Chap 1:Học viên mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cát Anh bước vào lớp, khẽ thở dài. Lớp học mà lúc nào cũng như cái chợ. Thả cặp cái bụp xuống ghế, nhỏ đảo mắt qua một lượt rồi hét lên như cháy nhà:

''Tớ phải nhắc bao nhiêu lần nữa đây, trời ạ, giờ này mà còn ngồi đó đùa nữa, các cậu có định làm trực nhật không hả?''

Hai mươi bảy cái đầu còn lại ngoảnh về phía Cát Anh e dè. Ngọc Vi nở một nụ cười tươi rói, tiến về phía lớp trưởng, lắc lắc tay bạn:

''Bọn tớ biết rồi mà, lớp trưởng bớt giận nha. " xong lại đổi giọng  "Còn các cậu, có làm trực nhật nhanh lên không thì bảo?''

Nói đoạn, Ngọc Vi quay lại nháy mắt với tụi bạn. Mấy đứa hiểu ý, lao ngay vào đống dụng cụ dọn vệ sinh phía cuối lớp mà quét lấy quét để. Bụi bay mù trời, đám con trai nhảy loạn như cóc, khua tay múa chân liên tục để xua đi đám hỏa mù trước mắt. Thái Huy cố hít lấy một ít không khí trong lành còn sót lại rồi nhìn tụi con gái nhăn mặt:

''Mấy bà từ từ thôi, làm gì mà như đánh nhau thế, trực nhật mà cũng không làm nổi.''

Đám con gái dừng tay, ánh mắt lăm le nhìn Huy đầy tức giận. Ngọc Vi xắn tay áo lên, chỉ về phía mười tám thằng con trai đang đứng, giọng thách thức:

''Có giỏi thì mấy ông làm đi, đã không giúp người ta một tay còn đứng đó mà lè nhè, điếc cái lỗ tai quá đi.''

''Thì bọn tôi thấy sao nói vậy, bà làm gì mà dữ vậy? Con gái mà chẳng có tí nữ tính nào hết trơn, thật hết nói nổi.'' Không chịu thua, Thế Bảo lên tiếng giúp bạn để trấn áp tinh thần đối phương.

Đương nhiên tiếp theo sẽ có một cuộc khẩu chiến long trời lở đất nếu không có sự can thiệp của lớp trưởng Cát Anh. Nhỏ nhìn các bạn một lượt khẽ lắc đầu:

''Các cậu nhanh lên, tiết đầu là của cô Hải Thu, không có mười lăm phút đầu giờ đâu đấy.''

Như có một sức mạnh vô hình, mỗi khi nghe đến tên cô Hải Thu là bộ não «non nớt» của hai mươi tám học viên lớp mười Toán như bị đông đặc, hoạt động hệt con rô bốt không cần điều khiển. Rất nhanh chóng, lớp học được trả về sự bình yên ban đầu. Tụi con gái thu dọn xong cũng là lúc có trống vào tiết.

Cô Hải Thu với tà áo dài tím nhạt bước vào lớp, gương mặt không bộc lộ một chút cảm xúc. Khác xa với tình trạng ban đầu, lớp học im lặng một cách đáng kinh ngạc. Ngang qua bảng đen đã được tụi con trai ghì đi ghì lại thật sạch, cô đưa tay quẹt một đường dài, khẽ chau mày nhìn về hướng Cát Anh:

''Lớp trực nhật không tốt, bị trừ một điểm.''

Ném một cái nhìn sắc lạnh về phía tụi con trai, mấy đứa con gái đang gồng mình chịu một cơn tức giận tột độ. Cô Hải Thu ngồi vào bàn, nhìn xuống đám học trò:

''Cho các em ngồi xuống.''

Đồng loạt hai mươi tám con rô bốt hoạt động tức khắc. Khi đã yên vị, cả lớp mới lén lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Vậy là qua bước một.

Từng trang sách được lật giở một cách cẩn thận. Đây là tiết học mà mọi học viên đều không mong đợi. Cả lớp học bị bao trùm trong không khí vô cùng căng thẳng, chẳng ai dám ho he một câu. Nét mặt cô Hải Thu vẫn không hề thay đổi. Vẻ nghiêm nghị thường trực ấy như bản năng vốn có của cô vậy. Cô chính là giáo viên khiến cho lớp mười Toán kinh hãi nhất. Giờ Giáo dục công dân của cô thì điểm tám còn là ước mơ xa vời chứ đừng nói tới điểm chín, điểm mười cao ngất ngưỡng kia, vì thế mà cả lớp rất sợ, nói chính xác hơn là sợ quy định mà Đoàn trường đề ra, đó là nếu trong tuần có giờ bị điểm bảy trở xuống thì các học viên «được» một xuất đi lao động bảo vệ môi trường, và dĩ nhiên cái cực hình đó còn khó khăn hơn việc ngồi yên nghe cô Thu giảng bài.

RENG.....REENG....

Tiếng chuông ngân vang như một bài hát chúc mừng cả lớp vượt qua «tầng địa ngục». Tất cả thở phào nhẹ nhõm khi dáng cô Thu khuất dần sau cánh cửa. Ngay lập tức, Thế Bảo phóng như bay về phía bàn giáo viên, cầm cuốn sổ đầu bài lên và đôi mắt cậu bừng sáng:


''Trời ơi! Tớ có bị hoa mắt không nhỉ? Chín điểm này, oh my God, cô Thu!''

Đầu óc Thế Bảo dường như đang quay cuồng theo điểm chín kia. Cả lớp nhao nhao như vừa nhìn thấy kho báu. Ngọc Vi lao tới giật cuốn sổ từ trong tay Bảo, đồng tử của Ngọc Vi dãn ra, ngời lên một niềm hân hoan khó tả. Bàn tay mân mê cuốn sổ, Vi run lên như sắp khóc. Điểm chín đầu tiên của môn Giáo dục công dân.

Anh Thư đi ngang qua cửa lớp Toán nhìn thấy cảnh tượng ấy mà miệng nhếch lên cười khẩy:

''Có vậy mà cũng om sòm cả lên, hình như lớp chọn một của cả khối lần đầu tiên nhìn thấy điểm chín thì phải?''

Cát Anh miệng hơi cười, nhìn Anh Thư chớp nhẹ mi mắt:

''Ồ! Đó là chuyện của lớp Toán không mượn cậu xen vào, bớt lo chuyện bao đồng đi, lớp Anh chuẩn mực còn đang chờ cậu về chăm sóc đấy.''

Anh Thư «hứ» một tiếng rồi dậm gót giày bước đi. Luôn luôn là như vậy. Hai lớp Anh và Toán như có mối thù từ kiếp trước. Hai lớp ở cạnh nhau, gần như lúc nào cũng chạm mặt mà ngày nào cũng xảy ra những trận khẩu chiến không ngừng nghỉ. Lớp Toán càng quậy phá bao nhiêu thì lớp Anh lại càng nghiêm túc bấy nhiêu, chẳng lúc nào hai lớp không bị mang ra so sánh. Đây cũng là một lý do nữa để hai lớp ghét nhau ra mặt. Còn lý do cuối cùng và cũng là lý do chính đáng nhất, cô Hải Thu chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp mười Anh.

Tiết cuối cùng là tiết sinh hoạt. Cát Anh đang chăm chú vào cuốn tiểu thuyết mới mua thì Thái Huy đã chạy ùa vào, cậu vỗ vỗ trước mặt nhỏ. Cát Anh ngước mắt nhìn cậu bạn mồ hôi đang nhễ nhại hỏi:

''Cậu làm gì mà vội vàng thế?''

Huy nuốt nước bọt, hít vào thở ra đều đặn để lấy lại sức, cậu cầm cốc nước từ tay Cát Anh tu liền một hơi rồi từ từ thông báo:

''Tớ vừa từ phòng thầy hiệu trưởng về, thầy bảo tuần sau lớp ta mới đi ngoại khóa.''

Cát Anh nheo mắt nghi ngại, nhỏ nhìn bạn một cách khó hiểu:

''Vậy thì có sao đâu, tuần sau đi cũng được mà.''

Huy lắc đầu bộ dạng vô cùng nghiêm trọng:

''Nhưng mà chúng ta sẽ đi cùng lớp Anh.''

''Cái gì?'' Cát Anh rú lên khiến cho cả lớp phải giật mình.

Quỳnh Chi tiến tới chỗ Huy đang đứng, ngoắc ngoắc tay bạn, hỏi bằng giọng rất tò mò. Mấy chục cặp mắt còn lại cũng nhìn cậu như chờ đợi. Sau khi nghe câu trả lời, cả lớp nháo nhào lên. Loạn! Đó là từ duy nhất để miêu tả lớp học lúc này.

''Không thể như thế được, tại sao lại như vậy chứ, tuyệt đối tớ không muốn liên quan tới cái lớp Anh rắc rối đó.''

Hà Mi dậm chân dưới nền nhà, không những nhỏ mà cả lớp đều không thể chấp nhận được chuyện này. Cát Anh bây giờ đã bình tĩnh trở lại, nhỏ giơ tay lên ra hiệu cho cả lớp im lặng, sau đó quay sang hỏi Thái Huy:

''Thầy hiệu trưởng có nói lý do không?''

Huy lắc đầu:

''Không! Thầy bảo lát nữa giáo viên chủ nhiệm sẽ nói chuyện với chúng ta.''

Sau một hồi suy nghĩ, Cát Anh mới gật đầu:

''Thôi được rồi bây giờ tất cả về chỗ đi, giờ sinh hoạt chúng ta sẽ hỏi cô chủ nhiệm.''

Mặc dù rất bất bình nhưng hai mươi bảy đứa đều nghe lời lớp trưởng đi về chỗ, mặt mày đứa nào cũng ỉu xìu.

Cô Hàn Thủy bước vào lớp. Không khí lớp học vô cùng ảm đạm, cô đoán chắc học sinh đã biết chuyện. Vuốt nhẹ lại tà áo dài, cô dịu dàng nhìn những học trò của mình rồi cất tiếng hỏi:

''Các em biết chuyện rồi à?''

Như ngọn núi lửa được dịp phun trào, lớp học lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Chỉ tới khi bàn tay cô Thủy đưa lên ra hiệu, lớp mới lấy lại được trật tự. Cát Anh đứng dậy, nhỏ đảo mắt nhìn các bạn sau đó hỏi cô:

''Lý do là gì vậy cô?''

Cô thủy khẽ cười nhưng vẫn không thể giấu được sự bất mãn của mình trong giọng nói:

''Tuần sau sẽ có ba học viên mới về, họ được phép lựa chọn giữa lớp ta và lớp Anh.''

Một lần nữa cả lớp lại tròn mắt ngơ ngác. Cát Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhỏ nghiêng đầu thắc mắc:

''Họ là ai vậy ạ?''

''Đó là Vương Khánh Đăng, Võ Anh Kiệt, và Hoàng Trúc Ly.''

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro