Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Tống Duyên Kỳ ở đây một mình và không có cô tiếp viên nào bên cạnh, bỗng nhiên có một người phụ nữ ăn mặc sexy đi tới, cung kính thưa:

"Thưa ngài, ngài không có ai phục vụ ạ, hãy để tôi giúp ngài thoải mái. Một quý ông điển trai như ngài mà ngồi một mình như vậy thật không hợp lẽ thường."

Trong ghế lô này, ngoại hình và khí chất của Tống Duyên Kỳ chắc chắn là tuyệt đối. Khuôn mặt tuấn tú, đường nét như tạc tượng, môi mỏng nhàn nhạt, toàn thân lộ ra vẻ xa cách không phù hợp với nơi này, vừa lạnh lẽo lại vừa nguy hiểm.

Nhưng sự tồn tại của anh vẫn thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ. Cuối cùng, một người nào đó đã can đảm đến.

Đôi môi mỏng của Tống Duyên Kỳ khẽ nhếch lên, anh đưa tay lên, ôm lấy eo thon của Tô Nguyệt, môi mỏng gần như chạm vào tai cô nói với cô ta: "Xin lỗi, tôi đã có người ở đây."

Người phụ nữ nhìn thấy sự tồn tại của Tô Nguyệt. Cô ta nhanh chóng hiểu điều này có nghĩa là gì. Cười buồn, cô ta quay lưng bỏ đi một cách bất đắc dĩ.

Tô Nguyệt rất nhột, eo vừa bị anh chạm vào liền co rụt người lại, kết quả là lưng của cô nằm trong vòng tay của Tống Duyên Kỳ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn vì say:

"Chủ tịch, ngứa quá, em muốn về nhà, anh đưa em đi."

Về nhà sao, được rồi...

Tống Duyên Kỳ hơi trầm mặc nhìn cô trong vòng tay, ánh mắt trong veo, cực kỳ thanh thuần, cô thấp giọng, học được cách dán vào lỗ tai anh, đôi môi mềm mại cọ xát với dái tai, "Hôm nay không có ai ở nhà em ..."

Tống Duyên Kỳ rõ ràng là nghẹn thở, thật sự bị một con thỏ trắng nhỏ mời gọi thế này, anh chống cự không nổi!

Thật hết cách với cô gái này mà. Anh chưa bao giờ biết có người bị say rượu nặng như vậy, chỉ sau một hớp là đầu đã lắc lư, thậm chí lời nói còn bị đảo lộn.

Nhưng ... điều này lại rất hữu dụng.

"Chủ tịch, chìa khóa nhà, em nhét trong áo lót, anh có thể giúp em mở khoá sau lưng được không..."

Tô Nguyệt đã làm mất rất nhiều thứ, cho dù có mang theo thứ gì đi chăng nữa thì khi trở về sẽ luôn làm mất. Sau đó, cô nghĩ ra một cách, đó là nhét chìa khóa cửa vào trong áo ngực, với cách này, dù mất túi xách nhưng khi quay lại, cô vẫn có chìa khóa để mở cửa.

Đến cửa nhà, Tô Nguyệt lắc lư không mở được khoá áo, cô đành nhìn Tống Duyên Kỳ bằng đôi mắt vô tội mà cầu xin.

Lòng bàn tay dài đầy đặn chạm vào lưng cô, khóa kéo mở ra, làn da trắng mịn hiện rõ trong mắt anh.

Đôi mắt Tống Duyên Kỳ hơi trầm xuống, anh chậm rãi nói: "Anh giúp em lấy".

Tô Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay hơi lạnh của anh đã từ phía sau tiến vào, bắt đầu từ thắt lưng của cô, dần hướng lên trên từng li từng tí.

Khi đưa ngón tay vào trong áo lót sờ soạng, Tô Nguyệt bất giác kêu lên một tiếng, cô ưỡn thẳng ngực, trong mơ hồ dường như có cảm giác kỳ lạ nào đó đang lên men trong cơ thể.

Chà, nó lớn như anh mong đợi.

Cảm giác cũng sướng hơn mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro