🧀Chương 15: Lúc hai người còn nhỏ, cô bị gọi là Thẩm heo heo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Thẩm Chân lần đầu nhìn thấy Tô Mục Quy đã rất thích, chủ yếu là vì anh trai này rất đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả những đứa trẻ trong khu phố.

Kể từ đó, Thẩm Chân mỗi ngày đều đến chỗ Tô Mục Quy ôm một chiếc gối heo con.

Tô Mục Quy là một người rất sợ gặp phiền toái khi còn trẻ, Thẩm Chân trắng trẻo mập mạp, chủ yếu là do nhà bán thịt không bán được nên thường mang về nhà, cha cô đặc biệt thích làm chân giò lợn cho con gái, chứa đầy collagen, trọng lượng của cô cũng từ đó mà tăng theo.

Tô Mục Quy không muốn chăm sóc đứa nhỏ cũng không có việc gì làm, cha mẹ anh nói thường xuyên xin chú thím bên cạnh thịt lợn, bọn họ cũng không giúp chăm đứa bé thì sao coi được. Cha mẹ Tô bảo chỉ cần đừng cho Thẩm Chân chạy loạn là được.

Thẩm Chân chưa đi học mẫu giáo nên đến chỗ anh mỗi ngày. Tô Mục Quy thích đọc sách ngoại khóa nên Thẩm Chân đã xem anh đọc sách hàng ngày và xem phim hoạt hình một mình.

Lúc Thẩm Chân đang xem một bộ phim hoạt hình, khi bộ phim hoạt hình hết thì có một đoạn clip trong bộ phim thần tượng được chiếu, trong đó nam chính nữ chính sắp kết hôn.

Thẩm Chân nhìn thấy cảnh đó rất thích, liền nói với Tô Mục Quy: "Anh ơi, chúng ta cũng chơi trò đám cưới đi. Anh làm chú rể, còn em làm cô dâu, được không?

" Không, anh không xứng."

Thẩm Chân nhỏ bé nghe được lời này cảm thấy buồn bã, đi về phía Tô Mục Quy, đè anh xuống dưới, chưa để anh kịp phản ứng, liền dùng cân nặng của mình khuất phục anh, giống ngày thương làm nũng ngồi trên lưng anh cưỡi nói: "Được rồi, chúng ta cùng chơi trò chơi nhé. Em làm chú rể còn anh làm cô dâu. Nếu anh không muốn thì Chân Chân sẽ không." đứng dậy." "

Tô Muc Quy bị cân nặng của cô áp đảo, ngã xuống đất, không cách nào lẻn ra ngoài, anh vốn dĩ gầy yếu bị sức nặng như vậy đè ép, gian nan lắm mới nói." Em không phải Thẩm Chân, em là Thẩm heo heo."

Thẩm Chân nghe thấy lời này không vui, bĩu môi, trưng ra gương mặt buồn rầu, như thể sắp khóc.

Tô Mục Quy bất lực nhưng sau đó đã dựa vào sức lực của mình để cùng cô chơi trò cô dâu chú rể.

Thẩm Chân lấy tấm ga trải giường màu trắng ở nhà ra đắp lên người anh, theo kịch bản trên TV, cô vén tấm ga trải giường màu trắng lên, sau đó cúi xuống hôn lên mặt anh.

Tô Mục Quy: “…”

Anh bị động chạm.

Tô Mục Quy không biết tại sao anh lại kết hôn khó hiểu như vậy, Thẩm Chân hôn lên mặt anh, sau đó túm lấy cổ anh cảnh cáo: “Từ nay trở đi, em sẽ là vợ của tôi. Ai ăn hiếp em, cứ nói với Chân Chân, Chân Chân sẽ giúp em đánh người đó chảy nước mắt."

Tô Mục Quy: "..."

Thế thì Thẩm Chân nhất định phải bị tẩn một phát.

Tô Mục Quy từ nhỏ đã là một cậu bé ngoan trong gia đình. Vì cảm thấy có lỗi với việc ba mẹ kiếm tiền khó khăn nên anh không nói gì với gia đình, cứ như vậy trải qua một thời gian dài yên bình với Thẩm Chân.

Thẩm Chân thực sự thích người anh trai đẹp trai này.

Điều rõ ràng nhất là Thẩm Chân đặc biệt thích ăn chân giò lợn, nhưng sau khi quen biết anh đẹp trai này, một nửa số chân giò cô ăn sẽ được đưa cho Tô Mục Quy.

Mỗi ngày khi đến giờ ăn tối, cô sẽ gọi anh trai.

"Vợ ơi, tôi cho em một cái móng lợn. Vợ ơi, tới chơi với tôi đi, vợ ơi."

Tô Mục Quy cảm thấy bóng ma tâm lý thời thơ ấu của anh chính là như này

Cũng nhờ Thẩm Chân cho anh chân giò mỗi ngày, vả lại anh lại là một cậu bé ngoan, không lãng phí thức ăn. Mỗi lần được cho chân giò anh đều ăn hết, cho nên dẫn tới việc anh từ gầy yếu mà béo lên một vòng.

Ngày tháng trôi qua như thế, đến lúc hai đứa phải đi học mẫu giáo, bố mẹ thấy hai đứa bây giờ chơi ngoan quá nên nên đã quyết định cùng nhau đi mẫu giáo.

Gia đình Tô Mục Quy không cho anh đi học mẫu giáo, chủ yếu là vì khi còn nhỏ nhà quá nghèo. Trường mẫu giáo này có lớp mầm, lớp chồi và lớp lá.

Nhà Tô không có nhiều tiền như vậy nhưng cứ suốt ngày giữ con ở nhà cũng không đúng.

Trẻ con thích đọc sách ngoại khóa và cũng muốn đi học mẫu giáo nên cắn răng cho con vào lớp lá.

Thẩm Chân mỗi ngày đều ở cùng Tô Mục Quy. Hai đứa trẻ mỗi ngày cùng nhau đi học, nắm tay đi bên nhau.

Thẩm Chân với anh đi chung một nhà trẻ, vốn dĩ sẽ học lớp chồi, nhưng cô thế nào cũng phải muốn đi học lớp lá, ba mẹ Thẩm cũng không có biện pháp, khi đó quy định ở nhà trẻ còn chưa nhiều, nên liền cho hai đứa trẻ học cùng nhau.

Thẩm Chân luôn nói với bất cứ ai cô gặp: "Từ giờ anh Mục Quy là vợ tôi. Anh Mục Quy đã đồng ý cưới tôi nên khi lớn lên, anh ấy sẽ là vợ của tôi."

Mỗi lần Thẩm Chân nói xong còn hôn lên mặt anh một cái chụt.

Tô Mục Quy: "..."

Điểm mấu chốt của sự việc là sau khi tham gia học lớp lá, bố Tô bị tai nạn xe hơi, gia đình đang cần tiền gấp. Vợ chồng nhà Thẩm đã cho tiền nhà Tô,Tô Mục Quy là một đứa con hiếu thảo.

Biết họ đã cho tiền, anh liền hứa với họ: “Lớn lên con sẽ chăm sóc Thẩm heo heo, cô chú đừng lo lắng.”

Sau khi bố Tô khỏi bệnh, ông ấy nghĩ vì số tiền mà ông ấy không thể tiếp tục làm việc ở đây. Lúc đó được người họ hàng ở nhà giới thiệu ra biển kiếm tiền.

Để gia đình có cuộc sống tốt đẹp, ba Tô đã mang theo con rời đi.

Tô Mục Quy không mấy vui vẻ khi nghe tin anh sẽ rời đi cùng bố mẹ, bởi vì anh đã hứa sẽ ở bên Thẩm heo heo.

Khi lớn lên, anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh đều đã bán mình cho Thẩm heo heo rồi.

Nhưng nếu ba mẹ muốn đi theo thì anh không còn cách nào khác là phải đi theo. Khi rời đi, anh còn nói với Thẩm heo heo: "Anh sẽ chịu trách nhiệm. Khi em lớn lên, hãy đợi anh đến  cưới em. Đừng quên anh, em biết không?"

Lúc đó đầu óc cô phản ứng hơi chậm, mãi đến ngày hôm sau cô mới được gặp anh trai và gia đình anh.

Ba mẹ cô nói cả nhà Tô Mục Quy đã đến Thâm Quyến để kiếm tiền và cũng nói tương lai họ sẽ quay lại.

Thẩm Chân chỉ biết vợ mình đã không còn, người anh đẹp trai mà cô theo đuổi cũng không còn nữa.

Vì vậy, trong thời gian đó cô đã rất tiêu cực, ngày nào cũng không chạy chơi, không đi học mẫu giáo, bình thường cô có thể ăn được hai cái chân giò lợn, nhưng trong thời gian đó cô chỉ ăn được một cái chân giò, cả người đã giảm cân rất nhiều.

Lúc đầu Tô Mục Quy đã nghe thấy cuộc gọi từ bố mẹ mình, nói Thẩm Chân rất buồn vì nhà họ đi vì, ngày nào cũng khóc ở đó.

Ban đầu Tô Mục Quy thấy rất có lỗi, năm vào lớp sáu, anh cùng bố mẹ về quê thăm mộ, dự định đi thăm vợ tương lai.

Kết quả lúc đó Thẩm Chân không còn nhận ra anh nữa, cũng không biết anh là ai khi nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa, coi nghi hoặc hỏi Tô Mục Quy: "Anh là ai vậy?"

Tô Mộc Quy lập tức nhận ra người trước măt, bởi vì cô bé trước mặt vẫn trắng trẻo mập mạp như khi còn nhỏ, chủ yếu là vì cô vẫn thích ăn chân giò lợn.

Sân của khu dân cư rất thoáng. Mỗi ngày lúc ăn cơm, có một số đứa trẻ thích ra ngoài ăn nên cô dùng găng tay cầm chân giò xuống tầng dưới ăn.

Anh lập tức đã nhìn ra.

Anh nói: "Anh là Tô Mục Quy."

Thẩm Chân nghe lời này lắc đầu "Em không biết anh."

Tô Mục Quy: "... Anh là vợ của em."

Thẩm Chân lắc đầu: "Anh nói dối, vợ của em là Thiết Tử nhà bên cạnh."

Lúc đó Tô Mục Quy tức giận bỏ đi có được không? Anh ấy vì việc mình bỏ đi mà khóc muốn sống chết, vậy mà cô lại không nhận ra anh.

Tô Mục Quy không còn cách nào khác ngoài việc ở lại một ngày rồi rời đi. Dù sao thì việc kinh doanh của gia đình đã bắt đầu, nếu ở lại đây lâu thì anh cũng không thể làm gì được.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bấm SAO và cmt ủng hộ Cầu nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro