Chap 2:Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả lớp mới vỡ lẽ, thì ra là ba cái tên nổi nhất trong nhóm tuổi teen bấy giờ, thảo nào Ban giám hiệu lại đột xuất quan tâm tới lớp mười Toán như vậy. Trận chiến lần này lớp Anh chắc chắn sẽ chiến đấu hết mình rồi.

Phòng học bên cạnh, giọng cô Hải Thu vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy quyền như ra lệnh:

''Các em phải nhớ đấy, không thể để mất danh hiệu nhất toàn trường được, đặc biệt là khi đối đầu với lớp Toán.''

Đám học sinh ngồi ở dưới, không giấu nổi những nụ cười tự tin đắc thắng của mình. Chúng chắc chắn rằng sau tuần học sắp tới, lớp sẽ có mười bảy nam và mười sáu nữ, bởi vì hơn hết, lớp mười Anh luôn nhận được sự ưu ái đặc biệt của học viện.

Sáng thứ hai, cổng trường học viện Angel đông nghẹt người. Lý do chính xác là tất cả đang hồi hộp chờ đợi thần tượng của mình, và đương nhiên lớp mười Anh vinh dự được cầm những bông hoa tươi thắm để chào đón những vị khách quý. Chiếc xe Limo sang trọng dừng lại trước cổng. Hai chàng trai đẹp mê hồn và một cô gái có sức hấp dẫn đến kinh ngạc từ từ bước ra. Hôm nay được miễn hai tiết đầu nên hầu hết các học viên đều tập trung ở cổng trường, chen lấn nhau từng tí một với mong muốn thật giản đơn là tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình.

Người cuối cùng cũng đã đến nơi... Thế Bảo thở hồng hộc do chạy qúa nhanh, mặt cậu đỏ bừng bừng, ấy vậy mà cũng không thể thoát khỏi tay của tử thần Nhật Nam:

''Làm gì mà chậm như rùa bò thế, mày làm cả lớp phải chờ một phút ba mươi tám giây đấy.''

Bảo nuốt khan, cố nặn ra một nụ cười thật tươi tắn. Cậu đang sợ phải ăn một cú đấm không mấy nhẹ nhàng từ Nhật Nam - tên bạo chúa nổi tiếng là ác bá cường hào trong lớp:

''Tại tao...''

Ngọc Vi trợn mắt, nhỏ nhìn bạn đầy nghi hoặc:

''Tại... tại cái con khỉ mốc á! Ông bò tới đây thì nói đại đi.''

''Thôi mà Vi, tại Bảo có việc gì đó thôi nên mới tới trễ như vậy mà, tha cho Bảo đi mà.''

Hà Mi lắc lắc tay Ngọc Vi năn nỉ. Vi nhăn mặt, cốc lên trán bạn một cái thật đau:

''Mi khờ ơi là Mi khờ, cậu khờ cũng có mức độ thôi chứ, hắn thì có việc gì, ngủ nướng là cái chắc.''

Hà Mi xoa xoa trên trán, nhỏ cúi mặt, không dám nói thêm câu nào nữa. Lý do mà Vi nói không đúng một trăm phần trăm thì cũng đến gần chín chín. Cát Anh nhướn mày nhìn tụi bạn, sau đó quay sang Nam, nhẹ giọng:

''Được rồi Nam, tha cho Bảo đi, mình vào lớp kẻo mọi người đứng đây mỏi rã cả chân rồi này, vào trong hẵng nói chuyện.''

Nam mỉm cười, gật đầu lia lịa, sau đó liếc một tia nhìn «côn đồ» dành cho cả lớp:

''Lớp trưởng nói vậy rồi thì nghe theo đi.''

Hai mươi sáu đứa tuân lệnh răm rắp. Dưới mệnh lệnh của Bí thư Nam, đố ai dám cãi lại, vì chống chỉ có «chết». Riêng Thế Bảo vẫn còn thầm trách Cát Anh, vế trước nhỏ bạn cậu nói đúng, nhưng vế sau thì... Cậu tiu nghỉu ngó qua cô bạn lớp trưởng mà trong lòng vô cùng «xót xa».

Trải qua một ngày nghỉ cuối tuần, tụi nó đang trên đường trở lại học viện. Hôm nay là thứ hai nên phải mặc đồng phục, nhìn tụi con gái lớp mười Toán trong bộ đồng phục thật xinh xắn, ngây thơ, trong sáng. Nhưng đừng tưởng vậy mà nói con gái lớp Toán hiền, những trò quậy của tụi nó đến đám con trai trong lớp cũng phải sợ. Còn xét về tình ái thì hiểu biết của tụi nó là một con số không tròn trĩnh, ngược lại hoàn toàn với dàn mỹ nhân của lớp mười Anh. Chỉ tính riêng làn sóng tình trường của lớp trưởng Anh Thư cũng đã khiến cho con gái lớp Toán bắc mười tám cái thang may ra mới theo kịp.

Bước chân vẫn đều đều, vẫn những câu khẩu chiến của Ngọc Vi và Thế Bảo, lâu lâu có thêm lời bênh vực của Mimi và tiếng cười trong trẻo của những đứa còn lại khiến cho không khí trở nên thật vui vẻ. Nhưng tất cả đột nhiên dừng lại. Tiếng cười nói mất hẳn, hai mươi tám ánh mắt hướng vào trong sân trường tỏ rõ sự ngạc nhiên - nơi đang diễn ra buổi lễ ra mắt trường mới của những ngôi sao. Ngọc Vi bĩu môi chán chường:

''Không ngờ bọn họ lại tổ chức linh đình thế!''

Cát Anh nở một nụ cười nhẹ, với nhỏ dù trời có sập xuống thì ngoài chuyện của lớp ra, nhỏ đều không muốn bận tâm tới. Mimi lắc lắc đầu hỏi Ngọc Vi:

''Đông nghẹt thế làm sao vào được đây?''

Ngọc Vi vuốt cằm, vẻ đăm chiêu suy nghĩ, năm giây sau, nhỏ quay sang nhìn Nam cười ẩn ý:

''Còn một cách.''

Nam gật gù:

''Chuyện này phải nhờ anh Lương tèo thôi!''

Thế Bảo trố mắt, bộ não cậu hoạt động hết công suất, cố định hình những lời Ngọc Vi nói:

''Anh Lương tèo là ai vậy? Anh ấy có đẹp trai bằng tôi không? Anh ấy có nam tính giống tôi không? Anh ấy có...''

Không để cho Bảo nói hết, Nhật Nam gõ nhẹ lên đầu bạn, cậu khẽ nhíu mày:

''Hỏi tào lao này! Lương tèo mà cũng không biết, Lương tèo là leo tường đó, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.''

''Ui da... đau thế!''

''Nam, đừng đánh Bảo nữa.'' Hà Mi nhảy cẫng lên, tỏ rõ thái độ không vừa lòng của mình.

Ngọc Vi nheo mắt nhìn nhỏ, khẽ lắc đầu:
''Mi khờ à! Hắn đáng bị đánh, toàn hỏi chuyện không đâu... Thôi không nói nữa, nhanh lên đi kẻo sắp vào học rồi, bảo vệ mà thấy thì chết cả lũ. Tớ không muốn đi đếm cỏ đâu.''

Nói đoạn Ngọc Vi vội vội vàng vàng kéo theo bạn, bước sau lưng là tất cả những học viên còn lại của lớp. Thế Bảo tụt dần ra phía sau, cậu sợ đi cùng Nam vì không may nhỡ miệng thì chết. Đứng gần Cát Anh là an toàn nhất.
...Anh Thư tiến dần về chỗ Khánh Đăng, miệng nở một nụ cười tươi rói:

''Chào mừng cậu đến với học viện Angel.''

Đăng hơi cười, cậu nhận bó hoa từ trong tay Thư, khẽ gật đầu:

''Cảm ơn cậu. Cậu học lớp nào vậy?''

Anh Thư ngước khuôn mặt thanh tú của mình lên, ngoảnh mặt ra phía sau, đôi mắt ánh lên niềm tự hào bất tận:

''Mình học lớp mười Anh, đây là lớp của mình.''

Bàn tay trắng muốn của nhỏ chỉ về phía tập thể lớp mình đang đứng. Khánh Đăng chưa kịp nói đến câu thứ hai đã bị Anh Kiệt cắt ngang xương. Với giọng điệu vui vẻ, cậu nhìn qua lớp Anh một lượt, sau đó khẽ vuốt cằm suy nghĩ:

''Ồ! Đây là lớp đứng đầu học viện à, lớp cậu ai cũng xinh hết.''

''Xem ra các cậu cũng có thiện chí đấy!''

Đó là lời bổ sung của Trúc Ly, nãy giờ nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn những học viên ưu tú kia vẻ hài lòng. Anh Thư mỉm cười, nhỏ gật đầu kiêu hãnh:

''Cảm ơn các cậu, mong các cậu chiếu cố lớp mình nhiều hơn.''

Trúc Ly đánh mắt sang phải nhìn Khánh Đăng, giọng nói có đôi phần khó chịu:

''Cậu thấy chưa, tớ đã nói rồi mà, vào lớp này luôn đi, còn quan tâm đến cái lớp Toán đó làm gì nữa, cậu thấy có bản mặt nào của cái lớp đó đến đây không, thật là mất lịch sự hết chỗ nói.''

Đăng lườm Ly một cái rõ sắc, cậu không đồng ý với quan điểm của bạn:

''Cậu tưởng ai cũng phải ra đón chúng ta mới là có lịch sự sao?''

Sau đó, Đăng quay sang nhìn Anh Thư mỉm cười:

''Cảm ơn các cậu nhiều nhé, bây giờ bọn tớ phải lên phòng hiệu trưởng, hẹn gặp lại các cậu.''

Đăng bước nhang. Anh Kiệt lững thững theo sau, không quên để lại cho các nàng một nụ cười mật ngọt. Riêng Trúc Ly vẫn giữ một thái độ khinh khỉnh, nhỏ ngạo nghễ bước qua ánh mắt của hàng ngàn học viên, không một chút đếm xỉa.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro