Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khi anh nói ra thì đã quá muộn.

Tô Nguyệt uống cạn cốc mà Tống Duyên Kỳ đã uống, hai má hơi ửng đỏ, đột nhiên đưa tay lên che mặt:

"Chủ tịch, chúng ta có tính là hôn gián tiếp không? Tôi xin lỗi ... Tôi không cố ý lợi dụng anh... "

Cô nói rất chậm, rõ ràng là có chút say.

"Say rượu?" Trong bar có chút ồn ào nên anh phải tiến gần đến cô để nói chuyện, đôi môi mỏng của Tống Duyên Kỳ gần như chạm vào dái tai của Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt quay đầu lại, nhưng chỉ lau đi bờ môi mềm, "Chủ tịch, tôi không uống chút rượu nào ..."

Tống Duyên Kỳ cầm lấy cái ly trên tay cô, "Đây là cocktail cô đang uống, cái này có dù không phải rượu nhưng độ cồn rất lớn. Đừng uống một cách bừa bãi. "

Tô Nguyệt vốn hoàn toàn không biết uống rượu, thậm chí chỉ uống một ngụm bia đã say. Hơn nữa, sau khi uống rượu, cô sẽ làm náo loạn hết cả lên ...

Giờ mình phải làm sao đây? Thảo nào bây giờ đầu óc mình ong ong.

Ngay khi bình tĩnh trở lại, âm thanh từ khoảng cách ngắn lại truyền vào tai cô, rất khó bỏ qua.

Những bữa tiệc nhậu nhẹt như thế này vốn là thứ kích thích sự ham muốn của giới nhà giàu. Mọi người đã quen với việc chơi phụ nữ, và sẽ không ai ngạc nhiên trước hành vi này.

Không mất nhiều thời gian, người đàn ông kéo khóa quần của mình xuống, và lấy con cặc đã sưng tấy và cứng ngắc ra. "Mau ngồi dậy và tự động đi. Tôi muốn chịch em, ngay lúc này!" Dáng người mềm mại của cô gái, trông như một con rắn nước, lật người ngồi lên, đưa hai tay ra mở hai mép thịt, từ từ ngồi xuống nuốt trọn cây gậy. Không bị cản trở, khi côn thịt cắm vào lỗ nhỏ, cả hai đồng thời phát ra tiếng kêu khe khẽ, sau đó bắt đầu động tác nguyên thuỷ nhất của loài người.

????????

Tô Nguyệt vừa nhìn, đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm, Tống Duyên Kỳ giơ tay chặn trước mặt cô. "Bé thư ký, em muốn nhìn người khác làm tình đến khi nào?

"Oa, Chủ tịch, vừa rồi anh có nhìn thấy không? "

Tống Duyên Kỳ nghiêm mặt nói:" Anh nhìn thấy gì? "

Tô Nguyệt hạ giọng," Của hắn ta thật lớn, còn lớn hơn tôi từng thấy. "

Tống Duyên Kỳ mím môi, giọng nói có chút lạnh lùng, "Cái gì? Nhìn nhiều chưa?"

Tô Nguyệt gật đầu.

Khuôn mặt điển trai của Tống Duyên Kỳ đen kịt trong nháy mắt.

Ai biết, Tô Nguyệt thì thào bổ sung vế sau nữa, "Tôi thường xem GV, suỵt ... Chủ tịch, anh muốn tài nguyên sao? Tôi không dễ dàng chia sẻ với người khác đâu ..."

Tống Duyên Kỳ khóe miệng giật giật. Nghiến răng nhấn mạnh từ chữ: "Tôi, không, cần."

Thật sự ngạc nhiên khi bé thư ký nhìn như tiểu bạch thỏ hóa ra lại là người biết đến mấy thứ đen tối.... vậy mà lại to gan dám nói câu này trước mặt chủ tịch.

Cô có lẽ say quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro