Chương 18: Học sinh mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông vào lớp reo lên. Cả lớp 10a1 đông đủ. Trừ bàn của Huy và An. 

- An và Huy chưa đến sao? - Cô Lan nhẹ nhàng hỏi. 

- Chưa ạ! Nhưng vừa nãy em nghe bảo An bị ướt nên đi cùng anh Quân bên lớp 11a1 rồi ạ! - Lớp trưởng đáp. 

Lớp trưởng vừa dứt lời thì cửa lớp vang lên tiếng nói quen thuộc: 

- Thưa cô, em vào lớp! 

Cô Lan nghe tiếng nói quen thuộc ấy chỉ biết thở dài ngao ngán: 

- Huy, em biết là em muộn mấy phút không? Với lại hôm nay là ngày đầu em đi học kể từ hôm bị đình chỉ. 

- Cô đã điểm danh chưa ạ? 

- Lại trò đấy. Tôi chưa nhưng trống rồi. 

- Trống truy bài chứ chưa vào học mà. Cho em vào đi cô. Em mỏi chân lắm rồi! 

Cô Lan lông mày giật giật, "mời" Huy vào. Huy vào lớp liếc mắt về bàn mình thì không thấy An, lòng hơi chùng xuống. Nhưng miệng thì vẫn đối đáp với cô Lan: 

- Huy, em muốn lưu ban năm nữa hay sao mà suốt ngày gây tội thế? 

- Đi học muộn không lưu ban đâu ạ! 

- Đi học muộn còn đỡ được nhưng sao em hay gây chuyện với học sinh trường khác thế? 

Trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào về thông tin mới cập nhật này. Cô Lan tiếp tục: 

- Tôi biết thành tích của em rất xuất sắc. Em luôn nằm trong top 5 học sinh giỏi nhưng mà em có biết cái học bạ của em sắp hết chỗ viết rồi không? 

- Cô yên tâm. Em quyết lên lớp năm nay rồi! - Huy chán nản nghe cô Lan chỉ giáo. Ngồi xuống bàn nhưng mắt vẫn nhìn sang cái ghế bên cạnh. 

Cả lớp đang truy bài một cách......giả vờ. Khung cảnh giả tạo đó chấm hết khi cô Lan trịnh trọng tuyên bố: 

- Cả lớp, chúng ta có bạn học mới! - Cả lớp liền xì xào to nhỏ. Cô Lan dịu dàng nói - Em vào đi! 

Một nữ sinh bước vào. Cô có khuôn mặt rất dễ thương, đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng, bờ môi mỏng nở nụ cười tươi tắn: 

- Chào mọi người, tớ là Phạm Tú Ngọc từ trường Thanh Hoa chuyển đến. Rất vui được làm quen. 

Vẻ đẹp của Ngọc không rạng ngời nhưng lại hút hồn rất nhiều nam sinh trong lớp. 

- Ngọc, lát nữa tiết 2 bác bảo vệ mới đem bàn đến được nên em ngồi tạm bàn 3 người nhé! 

- Chỗ kia trống mà cô. - Ngọc chỉ về phía bàn Huy. 

- Có lẽ bạn ấy lát nữa mới đến. 

Ngọc nở nụ cười rạng rỡ: 

- Trước sau gì cũng ngồi ba thì em sẽ ngồi chỗ đó cô nhé? 

Cô Lan nhìn gương mặt dễ thương đó không nỡ từ chối, liền gật đầu. 
Ngọc đi xuống chỗ Huy, chào hỏi cậu vài câu, định ngồi xuống ghế An thì Huy ngăn lại: 

- Ngọc cậu ngồi ghế tớ đi! - Rồi Huy đứng dậy nhường chỗ cho Ngọc còn mình thì lấy vài cái ghế chào cờ cuối lớp để ngồi. 

Ngọc khó hiểu nhìn Huy, hỏi: 

- Sao cậu không ngồi ghế kia?? 

- Vì người ngồi cái ghế này ghét bị ai động vào đồ khi chưa có sự đồng ý. - Huy nhìn cửa sổ mỉm cười nói, cậu không phát hiện rằng trong ánh mắt mình ngập tràn sự ôn nhu. 

Ngọc nhếch mép: 

- Cậu có vẻ hiểu Hoàng Linh An quá nhỉ?? 

Huy quay sang nhìn Ngọc ngạc nhiên: 

- Cậu quen cậu ấy à? 

Ngọc chỉ cười không nói, Huy cũng không hỏi nữa. Nhưng liền nhớ ra một chuyện, cậu hỏi cô nàng bàn trên: 

- Này nhóc, cô Lan vừa bảo có lẽ lát Linh An đến là sao? 

- Cậu không biết à? Thật ra thì cậu ấy đến khá sớm nhưng đi đâu với anh Quân rồi ý. Chuyện là thế này......bla.....bla...... 

Cô nàng nổi hứng làm bà tám thế là kể đầu đuôi ngọn ngành cho Huy nghe bao gồm cả chuyện lạc chủ đề như độ đẹp trai của Quân, lần đầu tiên cô thấy nụ cười chói chang của cậu, vân vân và mây mây. Nghe một nửa thì Huy không muốn nghe tiếp nữa. Cậu cũng không biết tại sao nhưng có một cảm giác cực khó chịu. Cảm giác này lần đầu cậu nếm qua. Cậu luôn coi An là đối tượng trêu chọc. Dù cô có lạnh lùng thật đấy, thờ ơ thật đấy nhưng cậu lại thích điều đó. Khi nghĩ đến cảnh Quân và An nắm tay nhau, cái bức bối trong lòng cũng tăng lên. Lần đầu tiên cậu khó chịu đến thế. 

Khi Ngọc nghe cô nàng đó kể xong, cô lập tức hiểu ra tại sao hôm nay Quang thiếu sức sống như thế. Thật ra hôm nay Ngọc đến rất sớm vì mong có thể gặp Quang nhưng khi đến cô lại chỉ thấy Quang nằm gục xuống bàn. Cô hỏi thì Quang bảo khó chịu, không muốn đi chơi. Hóa ra Hoàng Linh An là nguồn cơn của sự khó chịu đó. Tay Ngọc nắm chặt đến trắng bệch, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Cô rất ghét An. 

- Thưa cô, em vào lớp! - Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa lớp. 

- Em đến rồi sao? Em mặc..... mà thôi, vào đi! 

An vào lớp, trên người cô là một bộ quần áo nam, chiếc ba lô da bóng màu đen trắng khoác một bên vai. Áo sơ mi đồng phục dài tay thùng thình, trên ngực phát ra ánh sáng màu đồng yếu ớt của bảng tên, quần bò đen hơi rộng. Bộ quần áo không nói cả lớp cũng biết là của ai. An về bàn cũng là lúc trống vang lên. Nhìn Ngọc, cô có hơi ngạc nhiên nhưng không bộc lộ ra ngoài. Ngọc nhìn An cười tươi rói: 

- Chào, tớ là học sinh mới! 

- Chào! 

Rồi An ngồi xuống bàn thấy Huy ngồi trên ghế chào cờ khó hiểu hỏi: 

- Vừa nãy tôi không ở đây sao cậu không ngồi ghế này? 

- Như thế cậu sẽ không thích. Không phải sao? - Huy cười cười. 

An bỗng thấy có chút gì đó cảm động. Huy đã quan tâm đến cảm xúc của cô. An nói: 

- Cảm ơn! 

Huy đơ mất vài giây. Khi não đã hoạt động lại, cậu như không tin vào tai mình. Lấy ngón tay út ngáy ngáy lỗ tai rồi hỏi lại An: 

- Cậu vừa nói gì cơ? Hình như vừa nãy tai tớ bị ù! 

- Không có gì! Tai cậu ù thật đấy! 

An thấy hối hận vì buột miệng nói ra hai chữ ấy. Huy thì vẫn bán tín bán nghi. Quay sang hỏi Ngọc: 

- Này, vừa nãy cậu ấy cảm ơn tớ à? 

Ngọc cười khẽ: 

- Không biết! Tai cậu ù thật rồi! Học đi! Cuối giờ sẽ kiểm tra. 

Trong tiết học, Ngọc thỉnh thoảng lại liếc sang An, cô thật sự tò mò về cô gái này, ở cô ta có gì mà có thể thu hút ba chàng trai nổi tiếng đến như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro