Chương 39: Nếu em muốn yêu đương thì chọn một trong hai tụi anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Úc Tuyết Nhi không thể hiểu tại sao mỗi khi có một chàng trai đến tìm cô thì Cảnh Hình và Hạ Tùng lại như chó săn đánh hơi thấy mùi rồi xuất hiện gần đó.

“Không phải lớp của hai anh đang liên hoan sao?” Úc Tuyết Nhi hỏi.

“Xong rồi.” Cảnh Hình nói.

Hạ Tùng liếc nhìn nam sinh bên cạnh, rất tự nhiên tiến lên khoác tay qua vai cô: “Xem định vị thấy chỗ ăn tối của lớp em cách lớp tụi anh không xa, nên ghé qua xem em ăn xong chưa."

“Giờ em chờ taxi đến hử?” Hạ Tùng liếc nhìn điện thoại Úc Tuyết Nhi, “Vậy chúng ta cùng nhau trở về đi.”

“Ừm, được.” Úc Tuyết Nhi gật đầu.

Hạ Tùng lúc này mới hướng ánh mắt về phía Uông Trang, rất cởi mở đưa tay về phía cậu ta, "Hello, anh là Hạ Tùng."

“Chào anh, em là Uông Trang.” Uông Trang nhìn thấy hai người thân mật như vậy, chớp chớp mắt, bắt tay với Hạ Tùng.

Cảnh Hình chỉ đứng bên cạnh gật đầu nhẹ với cậu ta, coi như là một lời chào.

Ánh mắt Uông Trang thỉnh thoảng quét qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Úc Tuyết Nhi.

Chỉ là cuối cùng cậu ta không nói gì, lẳng lặng đứng đợi xe buýt.

Úc Tuyết Nhi cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, nhưng may mắn sau vài phút chiếc xe mà cô gọi cũng đến.

"Vậy tụi này đi trước." Úc Tuyết Nhi vẫy tay với Uông Trang.

Uông Trang híp mắt cười, "Đi đường cẩn thận."

Úc Tuyết Nhi chưa kịp trả lời: "Em cũng vậy", Hạ Tùng đã kéo cô vào trong xe, sau đó Cảnh Hình cũng ngồi vào ghế sau rồi đóng cửa lại.

Úc Tuyết Nhi: "?"

Chỗ ghế phụ còn trống thì không ngồi, dồn ép hết vào ghế sau là có ý gì?

Còn nữa, kẹp cô ở giữa như cảnh áp giải tù nhân thế này có quá không vậy!

Tài xế lái xe bị hành động của ba người ở ghế sau làm cho bối rối, ông ấy nhìn họ rất nhiều lần qua gương chiếu hậu.

Cuối cùng, mới xác nhận số đuôi của điện thoại rồi đi theo hướng dẫn để lái đến nơi cần đến.

Suốt cả quãng đường không ai nói lời nào.

Lúc xuống xe, Úc Tuyết Nhi vừa nói với tài xế tiếng cảm ơn, sau đó đã bị Cảnh Hình kéo ra khỏi xe.

Nối tiếp là Hạ Tùng cũng xuống, đóng cửa lại, bác tài xế nhanh chóng lái xe đi.

Úc Tuyết Nhi nhìn hai người đứng bên cạnh, nói: "Về nhà?"

Cảnh Hìnnh cúi đầu nhìn cô, không nói gì.

Hạ Tùng lên tiếng trước: “Nam sinh kia có phải vừa tỏ tình với em không?”

Úc Tuyết Nhi: "Ừm... Chắc là vậy, mà cậu ta cũng không nói thích em."

“Cậu ta nói cái gì?” Cảnh Hành hỏi.

“Hỏi em có bạn trai chưa, nếu không thì xem cậu ta thế nào.” Úc Tuyết Nhi thành thật lặp lại lời của Uông Trang cho hai anh em trước mặt.

“Không phải em nên trả lời lại cậu ta sao?” Hạ Tùng khom người trước mặt cô, cười nói: “Chờ em từ chối xong, sẽ đến lượt tụi này.”

Hạ Tùng ngoài miệng thì nói dễ nghe, nhưng trong lòng lại không mong Úc Tuyết Nhi sẽ đáp lại.

Cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người đúng là quyết định đúng đắn nhất.

Hạ Tùng nghĩ khi nãy cậu đã thân mật như vậy với Úc Tuyết Nhi, chắc chắn cậu trai đó cũng đã hiểu được hàm ý trong ánh mắt cậu rồi, nếu biết điều, cậu ta không nên quấy rầy cô nữa.

Úc Tuyết Nhi đẩy cậu một cái, "Anh nói gì vậy, em sẽ không đồng ý, em đã nói lên cấp ba không yêu đương, học tập mới là quan trọng nhất."

“Được rồi được rồi, em về nhà đây, cả người đều có mùi lẩu, em phải về tắm rửa đã.” Úc Tuyết Nhi vừa nói vừa nỗ lực đẩy Hạ Tùng vào trong tiểu khu.

Thế nhưng hai chân Hạ Tùng lại như bị đóng đinh trên mặt đất, có đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

Úc Tuyết Nhi không còn cách nào liền nói: "Nếu anh không đi, thì em đi."

Hạ Tùng lại giữ cô lại, không cho cô đi.

“Rốt cuộc anh muốn cái gì?” Úc Tuyết Nhi sắp tức điên đây.

Hạ Tùng im lặng một lúc rồi nói: "Muốn yêu thì chọn một trong tụi anh, đừng chọn người khác, được không?"

Cảnh Hình mặc dù không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt nóng rực kia rõ ràng là có ý như vậy.

"Anh đang nói cái gì..."

Úc Tuyết Nhi lắp bắp, "Em ... chúng ta không phải là anh em sao?"

Hạ Tùng biết cô sẽ trả lời như vậy, nghe vậy cười toe toét: “Đương nhiên, có hai người anh đẹp trai như tụi anh, nhất định em sẽ không yêu người khác đúng không?”

Úc Tuyết Nhi không biết phải trả lời thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài giống nhau của hai người, cô cảm thấy những gì Hạ Tùng nói cũng có lý.

Ngắm nhìn trai đẹp trong thời gian dài như vậy, tất nhiên rất khó động lòng với người khác.

Vì thế Úc Tuyết Nhi không nghĩ ngợi nhiều, liền gật đầu.

Hạ Tùng lại nói: “Vậy anh còn nhờ em làm việc này không?”

Cậu kéo tay Úc Tuyết Nhi đến ngay thằng em của mình.

Úc Tuyết Nhi trực tiếp giật mình suýt chút nữa đã tặng cậu một bạt tay, "Anh làm cái gì vậy, ở trước cổng tiểu khu mà làm trò này, bị người khác nhìn thấy thì sao!"
Đều kiến thức quá bọn họ loại này cấp bậc soái ca, tự nhiên là rất khó lại đối người khác tâm động.

Vì thế Úc Tuyết Nhi không lại nghĩ nhiều, liền gật gật đầu.

Hạ Tùng lại nói: “Vậy về sau anh còn có thể tìm em làm việc này không?”

Cậu kéo tay Úc Tuyết Nhi đến ngay thằng em của mình.

Úc Tuyết Nhi trực tiếp giật mình suýt chút nữa đã tặng cậu một bạt tay, “Tật xấu a ngươi, tiểu khu cửa làm cái gì đâu, vạn nhất bị nhìn đến làm sao bây giờ!”

Cảnh Hình tiến lên một bước, cúi đầu hỏi: "Còn làm được không?"

"Tại sao ngay cả anh cũng vậy. . . "

Úc Tuyết Nhi lúng túng nửa ngày mới thốt lên: "Không phải là ... không phải là không thể ..."

Hà Tùng đưa quyết định, "Vậy được rồi, được rồi, được rồi, về nhà thôi ~"

Không thèm cho Úc Tuyết Nhi cơ hội để nói lại.

乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ
Nhấn sao và cmt để editor có thêm động lực nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro