Chap 5: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp mười Toán hôm nay có vẻ im ắng lạ thường. Đạt Khoa nhận được mệnh lệnh của lớp trưởng Anh Thư sang do thám. Cậu đứng mấp mé sau cánh cửa, tim đập thình thịch, nhiệm vụ lần này vô cùng cao cả, cậu mà làm hỏng chuyện thì chưa kể đến sự trừng phạt đích đáng của Anh Thư cũng đã bị tụi con trai lớp Toán cho một trận bầm giập. May mà cả lớp Toán đang tụm lại một chỗ, cố nghiêng người, cậu muốn nghe cho rõ xem họ đang có âm mưu gì. Miệng nở một nụ cười tươi tắn, Khoa đã biết được những gì cần biết, nhanh chóng rút êm, thực sự cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

Các thành viên lớp Toán đã dãn ra. Xem chừng kế hoạch của tụi nó đã thành công bước một. Cát Anh gấp màn hình laptop lại, hình ảnh từ chiếc camera ngoài cửa biến mất. Môi nhỏ thoáng qua một nụ cười.

Đạt Khoa vội vàng bước vào lớp, không quên để ý phía sau lưng... nhỡ có ai phát hiện thì chết. Vừa nhìn thấy cậu, Anh Thư đã giương hai con mắt hỏi với cái giọng bề trên:

''Sao rồi? Chúng nó có động tĩnh gì không?''

''Ớn! Học đường mà cứ như trong thế giới ngầm í.''

Không để bạn đợi lâu, Khoa gật gật cái đầu, bộ dạng tỏ ra vô cùng nghiêm trọng:

''Xem ra lần này lớp Toán muốn quyết chiến với chúng ta rồi.''

Anh Thư cười khẩy, cuối cùng thì cái lớp ấy cũng lòi ra bản chất của mình. Muốn chiến ư? Sẵn sàng, để xem tụi nó còn vênh váo được bao lâu. Quay ngoắt người sang phía Bảo Ngọc, Anh Thư gạt tay, gấp luôn cuốn tiểu thuyết của bạn, nhếch mép:

''Đây là lớp Anh, mày không cần phải tỏ ra thục nữ vậy đâu, cái lớp này hiểu mày quá mà.''

Bảo Ngọc liếc mắt, nhún vai:

''Đóng phải đóng cho hết chứ, nói thật tao căm cái lớp đó lắm rồi đấy, lần này mày ra tay cho tụi nó biết hậu quả luôn đi.''

Chẳng thèm bận tâm tới thái độ khinh khỉnh của Bảo Ngọc, Anh Thư liếc hỏi Đạt Khoa, giọng điệu chị cả:

''Thế mày có nghe tụi nó nói gì không?''

Khoa vỗ ngực tự hào, chuyến đi lần này cậu đã lấy tính mạng ra đánh đổi vì thế cậu đã sẵn sàng để lập chiến công:

''Chúng đang lên kế hoạch để đón tiếp ba người ấy.''

Anh Thư quắc mắt, nhỏ khoanh tay, bắt chân lên đùi, miệng lẩm bẩm:

''Kế hoạch như thế nào?''

''Cái này... cái này thì tớ chưa nghe được.''

Khoa ấp a, ấp úng, thực tình cậu cũng muốn biết lắm chứ, nhưng mà bọn họ không nói làm sao mà  cậu tiếp nhận thông tin được. Thấy lớp trưởng đang trợn mắt nhìn mình, cậu muốn xỉu. Bàn chân còn không đứng vững, may mà trước khi cậu ôm đất mẹ bao la thì tiếng nói ngọt ngào hơn kẹo của Bảo Ngọc đã vô tình lướt qua, cứu vớt một sinh linh bé bỏng.

''Tao nghĩ cái lớp đó sẽ làm khoa trương, mình phải làm vượt mặt, nếu không cái danh nhất toàn trường đi tong cho coi.''

Anh Thư chuyển hướng nhìn, nhỏ gật gù, trong cái đầu thông minh hóa thành tự kiêu kia đã sẵn sàng cho một cuộc thách đấu với lớp học kế bên.

Lớp mười Toán vừa nhận được thông báo từ Đoàn trường, sáng mai ba học viên mới sẽ đến tham dự với lớp hai tiết sau. Tất cả lắc đầu ngán ngẩm, cái kiểu khoa trương này đúng chất học viện, có ba học viên mới mà làm như cả đoàn Chính phủ tới thăm, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để hạ gục đối thủ.

Ký túc xá...

Mấy đứa được điều ở lại để canh chừng các mama tổng quản, số còn lại nhanh chóng tiến về vườn hoa hồng phía sau dãy nhà A1, bộ dạng trông vụng trộm. Một vài điệp viên của lớp Anh được cử đi giám sát, trong tay đứa nào cũng cầm một cái bộ đàm, thực ra là điện thoại nhưng mà tụi nó gọi như vậy cho ra dáng tình báo. Vườn hồng cuối chiều dậy lên mùi hương thơm mê hoặc, hai chú bảo vệ dạt sang hai bên đường nhường chỗ cho các học viên lớp Toán. Tụi nó mỉm cười đi thẳng vào trong, riêng các điệp viên 007 phải quan sát tình hình từ bên ngoài, vì hơn ai hết chúng hiểu, chỗ đó ngoài lớp Toán ra thì ngay cả thầy hiệu trưởng cũng không thể đặt chân tới. Đạt Khoa chỉnh lại cặp kính đen, sau đó rút bộ đàm ra, gọi cho một người:

''Alo, chim Công gọi Đại bàng, Đại bàng nghe rõ trả lời?''

''Cái quái gì mà Đại bàng với cả chim Công thế hả, thế nào rồi... Bọn họ đang làm gì vậy?''

Đầu dây bên kia tỏ vẻ tức tối. Đạt Khoa nuốt nước bọt, cậu đang cố gắng làm cho nó giống một cuộc gọi tình báo thôi mà, lấy lại khí thế, cậu rành rọt trả lời:

''Báo cáo, tụi nó đã vào vườn hồng rồi, còn làm gì trong đó thì không biết.''

Bên kia cúp máy mà không thèm trả lời lại, đúng là rỗi việc. Mới có thế mà đã gọi rồi.

Dưới thảm cỏ xanh mát, có hai mươi lăm học viên đang ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu lại bật cười khanh khách vì hành động của hai anh chàng núp sau hàng rào vườn hoa trong màn hình máy tính. Cát Anh rời tay khỏi bàn phím, nhỏ mỉm cười nhìn tụi bạn. Bước tiếp theo của kế hoạch đã thành công mỹ mãn, bây giờ chỉ cần chúc cho lớp Anh một đêm không an giấc mà thôi.

Những chậu hoa ti gôn đã nở, vài ngày nữa chắc sẽ nở rộ. Mười đứa con gái và mười chậu hoa ti gôn trên tay thong thả đi về ký túc xá. Tụi con trai bước theo phía sau mỉm cười, sự hồn nhiên của con gái lớp Toán luôn khiến các cậu cảm thấy dễ chịu, tuy rằng nhiều lúc chúng nó cũng rất hợp với vai bà chằn.

Sau tường rào, có hai kẻ đang cười đắc ý. Nhanh chóng cởi bỏ trang phục bên ngoài, Đạt Khoa gấp luôn cái mắt kiếng đen vào túi, hai đứa ưỡn ngực đi về phòng như vừa trải qua một cuộc du ngoạn thú vị lắm mặc dù vừa bị kiến cắn sưng cả đôi bàn chân.

Anh Thư và Bảo Ngọc đã chực sẵn trước cửa phòng nam, nhìn thấy hai điệp viên là vội vàng túm lại hỏi ngay:

''Sao rồi?''

''Chúng nó cầm trên tay mấy chậu hoa từ trong vườn đi ra.''

Anh Thư gật đầu, có vẻ như lớp Toán đã bắt đầu hành động, nhỏ nhìn hai cậu bạn với ánh mắt hài lòng:

''Tốt lắm, các cậu sẽ được tuyên dương vào tiết sinh hoạt, còn bây giờ vào trong và nói cho mấy đứa còn lại, tối nay hành động.''

Nói xong, Anh Thư và Bảo Ngọc bước đi luôn, để lại hai khuôn mặt sung sướng của những điệp viên 007 hết sức nhiệt tình.

Bảo Ngọc quay sang Anh Thư, nhếch môi:

''Làm sao mà mua được đồ, khi chúng ta không được ra ngoài?''

Thư mỉm cười, sự tự tin thể hiện ngay trong giọng nói:

''Khó với tất cả mọi người, còn với lớp Anh, luôn có lý do chính đáng, Ban Giám hiệu không cản trở chúng ta đâu.''

Bảo Ngọc thở hắt ra. Phải rồi, lớp mười Anh - một hình mẫu chuẩn của học viện nên chỉ một việc cỏn con là xin ra ngoài trường thì quá đơn giản.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro