Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mắt thấy người trong lòng khuôn mặt  đã đỏ ửng , một góc anh sáng chiếu thẳng trên khuôn mặt mang vẻ ngây thơ , hai con ngươi bây giờ càng đậm màu ánh tím huyền bí ma mị , cuốn hút đến chết người , càng nhìn càng khó rời mắt . Trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi ,làm những sợi tóc bị lơi ra dít bết lên hai bên má càng tăng thêm phần quyến rũ chết người .

Cảm nhận có điều không đúng , anh đưa tay lên áp vào một bên má của cô , cảm giác truyền đến bàn tay như bỏng rát làm anh nhíu chặt mày rậm .

Nhanh nhẹn trở bàn tay ra sau lưng cô , dứt khoác kéo cô dán chặt.
- Chịu đựng một chút , sẽ nhanh chóng đưa e ra khỏi đây .
Đôi mắt sắc bén mang theo hung ác nhìn những người đang ngồi ở đó , nếu anh đến trễ không biết bây giờ cô đã gặp tình huống gì . Phụ nữ thì anh không thiếu , nhưng từ trước đến giờ người làm cho anh có cảm giác hứng thú thì rất hiếm . Người trước mặt là ngoại lệ của anh , dám động đến người anh đã ấn định e rằng bọn này là không có mắt .
Anh xoay người , ánh mắt sắc bén hiện lên tia hung ác .
- Nhanh như cắt , anh vung tay lên trực tiếp đem nữa vỏ chai đánh tiếp lên đầu người tên còn lại .

Lực đánh rất mạnh , làm toàn bộ vỏ chai vỡ nát thành vụn nhỏ . Cùng lúc Tiếng thét chói tai của người phụ nữ lúc nãy đã lừa cô vang lên thất thanh.
Không kéo dài thời gian , anh lôi điện thoại ra bấm một dãy số , mở miệng ra lệnh :
- Vào phòng 043.
Chưa đầy một phút của phòng được đẩy ra , theo vào có ba người đàn ông , mặt quần áo chỉnh tề , trên mặt người nào cũng toát lên vẻ nguy hiểm đặt biệt là người đàn ông đi đầu .
- Thượng Lăng ! Ở đây giao cho cậu .
- Đối xử tốt với bọn họ một chút , để cho bọn chúng biết ai là người không nên đụng đến .
-  Vâng ! Ông chủ .
Thượng Lăng cúi đầu cung kính tiếp lời .
  Ý thức của cô lúc này càng lúc càng không tỉnh táo , nhiệt độ cơ thể cộng thêm trong lòng  đang dân lên một cỗ khí khó chịu bức người làm cô nhíu chặt chân mày , đem môi mình cắn thật mạnh để giữ lại chút tỉnh táo . Mắt thấy người đàn ông đang muốn ôm mình lên , cô đã mở miệng trước :
- Tôi đi được , anh có thể cho tôi mượn áo của anh được không ?
Cô không muốn tiếp xúc gần với người đàn ông trước mặt , cô sợ chính mình sẽ làm ra hành động không đúng .

Mắt thấy cô tự nguyện cắn môi mình đến bật cả máu , chứ cũng không muốn tiếp xúc cùng anh .
Rõ ràng thân thể đã không chịu đựng nổi , nhưng vẫn cố chấp ngoan cường . Anh bước đến áp sát gần cô , cúi người nghiêng đầu không nhanh không chậm thổi ân thanh vào tai cô :
- Em xác định mình còn đi được !
Hơi thở trầm thấp mang theo chút ý vị lọt vào tai , làm cho lông tơ trên cơ thể cô dựng đứng , mẫn cảm đến doạ người .
Cô giật mình nhánh chóng lùi về sau một bước nhỏ như có như không . Hít vào một hơi , cố gắng điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng , cô ngước lên nhìn anh kiên định gật đầu .

  Tự chủ  cũng tốt thật , suy nghĩ làm anh nhếch mép hài lòng . Anh nhanh chóng cởi áo trùm lên người cho cô .

Ngay khi chiếc áo được khoát lên trên người đem toàn bộ giấu vào bên trong , cô lập tức xoay người bước ra ngoài .

Vừa ra bên ngoài , gió lạnh táp thẳng vào khuôn mặt đang nóng ran của mình , hoà hai luồn trái ngược làm cho cô dễ chịu rất nhìu . Nhẹ thở dài một hơi , chưa đợi ai kịp phản ứng  cô đã bước nhanh lên xe của mình , ra lệnh tài xế :
-  Về ! Chạy tốc độ nhanh nhất có thể .
Chỉ kịp phát ra được một câu , nguười cô như mất hết sức lực . Nhắm chặt mắt lại , cô nằm dài trên ghế cố gắng thu mình lại cuộn tròn như con tôm , hai bàn tay bấm sau vào da thịt để khắc chế cảm giác ngứa ngáy trong người .
Thanh Hoa đang cầm lái ngồi trước , nhìn biểu hiện của cô chủ qua gương chiếu hậu liền giật mình .
- Cô chủ ! Cô làm sao vậy ?
Thanh Hoa là vệ sĩ kiêm tài xế cho Hạ Nhiên Nhu đã được hơn ba năm . Trước đến giờ ,đây là lần đầu tiên  cô nhìn thấy cô chủ khác lạ đến như vậy .
-  Chạy nhanh , đừng hỏi .
Tiếng trả lời vang lên đứt quản khó khăn làm cho Thanh Hoa không chậm trễ dẫm mạnh chân ga vút đi .
Bên ngoài , Tống Nhã Linh đang nôn nóng vừa muốn vào bên trong quán xem thử có xảy ra chuyện gì không , liền thấy Hạ Nhiên Nhu đã bước ra , theo sau là Trịnh Thiên
Vừa muốn bước lên hỏi xem thử , hai người làm gì bên trong mà lâu vậy , thì bất ngờ Hạ Nhiên Nhu đi như chạy , lướt qua người cô bước nhanh vào trong xe , cô chưa kịp hiểu ra vấn đề liền thấy xe trước mắt lao vút mất dạng .
Mở to mắt ngạc nhiên , chưa kịp hiểu vấn đề liền nge Nghiêm Ngạn lên tiếng :
-Cô ấy bị bỏ thuốc rồi !
Tống Nhã Linh nhíu mày thắc mắc :
- Thuốc gì ?
- Xuân dược .
Trịnh Thiên không nhanh không châm tiếp lời . Anh đút hai tay vào túi quần , đưa ánh mắt về phía Tống Nhã Linh :
-Bây giờ tốt nhất là em nên đưa cô ấy đến bệnh viện , thứ cô ấy uống vào không đơn giản là xuân dược .
Nge được lời nói của Trịnh Thiên , Tống Nhã Linh hốt hoảng bước nhanh về phía xe của mình .
Nghiêm Ngạn nhận ra sự lo lắng của cô , không an tâm để cô lái xe một mình liền bước theo :
- Anh đi cùng em, anh là bác sĩ có chuyện gì anh có thể giúp .
Suy nghĩ một chút anh dừng lại :
-Trịnh Thiên cậu đi cùng tớ , lát chúng ta cùng về .
- Còn hai câậu đưa hai cô ấy về trước đi , gặp sau .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro