Chap 7: Tham dự lớp Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Đăng và hai bạn được phát đồng phục, từ hôm nay họ sẽ đến ở tại ký túc xá luôn. Kiệt và Đăng được xếp vào phòng của con trai lớp Toán, còn Trúc Ly lại ở cùng với con gái lớp Anh. Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Đăng cùng hai bạn lên lớp để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên tại học viện Angle. Trống đã vào tiết nên khung cảnh im ắng lạ thường, cả ba người sải bước chân lên phòng của lớp Anh.

Vừa mới bước vào họ đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt nếu không muốn nói là thái quá của tất cả học viên lớp Anh. Màn chào hỏi sẽ thêm phần long trọng nếu có hoa và bóng bay, nhưng cũng chỉ tại mấy con ma.

Anh Thư mỉm cười nhìn ba người, đôi mắt chao nghiêng khẽ lướt qua Khánh Đăng:

''Các cậu đến rồi à, mời các cậu vào.''

Đồng loạt hai mươi chín cặp mắt phía sau ánh lên niềm hân hoan vui sướng, ai cũng nở một nụ cười hết sức duyên dáng, nụ cười đã được tu luyện qua năm tháng, như một quán tính mỗi khi gặp ai đó. Trúc Ly có vẻ hài lòng với cách đón tiếp của lớp Anh, nhỏ gật đầu:

''Lớp các bạn quả không hổ danh là lớp đứng đầu trường.''

Anh Thư không giấu nổi một nụ cười đắc thắng:

''Các cậu quá khen!''

Khánh Đăng khẽ lướt qua quang cảnh lớp. Học viện cho phép tự trang trí lớp học nên các nhà sáng tạo trẻ tuổi tha hồ phát huy tài năng của mình. Nhưng lớp Anh lại khác, lớp học được trang trí bằng những tấm giấy khen nói lên thành tích đáng nể của mình. Những câu khẩu hiệu của ngành giáo dục được treo đầy góc, trên bàn giáo viên là một chậu kiểng bắt mắt, nói chung vừa nhìn vào đã thấy sự nghiêm túc của lớp học này.

Anh Kiệt có vẻ không thích thú lắm, cậu chỉ chú ý đến các học viên nữ mà thôi, xem ra nữ sinh lớp này rất hiểu về thời trang. Cậu dành tặng cho họ một nụ cười trầm ấm, khiến mười bốn khuôn mặt ấy ửng hồng, đúng là biết làm điêu đứng lòng người mà. Anh Thư ho khan, nhỏ lườm các bạn một cái rất sắc, mong họ cố giữ lại hình ảnh thân thiện và chuẩn mực của mình. Năm phút sau, cửa lớp đột nhiên mở tung, ánh mắt dịu dàng nhìn cả lớp và đặc biệt là ba học viên mới:

''Chào các em, cô là Hải Thu, giáo viên chủ nhiệm của lớp mười Anh.''

''Chúng em chào cô ạ!''

Khánh Đăng khẽ liếc nhìn cô một lượt, bề ngoài trông cô vô cùng nữ tính, tà áo dài tím nhạt càng tăng thêm nét dịu dàng của cô, nhưng khuôn mặt ấy lại rất nghiêm khắc, sự nghiêm khắc của một giáo viên đã có nhiều kinh nghiệm. Vẫn giữ nguyên thái độ, cô Thu đánh mắt sang phải nhìn ba học viên mới một lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói:

''Thôi, bây giờ các em vào chỗ ngồi đi, cô đã bảo các bạn sắp xếp cho các em hai bàn giữa rồi đấy.''

''Vâng ạ, chúng em cảm ơn cô.''

Ba học viên mới đi về chỗ, sẵn sàng cho tiết học đầu tiên. Cả lớp nghiêm nghị ngồi vào bàn để sẵn sàng nghe giảng, lưng thẳng, đầu hướng về phía trước, không gian im phăng phắc tưởng chừng như con muỗi bay qua cũng nghe thấy tiếng nó đập cánh. Khánh Đăng hơi rùng mình, một lớp học sao lại có thể ngoan tới mức này. Cô Hải Thu nhẹ nhàng ngồi vào ghế, khuôn mặt nghiêm khắc nhìn đám học trò và bắt đầu giảng bài.

Nhưng thật không may, cả lớp hôm nay lại không chịu tập trung vào bài. Lý do là đang mải ngắm thần tượng. Để ý thấy thái độ khác thường của học sinh, cô Thu lên tiếng cảnh báo:

''E hèm!''

Nhưng vô ích, ngay cả lớp trưởng Anh Thư hiểu lễ nghĩa vậy mà lâu lâu còn liếc trộm Khánh Đăng nữa là.

Bây giờ đang là tiết Thể dục, nhưng do thầy hiệu trưởng yêu cầu ngồi lại trong lớp nên lớp Toán không được ra ngoài. Tuy nhiên, đều là những tay chơi thể thao số một nên cả bọn được thầy giáo ưu ái. Trong cái học viện này, ngoài cô Hàn Thủy thì chỉ còn thầy Vinh - giáo viên môn Thể dục thích lớp Toán. Ngoài ra đều không có lấy một ánh mắt thiện cảm nào khác dành cho tụi nó. Ngọc Vi dựa lưng vào tường, ngoảnh mặt nhìn Hà Mi, miệng vẫn còn nhai bim bim. Hà Mi lấy bút vẽ vẽ lên tờ giấy, khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó.

''Chúng ta xử lý ba học viên mới sao đây?'' Nhật Nam từ bàn phía sau nhảy chồm lên hỏi, Ngọc Vi cho một miếng bánh vào miệng, hờ hững đáp:

''Cho họ về lớp Anh đi, tớ không muốn lớp mình có thêm người, đặc biệt là cái con nhỏ hống hách đó.''

Nhật Nam tròn mắt:

''Bà cũng gặp họ rồi à?''

Vi gật đầu, quay hẳn người xuống bàn dưới:

''Hôm trước tôi với Cát Anh gặp ba người ấy trước vườn hoa.''

Nam khẽ ''ồ'' lên một tiếng, thảo nào hôm trước cậu bạn kia lại ra vẻ «tay bắt mặt mừng» với Cát Anh như thế. Hà Mi dừng bút, nhỏ quay phắt người, ánh mắt mơ mộng nhìn bâng quơ:

''Nhưng mà tớ thấy họ cũng được mà.''

''Đúng đấy, cô bạn đó xinh mà.''

Thế Bảo nhanh nhảu xen vào câu chuyện, mà không để ý có hai ánh mắt đang hăm he nhìn mình.

''Bốp...''

Một cú đấm điêu luyện của Nam dành cho cậu bạn, còn Ngọc Vi tưởng chừng có thể ăn tươi nuốt sống Bảo. Hà Mi nhăn mặt:

''Nam đừng đánh Bảo nữa mà.''

Thế Bảo xoa trán, mặt mếu như sắp khóc:

''Hức... Mi khờ, chỉ có cậu là thương tớ thôi.''

Ngọc Vi lắc đầu, con trai lớp này đúng là luyên thuyên hết chỗ nói. Nhỏ quay sang Nhật Nam, liếc cái nhìn ẩn ý về phía Cát Anh:

''Hỏi ý kiến lớp trưởng đi, Cát Anh à! Cậu nghĩ chuyện này nên xử trí sao đây?''

Cát Anh vẫn chăm chú vào cuốn truyện, có ai nhìn thấy lại bảo nhỏ học lớp Văn mất, khẽ chớp nhẹ rèm mi, nhỏ ngước mặt lên nhìn các bạn:

''Cứ để họ học xong một tiết, xem thái độ thế nào đã.''

Thái Huy gật gù:

''Cát Anh nói đúng đấy, dù sao chúng ta cũng chưa biết họ như thế nào mà.''

''Cứ quyết định vậy đi!''

Ngọc Vi quay lên không quên dành tặng cho Thế Bảo một cái nhìn rùng rợn, khiến cậu suýt chút nữa đã té ghế vì thót tim.

Lớp Anh vẫn trong tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây. Cô Thu tỏ ý không hài lòng nhưng hơn mười năm giảng dạy đã cho cô kinh nghiệm giữ một khuôn mặt không cảm xúc, riêng với hôm nay thì còn có thêm cả nét dịu dàng. Lớp học vẫn im lặng đó, nhưng có ai hay bài giảng của cô Hải Thu không có một chữ nào lọt tai học sinh, trừ ba con người mới vào lớp. Cả lớp Anh biết, cô Hải Thu biết, riêng Khánh Đăng, Trúc Ly và Anh Kiệt thì không biết.

Reng...

Tiếng chuông ngân lên cũng là lúc các học viên bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp của mình. Cô Thu bước ra khỏi lớp không quên ném lại một ánh mắt bực mình cho Anh Thư. Nhỏ nuốt khan, đúng là vì sắc quên thầy. Nhưng có một điều khiến nhỏ chú ý hơn, ba người mới đang bước ra khỏi lớp. Thư vội vàng bước lại, nhỏ nở một nụ cười tươi tắn:

''Sao vậy? các cậu không học tiết tiếp theo nữa à, tiết sau là tiết Anh văn đấy.''

Anh Kiệt hơi rùng mình, học thêm một tiết nữa chắc là cậu sẽ chết đứng vì ớn lạnh mất. Lớp gì mà học hành nghiêm túc quá mức. Khánh Đăng mỉm cười nhìn nhỏ:

''Bọn tớ học một tiết thôi, nghe nói lát nữa lớp Toán có giờ của cô chủ nhiệm, nên bọn tớ ghé luôn một thể.''

''Lớp Toán, lớp Toán, lại là cái lớp chết tiệt đó... lúc nào cũng chen chân vào chuyện của mình.'' - Thư thầm rủa trong bụng, ngoài mặt vẫn tươi cười:

''Thế à! Vậy thì hẹn gặp lại các cậu nha.''

Khánh Đăng gật đầu, Trúc Ly khoanh tay đứng đó, khẽ nhếch miệng cười:

''Đương nhiên là chúng ta sẽ gặp lại, không có chuyện bọn tớ vào cái lớp Toán kia đâu.''

Miệng nhỏ khinh khỉnh, Anh Thư khẽ giấu một nụ cười đắc thắng, có vậy chứ, thêm một thông tin nữa cho thấy lớp Anh đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Khánh Đăng mỉm cười nhìn cả lớp một lần nữa rồi ngoảnh mặt quay đi không chút chần chừ. Anh Kiệt lững thững bước theo sau, riêng Trúc Ly thì có vẻ vẫn luyến tiếc nơi này, nhưng lý do chính là nhỏ không muốn sang bên kia, chạm mặt với những kẻ vô phép tắc đó, chắc hẳn sẽ là một lớp loạn.

End chap 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro