1. Trần Dư Lan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những kẻ mặc vest đeo kính đang áp giải một người vào nhà chính Diệc gia khi mặt trời vừa mới tắt, lại một kẻ bị bán đến đây.

Gia chủ Diệc gia mấy năm trước đã đổi chủ, đó là một người phụ nữ trẻ chỉ gần 30 tuổi.

"Tần quản gia, người đưa đến rồi." Một người đại diện đứng ra chào hỏi với nữ quản gia.

Nữ quản gia chỉ lạnh lùng gật đầu, không tiếp xúc mấy với những người kia.

Cô gái bị các nữ hầu khác kéo đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa xuống hầm dưới lòng đất.

Dưới hầm hơi tối, cũng có vài người phụ nữ khác bị nhốt lại trong cũi, có lẽ là đợi chủ nhân của nơi này đến giải quyết.

Diệc Mộ Dung tỉnh giấc vào buổi chiều tối, hôm qua cô đã có một đêm mệt mỏi trên máy bay, quầng thâm ở mắt chỉ khiến cô đáng sợ, âm trầm hơn.

Đáng ngờ là hai chân cô không thể di chuyển, phải ngồi xe lăn.

Được nữ hầu thay đồ rửa mặt và hầu hạ ăn uống xong Diệc Mộ Dung mới thong thả kéo người xuống hầm kín.

"Chủ nhân." Tần quản gia-Tần An cúi đầu với Diệc Mộ Dung, đưa tay lấy rượu đỏ rót vào ly trên bàn, lại vòng ra sau giữ lấy tay nắm của xe đẩy.

"Bắt đầu đi." Diệc Mộ Dung gật đầu.

Tần quản gia vỗ tay.

Các nữ hầu khác đều đồng loạt ra tay, bắt 5 người phụ nữ trong cũi ra ngoài, từng người từng người trói lại.

Bọn họ hoặc là những nô lệ bị cha mẹ bán đi, hoặc là bị bắt cóc, nhưng không ngoại lệ đều chỉ là đồ giải trí cho người phụ nữ trước mắt này.

5 người phụ nữ bị nhốt kia là những hàng mẫu tốt nhất của lần tuyển chọn này, đều là ma quỷ xinh đẹp động lòng người, mỗi một kẻ đều có thể khuấy động đám đông, nhưng rất tiếc, số phận họ không tốt, lại rơi vào tay ác ma như Diệc Mộ Dung.

Bọn họ bị trói chặt trên giá gỗ, quần áo mỏng manh mới được thay cũng bị tước đoạt hoàn toàn, thân thể trắng nõn mịn màng bị ép bại lộ trước đám đông, miệng bị bịt lại bởi đồ chuyên dụng, bọn họ không hề có cơ hội phản kháng.

Một trong số 5 người bị bắt, có người đã chống trả, đánh bại 3 người hầu nữ, nhưng lại bị bắt lại, trấn áp còn nặng nề hơn những con tốt nghe lời rất nhiều.

"Haha. Tên cô ta là?" Diệc Mộ Dung nhìn Tần An hỏi.

"Là Trần Dư Lan ạ." Tần An biết ý đẩy Diệc Mộ Dung lại gần.

Người hầu nữ dàn ra một vị trí để Tần An đẩy xe vào.

"Lột ra." Diệc Mộ Dung chỉ vào quần áo xộc xệch của Trần Dư Lan.

"Không, cút đi, đồ..." Còn chưa đợi Trần Dư Lan chửi xong, miệng đã bị nhét giẻ vào trong, chỉ thể kêu ưm ưm ưm.

"Một con vật hoạt bát." Diệc Mộ Dung nhếch khoé miệng.

Diệc Mộ Dung thậm chí còn nhấn mạnh việc Trần Dư Lan là 'con vật'.

Cô giơ tay lấy găng tay chuyên dụng, lại cầm lấy một món đồ chơi kẻ bên cạnh bưng tới.

Bàn tay cô mân mê đôi chân Trần Dư Lan như kiểm tra xúc cảm, hai chân Trần Dư Lan đã bị tách ra khoá ở giá treo chữ X, nên hiển nhiên một bông hoa ngượng ngùng yêu kiều cũng  đang hiển hiện trước mắt Diệc Mộ Dung.

Về phía Trần Dư Lan, gần như cô đang tuyệt vọng rồi, hai tay bị trói, hai chân bị trói, miệng cũng bị bịt lại, không thể tránh thoát bàn tay ma quỷ đến gần chân mình, nhìn tới nơi mà 19 năm nay chưa ai được thấy, còn dán lên nhụy hoa một dị vật nho nhỏ màu hồng.

Trên nhũ hoa vì Diệc Mộ Dung không muốn vươn người nên để người hầu làm.

Một loại kẹp gỗ giữ cho hoa không chạy nhảy, Diệc Mộ Dung bật nút điều khiển bằng điện thoại.

"Cái...cái quái gì vậy??" Trong đầu Trần Dư Lan chỉ còn suy nghĩ này.

Khoái cảm kéo đến đột ngột, lúc đầu bị dán vào ngọc trai một viên tròn màu hồng nho nhỏ Trần Dư Lan còn chưa có cảm giác gì, chỉ thấy xấu hổ và hơi lạnh, bầu ngực sữa bị kẹp có hơi đau đớn, nhưng máy vừa bật lên, rung động quá rõ ràng, Diệc Mộ Dung như tay chơi lão làng dán một cái đúng chỗ, cũng nhìn được phản ứng của Trần Dư Lan mà chỉnh độ mạnh yếu khiến hoa nhỏ chẳng mấy chốc đã rỉ ra mật hoa ngạt ngào.

Trần Dư Lan từ không ngừng cử động đến chết lặng, bởi vì chấp nhận số mệnh.

Diệc Mộ Dung lấy ra một ống tiêm, nhẹ nhàng kề nó vào đầu vào của hoa, đẩy nước vào trong tráng rửa. Người hầu chỉ mới tắm rửa cho những người này, chưa động chạm vào, điều này là Diệc Mộ Dung dặn bọn họ.

"Ưm ưm ưm!!" Trần Dư Lan tiếp tục phản ứng quá khích, nhưng Diệc Mộ Dung không quan tâm.

Thứ nước đó tràn đầy trong cơ thể Trần Dư Lan, cô lại phải chịu đựng cho đến khi Diệc Mộ Dung để nó trào ra, tất thảy kết thúc, Trần Dư Lan như đoá hoa bị héo úa không còn sức sống ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro