Chap 4:Vào cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Đăng muốn dạo thêm một vòng nữa trước khi tới phòng thầy hiệu trưởng, ngang qua dãy nhà A1, một mùi hương nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi, cậu đi theo mùi hương ấy như một phản xạ tự nhiên bởi nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Hai người còn lại cũng lững thững theo sau, mặc dù trong lòng đều đang rất bực bội, không biết Đăng còn dẫn họ đi mấy chục vòng nữa đây.

Nhưng rồi tất cả những suy nghĩ ấy vụt tan biến khi họ nhìn thấy trước mặt mình là một rừng hoa hồng tuyệt đẹp. Hương thơm ngào ngạt trải dài trên bầu trời xanh thẳm. Thảm cỏ trước mặt vẫn còn đọng lại những giọt sương ban mai của buổi sớm mùa xuân. Giữa rừng hoa ấy, có hai cô nàng đang cười đùa, khẽ chọn những cành hồng đẹp nhất, trông giống như một bức tranh mơ mộng trữ tình. Theo quán tính cả ba định bước vào, nhưng bước chân họ đột ngột phải dừng lại khi có sự ngăn cản của bảo vệ.

''Xin lỗi! Các cô cậu có thể đi hướng khác được không?''

Trúc Ly mím môi, nhỏ nhìn hai chú bảo vệ bằng nửa con mắt:

''Mấy người là ai mà dám không cho chúng tôi vào, có biết chúng tôi là ai không hả? Có muốn ngày mai bị đuổi việc ngay không?''

''Cô bạn định đuổi việc ai vậy?''

Khánh Đăng và Anh Kiệt hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của hai cô bạn nữ sinh. Cả hai đều mặc đồng phục, chứng tỏ họ là học viên trường này. Khuôn mặt thuần khiết đến kỳ lạ và thoáng một chút buồn của Cát Anh khiến Khánh Đăng hơi bối rối:

''À! Bọn tớ định vào trong, nhưng mà bảo vệ không cho.''

Ngọc Vi mỉm cười:

''Các cậu là học viên mới à, các cậu không vào được đâu. Nên đi tham quan những chỗ khác thì hơn.''

Khánh Đăng khẽ gật đầu, cậu chưa kịp nói gì thêm đã bị Trúc Ly chen vào:

''Sao các cậu vào được mà bọn tôi lại không?''

Ngọc Vi đăm chiêu, sau đó nhỏ lại nở một nụ cười nhìn Trúc Ly:

''Tớ nghĩ bọn tớ không có nghĩa vụ phải trả lời các cậu chuyện đó. Thôi! Tạm biệt nhé, bọn tớ phải đi rồi.''

Cát Anh khẽ liếc nhìn Đăng và Kiệt một lần nữa, sau đó bước đi cùng bạn. Không cần nói tới cơn tức giận của Trúc Ly lúc này, trông nàng hệt như một chú ngựa hoang bị nhốt vào chuồng không thoát ra được. Nhìn theo bóng dáng của hai cô bạn trước mặt, ánh mắt Trúc Ly hằn học:

''Gì chứ, họ tưởng mình là ai chứ, bọn họ có biết là được nói chuyện với chúng ta là một vinh dự không? Còn làm bộ làm tịch.''

Anh Kiệt hít lấy một chút không khí rồi khẽ bật cười. Vào học ở học viện này chắc còn nhiều điều thú vị lắm đây.

Cát Anh bước vào lớp, nhỏ tranh thủ hít hà hương thơm từ những bông hồng nhung mới hái, sau đó đem cắm lên bàn giáo viên. Mi khờ từ đâu chạy tới, vỗ vào vai Cát Anh nói nhẹ:

''Hồi nãy có chị Sao Đỏ đến bảo cậu và Nhật Nam lên phòng hiệu trưởng gấp đấy.''

Cát Anh gật đầu, nhỏ nhìn về phía Nhật Nam đang chơi cờ tướng khoát tay:

''Nam, lên phòng hiệu trưởng.''

''Có chuyện gì thế?''

Nhật Nam đi thêm một nước cờ, miệng hỏi Cát Anh mà mắt dán vào con Tốt. Cát Anh xuống tận nơi, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng lại rất có uy lực đối với người nghe:

''Đi thôi, lát nữa về chơi sau.''

Nam buông quân cờ, bước vội theo bạn.

Vừa nhìn thấy hai người, mắt thầy Bình đột nhiên bừng sáng, nhanh chóng thầy lấy lại vẻ nghiêm nghị, đưa bàn tay ra phía đối diện, thầy nhẹ nhàng nói:

''Giới thiệu với hai em, đây là...''

''Ba học viên mới hả thầy?''

Nhật Nam «nhanh nhảu» cướp lời thầy, miệng nở ra một nụ cười. Thầy hiệu trưởng cười hiền:

''Ừ! Đây là ba học viên mới, thầy mong từ hôm nay, các em đừng gây chuyện nữa, hãy ở yên trong lớp để các bạn tham quan được không?''

''Vâng, thưa thầy.''

Hai người đồng thanh đáp, ánh mắt linh động khẽ lướt qua chỗ ba vị khách đang ngồi. Trong cái đầu trời phú lắm mưu mẹo của Nam đã hiện ra hàng loạt kế hoạch.

''Thì ra cậu là học viên lớp Toán.''

Đôi mắt Đăng ánh một vài tia lấp lánh khi nhận ra Cát Anh. Nhỏ khẽ cuối đầu:

''Rất vui được gặp các cậu.''

Quay qua chào thầy hiệu trưởng, nhỏ kéo tay Nam về lớp, không ngoái lại dù chỉ một giây. Mới bước vào cửa, Cát Anh đã bị Ngọc Vi nhảy bổ ra, nắm lấy cánh tay hỏi một tràng:

''Cậu lên đó thầy bảo gì vậy? Ba học viên mới thế nào? Họ có thân thiện không? Thầy Bình bảo họ chọn lớp nào chưa?''

''Stop! Cậu từ từ chứ làm cái gì mà vội thế. Thầy hiệu trưởng bảo chúng ta hãy tiếp khách cho tử tế để gây ấn tượng đẹp cho người ta đó mà.''

Nhật Nam nghiêng đầu, cậu hơi thắc mắc:

''Thầy nói vậy à?''

''Tớ nói đại vậy thôi. Nhỏ này, hỏi nhiều quá.''

Cát Anh mỉm cười. Ngọc Vi lại đưa tay lên chống cằm, điệu bộ lúc này cho thấy nhỏ đang suy tính một trò quái đản nào đó. Bọn con trai thoáng chút rùng mình. Mấy bà la sát lớp này chơi hiểm lắm, khó đoán trước được điều gì sẽ xảy ra. Cuối cùng thì Ngọc Vi cũng nở một nụ cười, đánh dấu cho sự mở đầu một kế sách gì đó.

''Thật ra tớ cũng không muốn lớp mình thêm người, nhưng mà để dằn mặt mấy đứa con gái lớp Anh, hãy cố mà kéo ba người đó về phe ta. Tớ có cách này hay lắm.''

''Cách gì vậy?''

Cả lớp xúm vào, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Ngọc Vi, ai cũng hào hứng với chuyện này. Ngọc Vi giấu một nụ cười thỏa mãn, sau đó rành rọt trả lời:

''Mỹ nhân kế, tớ sẽ quyến rũ được hai anh chàng hào hoa đó.''

''Oạch!''

Hai mươi sáu cái miệng còn lại hoạt động trừ Cát Anh, Nhật Nam lắc đầu như thể Ngọc Vi mắc căn bệnh nào đó vô phương cứu chữa:

''Ngọc Vi à, bà đang mơ đó hả, nhìn lại mình đi.''

Nam hất mặt lên, tỏ vẻ bó tay, Thế Bảo vội khoát tay Nam, ngăn chặn cơn tức giận của Vi trước khi nó bùng nổ:

''Nam, mày không thể nói thế!''

''Đúng!''

Vi gật đầu, giọng điệu kiêu hãnh, nhưng chỉ hai giây sau, Thế Bảo đã khiến Vi đỏ mặt:

''Tuy bà không đẹp thiệt nhưng cũng không đến nỗi xấu.''

Bảo quay qua nhìn Vi, mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh sự tin tưởng.

''Ông ăn phải cái gì mà dám nói thế hả?''

Dù giọng Vi rất nhẹ nhưng câu nói đó của Vi lại khiến Bảo sởn da gà. Cậu thụt lùi về phía sau, miệng méo xệch. Ngọc Vi nghiến răng kèn kẹt, nhưng trước khi nhỏ kịp hành động thì có một giọng nói thoáng qua:

''Tớ có cách.''

Hai mươi bảy cái đầu cùng nhìn về một hướng, lập tức tụi nó há hốc miệng nhìn Cát Anh - lớp trưởng xinh đẹp của lớp mười Toán đang chăm chú vào cuốn tiểu thuyết, khuôn mặt vẫn bình lặng như thường ngày, nhưng rõ ràng ba chữ ấy vừa thoát ra từ miệng nhỏ mà.

End chap


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro