang trong bộ dạng không đứng đắn với sếp mình?" Anh cười tà.

"Em không có ý đó! Nhưng mà điều này là không đúng! Anh ..."

Vẻ mặt Tống Duyên Kỳ có chút lạnh lùng, giữ chặt hai chân của cô gái, dang rộng đặt lên tay vịn của ghế "Đừng cử động. Thư ký, tôi để em chịu trách nhiệm với tôi. Em lại đưa cho tôi đơn từ chức là có ý gì? Tôi là một người đàn ông rất truyền thống, nói thẳng toẹt ra là cổ hủ. Tôi không muốn chúng ta ở trong loại quan hệ tình nhân bạn giường lẫn lộn này. Em nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"

Tô Nguyệt cắn môi, im lặng một lúc lâu mới lí nhí nói tiếp: "Nhưng... em... em đã có bạn trai ... "

Tống Duyên Kỳ sờ soạng trong túi áo khoác cô đang mặc, lấy ra chiếc điện thoại màu hồng nhạt của cô. Vừa mới mở khoá thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, mắt anh nheo lại, quai hàm căng chặt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nguy hiểm.

Vung tay một cái, điện thoại của cô bay thẳng vào góc tường, nát bươm, màn hình loằng ngoằng vết nứt vỡ.

Cuối cùng thì tiếng chuông cũng ngừng lại.

Tống Duyên Kỳ liếc cô một cái, hơi nhún vai, giọng điệu tỏ ra tiếc nuối.

"Giờ thì em đi được rồi đấy."

Tô Nguyệt hai mắt đỏ hoe, khịt mũi, cảm thấy bản thân cực kỳ oan ức, tủi thân, "Em không phải là một người phụ nữ vô trách nhiệm, nhưng mà, chủ tịch, anh... rốt cuộc..... anh muốn làm gì? Làm sao thì mới có thể kết thúc được mớ rắc rối này?"

"Em biết là mình sai ở đâu đúng không? "Tống Duyên Kỳ nhướng mày kiếm.

Tô Nguyệt gật đầu, cô cũng biết mình là người cần phải có trách nhiệm nhất trong chuyện này. "Là em đưa anh về nhà trong tình trạng say khướt, sau đó thì ngủ với anh, rồi sáng hôm sau........"

Cô cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tống Duyên Kỳ, khí thế của anh gần như là bắt cô phải phục tùng theo.

Anh đưa tay sờ lên đầu cô, hài lòng nói: "Không vội, chuyện này chúng ta sẽ từ từ giải quyết. Nào, trước hết mở chân ra, tôi muốn kiểm tra đoá hoa kia."

"Thỏ con, sợ cái gì đâu. Đừng sợ anh . . "

Giọng nói của anh như có ma lực nào đó làm Tô Nguyệt thẹn gần chết, cô xấu hổ dang rộng hai chân trên tay vịn ghế.

Tống Duyên Kỳ đưa tay kéo vạt váy cô lên cao, quần lót cũng bị lôi ra, lộ ra huyệt dâm ngọt ngào. Chắc là vì lần trước quá thô bạo nên xuất hiện mẩn đỏ và sưng tấy ở hai mép thịt.

Không biết anh chuẩn bị ít thuốc bao giờ nữa, nhanh chóng đã lấy ra, bôi một ít lên đầu ngón tay, Tô Nguyệt hiểu anh định làm gì liền sợ đến mức hai chân bị kẹp chặt, cô duỗi ra che lại, ngại đến mức
mặt đỏ như trái cà chua. Lắp bắp nói, "Cái đó ... chủ tịch ... tự em có thể làm."

"Bỏ tay ra." Cặp đùi thon thả bị Tống Duyên Kỳ ép vào, lớp vải quần âu chặt chẽ áp vào cặp đùi trần trơn bóng của cô, cho dù Tô Nguyệt muốn rút về cũng không có cách thoát được, vẻ mặt anh nghiêm túc, thậm chí có chút ngưng trọng.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, Tô Nguyệt co rụt vai lại, có chút sợ hãi hỏi: "Chủ tịch, anh... anh chỉ cần bôi thuốc mỡ thôi nhé..."

Tống Duyên Kỳ không thèm trả lời, những ngón tay mảnh khảnh đã bắt đầu ra vào trong cô. Với động tác này, anh có thể nhìn rõ tình trạng khe hở đùi, đồng thời đâm chính xác các đầu ngón tay vào âm vật còn hơi sưng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro