Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hoài Vân nhéo nhẹ gương mặt cô, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại như mọi khi, trước sau vẫn như cũ, cặp mắt phượng bỗng nheo lại, "Đã lâu không nghe em gọi mấy tiếng anh trai. Sau này nhớ gọi nhiều hơn nhé, biết chưa?"

Sau khi lên xe, rõ ràng đã ấm hơn nhiều, Tô Nguyệt cũng từ từ thả lỏng.

"Nói đi, em muốn nhờ anh chuyện gì?" Tô Hoài Vân cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu tím sẫm không cài cúc, mở rỗng đến mức lộ ra những đường cơ màu lúa mì ở eo và bụng, đôi chân dài tuỳ ý để trên xe, nhìn qua trông có chút cẩu thả.

Tô Nguyệt do dự một chút, nhưng vẫn quyết định trực tiếp mở miệng, bởi vì ở trước mặt Tô Hoài Vân, bất kể Tô Nguyệt bịa ra cái cớ gì, đều sẽ bị anh nhìn thấu, "Kia ... Gần đây em chút kẹt a... Anh ơi, anh có thể cho em mượn một trăm vạn được không? "

Cô thận trọng nói.

Nhưng trong lòng Tô Nguyệt biết rõ ràng, một trăm vạn này thực sự chỉ là chín trâu mất một sợi lông với anh thôi. Nhiều nhất cũng chỉ là tiền tiêu vặt chỉ một ngày.

"Mượn?" Tô Hoài Vân hơi nâng cằm, "Em coi thường anh trai của mình sao?"

"Ý của em không phải vậy, nhưng cho dù là tiền của anh, em cũng không thể vô duyên vô cớ lấy." Tô Nguyệt khẩn trương kéo làn váy. "Anh yên tâm, khi em kiếm được công việc mới, em sẽ trả lại cho anh."

Thực ra là người một nhà, ở vấn đề tiền nong này, cũng không nên chi li tính toán quá rõ ràng.

Nhưng Tô Nguyệt không làm được điều đó ...

Ngay cả khi đó là anh trai cũng không được.

Tô Hoài Vân quay đầu lại, tầm mắt chăm chú vào Tô Nguyệt. Chắc cũng biết suy nghĩ của Tô Nguyệt, nhưng anh không truy cứu nữa, chỉ chống cằm nói nhẹ: "Được rồi, chỉ cần anh hứa với em một điều kiện là được."

"Điều kiện gì?" Tô Nguyệt căng thẳng đến mức quên cả hô hấp.

Tô Hoài Vân khẽ cười, "Rời khỏi nhà của tên Lục Minh kia, đến nhà anh ở."

Tô Nguyệt trầm mặc không nói, cúi đầu xuống, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phiền muộn, cô chống tay xuống cửa xe "Em muốn về nhà suy nghĩ trước, cho em xuống xe thôi."

"Em không nghe lời anh nói sao?" Tô Hoài Vân trong mắt lóe lên một tia tức giận, "Tên nhóc Lục Minh kia có gì xứng đôi với bảo bối của anh đâu?"

Tô Hoài Vân chắc chắn biết, cái gọi là cân nhắc của Tô Nguyệt chỉ là đang dỗ dành anh. Trên thực tế, vẻ mặt của em ấy hiện tại là đáp án chính xác nhất rồi.

"Tại sao các người lại muốn em rời khỏi Lục Minh? Anh ấy rõ ràng rất tốt với em!" Tô Nguyệt hai mắt đỏ hoe, trong lòng rất tức giận, nhưng bởi vì giọng nói của cô quá mềm mại nên khi nghe vào tai kiểu gì cũng thấy cô giống như đang làm nũng.

Tô Hoài Vân nhanh chóng nắm được mấu chốt của câu nói này, anh giả vờ thản nhiên hỏi: "Các người? Rốt cuộc còn có ai chung chí hướng với anh mày vậy?"

"Anh trai, anh không cần biết!" Tô Nguyệt giận dữ hét lên với tài xế, "Dừng lại, tôi muốn xuống xe!"

Tô Hoài Vân không nói gì, tài xế cũng không dám dừng lại, liền nơm nớp lo sợ lái một đoạn, cho đến khi Tô Hoài Vân giơ tay vẫy vẫy, tài xế mới đạp phanh lại.

Tô Nguyệt xuống xe rời đi mà không nhìn lại.

Tô Hoài Vân nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt u ám.

Quả nhiên, cô gái nhỏ trưởng thành rồi và không còn là người bị anh khống chế như trước nữa.

Anh liền gọi một cuộc điện thoại, giọng nói lạnh lùng, "Đem hành tung của Tô Nguyệt, còn có gần đây tiếp xúc cùng với ai, toàn bộ tra rõ cho tôi."

—————

🌷: Vân ca có tình cảm đặc biệt với Nguyệt, không phải là tình yêu, nhưng trên mức muội khống một chút. Bộ này không phải hệ L Luân đâu nha 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro