Chap 8: Tham dự lớp Toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Nam xoay xoay cục rubic trong tay, miệng chán nản:

''Cái quái này sao rắc rối vậy nhỉ? Xoay mãi mà không được.''

Ngọc Vi bĩu môi, nhỏ liếc qua Nam một lát rồi lại quay sang Thái Huy chọc chọc vào cuốn vở của bạn:

''Cái trò đó dành cho những người có tính kiên nhẫn như Cát Anh kìa, còn ông thì...''

Nhỏ chép miệng, nhún vai vẻ bất lực. Nam thả cục rubic xuống bàn, nhìn Ngọc Vi chăm chú:

''Bà đúng là lắm chuyện thật, tôi làm sao thì kệ tôi.''

''Hứ! Chả thèm...''

Ngọc Vi buông lại một câu, rồi đi thẳng xuống chỗ Cát Anh đang ngồi. Cát Anh khẽ đánh mắt nhìn bạn một chút, sau đó lại chăm chú vào cuốn truyện. Nhỏ là vậy, những câu chuyện phiếm của các bạn rất ít khi nhỏ quan tâm. Nhật Nam đứng dậy vươn vai có vẻ uể oải, cậu liếc sang gõ tay vào bàn Thế Bảo:

''Tiểu Bảo bối, lúc nào thì ba cái tên đó sang đây?''

Thế Bảo đặt tay lên trán kiểu quân sự:

''Báo cáo Bí thư, bọn họ học bên đó hai tiết.''

Nhật Nam chống cằm, suy nghĩ một lúc, phải cho học viên mới vượt qua thử thách chứ, miệng cậu hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Bước chân của Khánh Đăng dừng lại trước cánh cửa đề tên: ''Lớp 10 Toán''. Hít một hơi thật sâu, cậu đang cố gắng tiếp cận lớp Toán một cách dễ dàng nhất. Vẫn ánh mắt hằn học, Trúc Ly nhìn vào cái bảng tên, nhỏ cũng chẳng mong sẽ được đón tiếp nồng nhiệt như lớp Anh. Cả ba đều đang đứng ở ngưỡng cửa, họ chưa bước vào trong.

Cô Hàn Thủy hơi ngạc nhiên trước sự có mặt của ba cô cậu học trò đang thập thò ngoài cửa lớp. Khẽ mỉm cười, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

''Các em là ba học viên mới à?''

Cả ba giật mình quay lại. Đó là một cô giáo trẻ đẹp, khuôn mặt thanh tú càng nổi bật hơn với nụ cười rạng rỡ. Thấy ba học sinh đang đơ ra nhìn mình, cô Thủy nhẹ nhàng:

''Sao các em không vào lớp?''

Cả ba lại được một phen hú hồn, cô nói vậy có nghĩa là cô dạy lớp mười Toán ư? Giáo viên chủ nhiệm gì mà trẻ vậy? Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu ba người, đến nỗi cô Thủy vào lớp lúc nào không hay.

Cả lớp đang tụm ba tụm bảy nói chuyện thì đột nhiên quay về đúng chỗ ngồi của mình, tụi nó nở một nụ cười tươi rói nhìn cô. Đặt chiếc cặp xuống bàn, cô đứng ra giữa bục giảng, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống lớp:

''Chào buổi sáng.''

Hai mươi tám cái miệng lập tức hoạt động:

''Gần trưa rồi mà cô.''

Cô Thủy nheo mắt, mấy đứa tiểu quỷ này, chỉ có cãi cô là giỏi. Nhìn những khuôn mặt ngây thơ, tinh nghịch ấy cô khẽ mỉm cười:

''Đừng giỡn nữa, báo cho các em một tin vui, có ba người muốn gặp các em đấy.''

Những ánh mắt to tròn ngước lên nhìn cô đầy chờ đợi, Ngọc Vi lém lỉnh, nhỏ đứng dậy hỏi nhẹ:

''Ai vậy cô?''

Cô Thủy nháy mắt, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa lớp:

''Là họ đấy.''

Hai mươi tám con mắt nhằm cửa chính mà lao tới, có chút ngạc nhiên, nhưng chưa đầy ba giây sau không còn có ánh mắt nào bơ vơ ngoài đó nữa, tất cả đã trở về đúng vị trí. Hà Mi bẽn lẽn nhìn lại một lần nữa, nhỏ nghiêng đầu, mỉm cười thật tươi:

''Oa! Hai anh chàng này đẹp trai quá hà!''

''Oh my God!'' Anh Kiệt và Khánh Đăng gần như ngã ngửa trước lời khen của cô bạn nữ sinh xinh xắn kia. Ừ! Thì họ đã nhận được quá nhiều lời nói tốt đẹp, nhưng mà... lời khen của cô bạn kia có vẻ lại theo cách khác. Cứ như một đứa trẻ nhìn thấy cây kẹo rồi reo lên vậy. Ngọc Vi kéo tay Hà Mi lôi xuống một cách tàn bạo, nhỏ bực mình ngay trong giọng nói:

''Mi khờ, cậu có biết đó là ai không?''

Hà Mi lắc đầu, nhỏ trả lời bạn thật thà:

''Không biết, tớ nghĩ đó là hai chàng hoàng tử.''

Thế Bảo bật cười khanh khách, cái cách trả lời của Hà Mi đúng là có một không hai. Ngọc Vi vội liếc Bảo, nhỏ quay sang nhìn Hà Mi tức giận:

''Ba học viên mới đấy bà cô của tôi ạ.''

Nghe tới cái tên học viên mới, Hà Mi vội cụp mi mắt, nhỏ chẳng dám nói thêm câu nào, khuôn mặt xị xuống. Mimi không muốn có kết cục như Thế Bảo, nhỏ sợ Nhật Nam lắm, mặc dù ngoài mấy thằng con trai ra Nam chưa bao giờ nặng lời với đứa con gái nào cả. 

Cảm thấy sự mất tập trung của học trò, cô Thủy mới bắt đầu để ý tới Cát Anh, nhỏ vẫn ngấu nghiến đọc truyện, tận dụng hết mọi thời gian có thể. Cô nhẹ nhàng bước xuống chỗ nhỏ, mỉm cười:

''Các bạn ấy muốn vào học cùng lớp ta tiết này luôn, được chứ lớp trưởng?''

Cát Anh gấp cuốn truyện lại, nhỏ khẽ liếc mắt qua ba người ngoài cửa gật nhẹ:

''Vâng thưa cô!''

Khi đã yên vị vào chỗ ngồi, Khánh Đăng mới có dịp nhìn rõ lớp học, không một chi tiết nào được trang trí giống lớp Anh, lớp Toán hoàn toàn ngược lại. Trên bức tường được sơn màu xanh nhạt có những tấm hình của cả lớp. Nụ cười hồn nhiên, trong veo của tụi con gái tạo cho cậu một cảm giác yên bình, tụi con trai thì có vẻ đào hoa, nhưng tất cả đều rất đẹp, không chút giả tạo. Giữa mỗi khung cửa sổ đặt một chậu hoa ti gôn nhỏ, màu sắc được phối hợp rất hài hòa, nhìn vào ai dám nói lớp Toán khô khan, ngay cả câu khẩu hiệu cũng khiến cho người ta thầm ngưỡng mộ ''Tồn tại là để sống, sống là để được yêu thương''. Khánh Đăng chợt nhớ đến câu nói của thầy hiệu trưởng lúc cậu ngồi trên phòng thầy: ''Hai từ nội quy không có trong từ điển của lớp Toán''. - Thầy Bình nói quả không sai.

Cô Hàn Thủy mỉm cười nhìn cả lớp, gõ nhẹ lên màn hình chiếc laptop trên bàn, cô với tay lấy cái thước trong cặp. Hơi nghiêng đầu nhìn về phía dưới, cô nhẹ nhàng bắt đầu giảng bài:

''Tất cả chúng ta đều biết tới nước Anh, một xứ sở sương mù tuyệt đẹp phải không? Nước Anh có một nền văn hóa đáng tự hào, những chân sút bóng đá vô cùng điêu luyện...''

''Như Rooney phải không cô?''

Thế Bảo xen lời cô kèm theo một nụ cười tinh nghịch. Nhật Nam lôi cổ cậu bạn xuống một cách không thương tiếc, nhấn mạnh Bảo xuống ngồi đúng chỗ của mình, cậu mới đứng lên cười hề hề:

''Cô cứ kệ đi ạ, Bảo nó nói lung tung đó mà.''

Cô Thủy lắc đầu, mấy cái đứa này thật là...! Nhưng nhanh chóng cô lấy lại được tinh thần, giọng nói nhè nhẹ thoảng qua như dòng suối mát trong:

''Bảo nói đúng rồi đó các em, Rooney là cầu thủ của nước Anh, một cầu thủ rất sáng giá.''

Nghe cô nói vậy, Thế Bảo vội ngoảnh mặt nhìn xuống chỗ Nhật Nam, giọng tự hào:

''Thấy chưa, tớ đã bảo mà...''

Chưa đầy hai giây sau, cậu lập tức quay lên khi nhìn thấy thái độ không được bình thường của Bí thư. Ngọc Vi vẫn chăm chú nghe giảng, lâu lâu nhỏ lại liếc nhìn Cát Anh, lớp trưởng lúc nào cũng giữ được sự bình tĩnh, nhỏ bội phần khâm phục Cát Anh, một người rất xứng đáng là cánh chim đầu đàn của lớp Toán.

Anh Kiệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cái cảm giác nghiêm túc quá mức của lớp Anh khiến cho cậu nổi da gà, một thói quen được cậu gọi là tự nhiên mỗi khi vào một lớp học nào đó ngắm nhìn những cô bạn nữ sinh. Con gái lớp Toán không đẹp nhưng lại rất duyên, những khuôn mặt ấy có một sức mạnh cuốn hút con người ta vậy. Bình yên. Đó là điều mà ai cũng cảm nhận được, đặc biệt là vẻ đẹp buồn man mác của cô bạn lớp trưởng với đôi mắt huyền đầy ma lực. Nhưng tuyệt nhiên lại không có một ánh nhìn nào dõi theo cậu, ngay cả Khánh Đăng cũng vậy, nụ cười tỏa nắng của cậu cũng không thể làm những khuôn mặt ngây thơ kia ửng đỏ. Đơn giản vì khi ở trong lớp này, vẻ đẹp của cậu mờ nhạt hẳn, mười đứa con trai lớp Toán, không có một đứa nào là không có nhan sắc. Bị lu mờ... đó là một định lý tất yếu và muôn thuở. 

End chap


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro