Chap 3:Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng rào của học viện rất cao, chỉ có duy nhất một chỗ gần hai mét mới có thể leo qua được. Tụi con trai đã qua gần hết chỉ còn vài đứa đứng bên kia để giúp đám con gái leo qua. Hà Mi nhắm nghiền mắt, nhỏ chưa bao giờ leo tường thế này cả, đúng là một cơn ác mộng. Tay nhỏ siết chặt lấy vai của Thế Bảo, mồ hôi rớt xuống đầm đìa:

''Tớ sợ lắm!''

''Cậu cứ bước thẳng lên là được, bên kia có Nam đỡ rồi mà.''

''Để tớ cố xem.''

Tay nhỏ rướn lên chạm được vào thành tường, mắt Bảo vẫn dõi theo, cậu gật đầu:

''Đúng rồi, bước lên đi.''

Mimi bước hẳn lên, cuối cùng thì nhỏ cũng qua được. Nhật Nam đỡ Mimi xuống, cậu bật cười:

''Mi khờ, cậu làm gì mà mồ hôi mồ kê ghê vậy?''

Hà Mi nhăn mặt, đây quả là một công việc khó khăn đối với nhỏ. Ngọc Vi cười khì, khẽ lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho bạn. Sau vài bước, Bảo cũng chạm đất an toàn. Khuôn mặt của hai mươi tám đứa chợt đơ ra đó khi chúng gặp một người.

Cô Thủy! Tất cả tròn mắt ngơ ngác nhìn cô. Cô Thủy mỉm cười nhìn đám học trò ngang bướng không biết sợ trời sợ đất là gì gật gù:

''Cô đoán không sai mà, thể nào mấy đứa cũng giở trò này. Không vào được cổng chính thì leo tường phải không?''

Hai mươi tám cái đầu nghiêng về một bên, cố nở một nụ cười gượng gạo. Nhật Nam đứng lên trước, miệng dẻo như cái kẹo, nịnh khéo cô:

''Sao cô biết hay vậy ạ, cô đúng là hiểu chúng em nhất.''

Cô Thủy nheo mắt, liếc nhìn tất cả sau đó lắc đầu:

''Không phải nịnh, nhanh vào lớp đi, bảo vệ mà thấy thì cô có ba đầu sáu tay cũng không giúp được mấy đứa đâu.''

''Dạ vâng ạ. Cô là số một.''

Miệng thì nói, nhưng chân vẫn bước đi thoăn thoắt, không còn đứa nào dám đứng lại đó nữa. Lão bà bà đã ra lệnh thì phải nhanh chóng thực thi nếu không hậu quả tự chịu, mà cũng không có đứa nào can đảm để tự lãnh bản án một mình. Cô Thủy nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của học trò, miệng nở một nụ cười, thầm nhủ, chính chúng đã mang lại niềm vui cho cô.

Hai mươi tám cái lưng khom xuống, bước đi nhè nhẹ, lâu lâu đưa mắt lên tìm kiếm, tất cả đang rất sợ phải đối mặt với thầy giám thị. Thay vì đi vào lớp bằng cầu thang chính như mọi ngày, hôm nay tụi nó phải lén lút đi bằng cửa sau. Lên tới tầng ba, cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy là thoát. Ngưng mà không may... tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, hình như cái vỏ dừa này nó còn đáng sợ hơn vỏ dưa rất nhiều.

Tại hành lang, ngay trước cửa hai lớp, lớp Anh và lớp Toán đang dành tặng cho nhau những ánh mắt vô cùng «thân thiện». Anh Thư nhếch mép, nhỏ nhìn trực diện vào Cát Anh giọng chế giễu:

''Đúng là cái lớp đoàn kết, đi học muộn cũng rủ nhau.''

Cát Anh chẳng buồn đáp trả, nhưng với cái bản mặt của Anh Thư thì một người điềm đạm như Cát Anh cũng muốn nổi khùng lên.

''Phải rồi, lớp mấy người cũng đoàn kết đó chứ, hám sắc cũng rủ nhau đi chung cho vui mà.''

Ngọc Vi lên tiếng thay cho bạn sau khi dành tặng cho cô nàng Anh Thư một viên đạn vô hình. Bảo Ngọc vuốt nhẹ lại mái tóc, nhỏ mỉm cười hiền hậu:

''Thôi mình vào lớp đi Anh Thư, đừng có cãi nhau nữa, là bạn cả mà.''

Bạn ư? Sao mà khó nghe vậy, nhỏ không đủ sức để tưởng tượng ra chuyện Bảo Ngọc lại diễn đạt đến thế, sự giả tạo trong bản chất con người cô ta được bao bọc bởi một vẻ đẹp thánh thiện bên ngoài quá hoàn hảo. Coi kìa! Với khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, đố ai dám tin cô ta là một cô nàng đanh đá, giảo hoạt. Chưa kể đến cái danh là con gái lớp mười Anh nữa chứ, đúng là con trai phải xếp hàng dài mà chạy theo.

Dựa lưng vào tường quan sát mọi chuyện, Nam khẽ thở dài, mấy bà cô này mà đấu khẩu thì chỉ có nước tới mai cũng không xong, cậu quay sang liếc nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, nhưng rõ ràng thái độ ấy tỏ rõ sự khó chịu. Nam kéo mạnh cánh tay Bảo, Thế Bảo giật mình, cậu tròn hai con mắt nhìn Bí thư chăm chú. Nam nghiến chặt răng, đúng là cái tên này chẳng bao giờ hiểu ra vấn đề ngay lập tức, cậu chỉ muốn đấm một cú vào cái đầu của kẻ ngớ ngẩn kia, người khôn thì vẫn mãi là người khôn, còn kẻ dại thì vẫn phải ôm kiếp đời khờ dại mà thôi. Huy đứng ngay bên cạnh, thấy thái độ của Nam cậu đã hiểu ý bạn, chơi thân với nhau từ nhỏ, nên việc cậu đoán ra suy nghĩ của Nam cũng không phải là chuyện khó. Huy giả vờ ôm lấy bụng rồi hét toáng lên:

''A, đau bụng quá, đau quá, tránh ra, tránh ra nhanh lên, mấy người còn đứng đó à? Tôi cần giải quyết gấp tránh ra nào, tránh ra...''

Mất một giây ngớ người, học viên của lớp Anh mới nhanh chóng dẹp sang hai bên, nhường đường cho cậu bạn đó. Chớp lấy thời cơ, Nhật Nam vội kéo tay Cát Anh chạy thật nhanh về lớp, hai mươi lăm đứa còn lại cũng lao tới  không quên kèm theo những nụ cười tinh nghịch. Tất cả về lớp an toàn, tụm ba tụm bảy tám chuyện lúc nãy, miệng không ngớt nói cười. Trong khi đó, Anh Thư ôm nguyên một cục tức, nhỏ hậm hực đi về lớp, trong lòng nổi lên cơn giận cuồng phong. Nhỏ thề sẽ không bao giờ để lớp mình làm trò hề cho lớp Toán một lần nữa.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro