Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều này là không công bằng! Dựa vào cái gì chỉ mình em chịu?" Tô Nguyệt căm giận nói, "Hơn nữa tối hôm qua anh căn bản không có mang bao! Trực tiếp bắn vào!"

Tống Duyên Kỳ buông cô ra, đôi tay phối hợp nới lỏng cà vạt, thuận tay cởi luôn mấy cái cúc áo, lộ ra cơ ngực cường tráng, "Hay là trừng phạt kiểu này đi, em cũng có thể lưu lại dấu vết trên người anh? Chơi không?"

Nói vậy nhưng bàn tay hư hỏng vẫn không có dấu vết muốn dừng lại, ngược lại một đường xuống thẳng xuống dưới chỗ mà ai cũng biết, nở nụ cười sắc tình, "Chỗ này cũng có thể lưu dấu vết ấy?"

"!!!" Móa!

Anh chơi lưu manh đến nghiện rồi phải không?

Ban ngày ban mặt lại bắt đầu đấy!

Bản thân tức anh ách nhưng không tài nào phản kháng được, Tô Nguyệt thầm bi ai cho số phận của mình.

Cô không định cùng anh dây dưa thêm nữa, nếu mà cứ dây vào nhau mãi mà không chịu gỡ ra thế này thì tiệc tối chút xíu nữa cô khỏi cần tham gia luôn mất. Tô Nguyệt nghĩ vậy bèn nhanh chóng nhấc góc váy lên, hừ lạnh một tiếng, sải bước đi trước.

Tống Duyên Kỳ chậm rãi đuổi kịp, vừa đi, anh vừa thong thả khoác tây trang lên mình,
lúc sau ra khỏi phòng, vẻ mặt vốn đầy sự trêu tức lại trở về biểu cảm lạnh nhạt quen thuộc, quanh thân là hơi thở người sống chớ đến gần.

Khóe môi trời sinh sẵn ý cười vẫn cong lên, cả khuôn mặt nhuốm ý cười nhạt.

Cũng chẳng biết vì lý do gì, Tô Nguyệt đi sau anh, miệng cũng cười tủm tỉm.

Đây chính là cảm giác thích một người sao?

Mọi người tham dự tiệc tối ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh qua lại không ngớt, thương nhân danh viện nhiều vô kể, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhạt nhẽo.

Trong mấy buổi tiệc như vậy, mọi người như mang cho mình một chiếc mặt nạ, bất kể lời ăn tiếng nói hay làm bất kỳ một hành động gì cũng phải theo một chuẩn mực nhất định. Tống Duyên Kỳ xuất hiện, tựa như sao sáng vây quanh, cái danh người thừa kế tương lai tập đoàn Tống thị lù lù ra đấy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tiến lên muốn bắt chuyện.

Ngay cả bạn nữ đi theo bên anh cũng bị thổi rắm cầu vồng ngại gần chết.

"Ôi, lâu quá không gặp, cô Tô càng ngày càng lên hương rồi. Không hổ là bộ mặt của tổng giám đốc Tống đây, cô không đi làm diễn viên thì showbiz đã bỏ lỡ mất một viên ngọc sáng đó."

"Một cô thư ký vừa xinh đẹp vừa thấu hiểu lòng người như thế, chỉ sợ mỗi tổng giám đốc Tống có thôi!"

Tô Nguyệt bị khen đến đỏ hết cả mặt.

Đối phương vừa nói, ánh mắt lại là dừng ở trên người Tô Nguyệt, phảng phất như có ý đồ khác.

Hắn ta sau đó lại còn bồi thêm, "Cô Tô, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô không ngại, hy vọng sau này chúng ta có thể có thời gian uống trà trò chuyện."

Tô Nguyệt không từ chối được, đang chuẩn bị giơ tay tiếp nhận, không nghĩ tới lại bị Tống Duyên Kỳ ngăn cản.

Không phải anh vẫn đang cùng người ta bàn chuyện sao?

Sao lại chú ý tới động tĩnh bên này......

"Xin lỗi, thời gian làm việc cho tôi còn thiếu chứ nói gì đàm đạo uống trà với anh." Ngón tay Tống Duyên Kỳ kẹp lấy danh thiếp đối phương đưa tới, liếc mắt một cái, đi kèm nụ cười nhạt nhẽo đáp lại hắn ta, "Có cơ hội chúng tôi sẽ liên hệ sau."

Người đàn ông bị Tống Duyên Kỳ trào phúng một phen, gương mặt hắn ta đỏ bừng, lòng tự trọng khi đứng trước mặt anh đều bị đập cho nát bấy, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Hắn ta bỏ đi với bộ mặt xám xịt không dám nói một lời nào.

Tống Duyên Kỳ liếc mắt nhìn Tô Nguyệt một cái, thấy biểu cảm của cô dường như còn có chút đau lòng, lửa giận phừng phừng, bèn dán bên tai cô: "Phía dưới cần một gậy là đủ dùng, hai cây nhét không vừa đâu!!"

Thấy anh xụ mặt như vậy, Tô Nguyệt không tự chủ được bật cười, "Em biết mà, lớn đầu rồi chứ đâu phải con nít, tùy tiện liền sẽ bị người thông đồng đâu."

Nghe vậy nhưng anh vẫn hừ một tiếng, bản thân vẫn đang chìm nổi trong lu giấm mà tha hồ toả mùi chua.

Thời điểm khi tiệc tối sắp kết thúc, Tô Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, cô liếc nhìn số điện thoại, không hiểu sao trong lòng lại linh cảm ra điều xấu sắp tới.

Là Phương Dũng gọi.

Người này, cô biết.

Anh ta là cấp dưới của anh trai cô, trước đây hai người mới chỉ gặp nhau có hai lần, bản thân cô cùng anh ta cũng chẳng gọi là có tí gì thân quen, không biết tại sao anh ta lại gọi điện cho cô giờ này nữa.

"Anh à, em đi ra ngoài nghe điện thoại chút nhé!" Tô Nguyệt ngẩng đầu, báo cho anh.

Tống Duyên Kỳ gật đầu.

Theo chân tới một nơi yên tĩnh, lúc này cô mới nhận điện thoại. "Anh Dũng ạ? Anh gọi em có việc gì sao?"

Phương Dũng cứng người, thái độ càng thêm kính cẩn, "Tiểu thư cứ gọi thẳng tên Dũng là được."

Cảm nhận được áp suất thấp bên cạnh, trên trán Phương Dũng mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy.

Tổ tông à, ngàn lần vạn lần em đừng có mà hại anh ta như thế chứ, anh ta không gánh nổi một tiếng xưng hô "anh" này của cô đâu.

Tô Nguyệt nghi hoặc hỏi lại, "Vậy có việc gì không ạ?"

"Thiếu gia gặp tai nạn xe rồi, hiện tại đã được đưa vào viện cấp cứu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro