Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Duyên Kỳ hôn lên cổ cô, "Muốn tôi dùng dương vật này cắm em sao? Tiểu thư ký?"

"Không cần ..." Tô Nguyệt cố gắng kháng cự. Cô kẹp chặt hai chân lại, nhưng hành động này hoàn toàn khóa chặt ngón tay của anh, Tống Duyên Kỳ chớp cơ hội lại đâm sâu hơn vài phần.

Ngón tay còn linh hoạt hơn cả lưỡi, sau khi chen vào, huyệt nhi siết chặt cố gắng đẩy ngón tay ra, nhưng Tống Duyên Kỳ lại vặn vẹo ngón tay, muốn moi càng sâu.

Một ngón, hai ngón ...

Khi nhét vào ngón tay thứ ba.

"Ân... a.." Tô Nguyệt không khỏi khóc ra tới, "Chủ tịch, em sai rồi, anh đừng đùa ở đó, được không?"

"A, sai ở đâu?" Vẻ mặt Tống Duyên Kỳ gợn sóng bất kinh nhưng đầu ngón tay lại bắt đầu tăng tốc quấy loạn, một khi bầu không khí lắng xuống, liền có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nhóp nhép.

"Ân... em ..." Tô Nguyệt cắn môi dưới, nội tâm giãy dụa, nhưng rất nhanh liền chống đỡ không nổi, kẹp chặt hai chân muốn ngăn cản động tác của Tống Duyên Kỳ, nhưng ngón tay kia lại càng ác ý đi vào sâu hơn.

Cô lo lắng đến mức sắp khóc, "Ân ... em không nên liên lạc với Lục Minh nữa ... Ô ô, chủ tịch, em thực sự không chịu nổi nữa ... anh ... uh ... anh dừng lại trước được không? ... "

"Thành ý còn chưa đủ, em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi. "Tống Duyên Kỳ thờ ơ nói," Cô gái, em không thể tam tâm nhị ý*như vậy, biết sao?"

[*]: 叁心二意 - san xin er yi: chỉ sự không chung thuỷ với một bên mà giống kiểu mưa móc phân đều, quan tâm tới tất cả (nói khó nghe tức kiểu giống như ôm dồn)

Tô Nguyệt khịt mũi, nhìn qua rất chi là uỷ khuất.

Rõ ràng đó không phải là lỗi của cô.

Nhưng cô đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với chủ tịch ...

Phải làm sao đây ....

"Bướm đều ướt đến như vậy rồi, mang áo mưa cho tôi, tôi phải dùng dương vật chịch chết con đĩ nhà em."

"Không muốn làm điều đó?" Tống Duyên Kỳ giơ tay lên, chậm rãi đem thắt lưng từ bên hông rút ra.

Không hiểu sao lúc này giữa lông mày của anh lại có một cỗ tà khí.

"Em..." Tô Nguyệt cái đầu có chút ngốc, không có cách nào tưởng tượng, tổng tài rút ra thắt lưng ra, là muốn quất mông hay là trói tay của cô, nhưng bất luận là cái nào, cô cũng không muốn tiếp thu!

Cô cẩn thận mở áo mưa mà Tống Duyên Kỳ ném qua.

Tô Nguyệt liếc Tống Duyên Kỳ một cái, có chút lo lắng, chủ tịch còn chưa cởi quần, kêu cô đeo như thế nào?

"Tự mình làm đi." Tống Duyên Kỳ hơi nâng cằm.

Tô Nguyệt dịch qua, giơ tay cởi bỏ quần tây của anh, căn bản không có biện pháp làm ngơ trước sự hiện diện mạnh mẽ của cây gậy kia, mặc dù vẫn ở trong quần lót nhưng vẫn mạnh mẽ cương lên, tư thế có vẻ như đang muốn chọc thủng quần áo trực tiếp ra ngoài.

Không biết có phải quá căng thẳng không, đôi tay Tô Nguyệt có chút lạnh, động tác giúp anh cởi quần cũng rất vụng về.

Cô hơi cúi người xuống, cặp vú mềm mại trơn trượt cùng với động tác của Tô Nguyệt, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, rung động giữa không trung.

Khi tay của Tô Nguyệt dùng lực một chút, tấm vải cuối cùng đã bị kéo ra. Điều cô không ngờ là côn thịt thô bạo va chạm thẳng vào môi cô, vừa nóng vừa cứng, lại còn có mùi hương nam tính riêng của Tống Duyên Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro