Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyệt không biết vì sao lại nghĩ đến chủ tịch, khuôn mặt đẹp trai nhiễm tình dục, dương vật lớn của anh đang cắm sâu trong âm hộ của cô đột nhiên tràn ngập tâm trí, ngay khi ngón tay bị chọc vào, cô liền thở hổn hển, vừa nghĩ tới Tống Diên Kỳ thì nơi đó của cô trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Cô rốt cuộc bị sao vậy ...

"Lục Minh...em ..." Tô Nguyệt kẹp chặt chân, cô không muốn làm điều này trước mặt Lục Minh nữa. Ngay khi cô sắp kết thúc cuộc gọi video, Tô Nguyệt chợt thoáng thấy một bóng người cuối giường.

Người đàn ông thân hình cao lớn thon dài trong chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, tay áo xắn lên vài vòng, lộ ra cổ tay cường tráng. Hạ thân là màu xám đen quần tây, không biết là ảo giác hay không nữa, vị trí giữa hai chân có chút nóng lên.

Là Tống Duyên Kỳ!

Lục Minh ở đầu dây bên kia có chút nghi hoặc mở miệng dò hỏi, tại sao cô lại không tiếp tục. Nhưng tay Tô Nguyệt run lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi khỏi lòng bàn tay, không còn quan tâm đến người khác được nữa, cô kết thúc cuộc gọi mà không thèm nói lời tạm biệt.

Cô vén áo ngủ lên, cơ thể xinh đẹp lại được bao bọc lại, hai má Tô Nguyệt vẫn ửng hồng, có lẽ là bởi vì dục vọng của cô vẫn chưa phai nhạt, nhìn qua trông cô rất xấu hổ, "Chủ tịch, sao anh có thể tùy tiện đi vào ... Cái kia ..."

Không nói một tiếng mà cứ thế tiến vào phòng cô....

Mấu chốt là cô không biết vị tổng tài này rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu!

Trời ơi, thủ dâm cho bạn trai thấy lại bị sếp bắt quả tang thế này, quá cảm thấy thẹn!!

Nếu trước mặt có một cái hố, Tô Nguyệt nhất định sẽ chôn mình trong đó trước.

Tống Duyên Kỳ bước lên giường kéo Tô Nguyệt - người đang định chuồn đi . Đường viền cổ áo ngủ rộng mở, hầu hết bộ ngực đầy đặn bị lộ ra. Ngay cả khi không mặc gì, đều có thể thấy ngực lớn và rãnh ngực cực sâu.

Ánh mắt anh tối sầm lại, "Nếu tôi không vào, chẳng phải tôi đã bỏ lỡ hình ảnh bé thư ký của tôi tịch mịch trong đêm vắng sao?"

Giọng Tống Duyên Kỳ có chút lạnh lùng, nom có vẻ rất tức giận.

Tô Nguyệt co rúm một chỗ, bối rối hét lên một tiếng, "Tôi lại không làm gì sai..."

Tống Duyên Kỳ ném thẳng cô lên giường, một tay cởi thắt lưng, từ trên cao nhìn xuống cô, "Tô Nguyệt, tôi nghĩ rằng cần thiết phải cho em một chút giáo huấn, như vậy thì mới có thể nhớ lâu được."

"Chủ tịch .. . "Tô Nguyệt bị lời nói của anh doạ rồi, đôi mắt ướt sũng nhìn hắn.

"Khi anh tức giận, cho dù em có làm nũng cũng không có tác dụng gì."

Tô Nguyệt chưa kịp phản ứng, Tống Duyên Kỳ đã bóp cằm cô, hôn cô như vũ bão. Không giống như lần trước, lần này không có chút gì gọi là ôn nhu, tất cả chỉ là sự phát tiết, thô lỗ.

Gần như cùng lúc đó, lưỡi của anh cũng đã xâm nhập vào trong, thái độ cường ngạnh quét qua mật nước thơm ngọt. 

"Ưm ..." Tô Nguyệt nghiêng đầu muốn tránh, nhưng dù trốn hướng nào, nụ hôn của anh vẫn luôn quét qua trong giây tiếp theo.

Cổ áo ngủ lúc này đã hoàn toàn mở ra, thân hình trắng nõn xinh đẹp bại lộ dưới tầm mắt của Tống Duyên Kỳ, lòng bàn tay anh nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay cào cấu âm hộ xuống dưới, quả nhiên, bướm dâm đã ướt đẫm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro