Chương 19: Yêu cầu đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông, cây cối trụi lá chỉ còn trơ lại những cành cây xác xơ. 

Mùa đông, những cơn gió se lạnh mùa thu bị thay thế bởi những cơn gió lạnh cắt da thịt. 

Hôm nay là ngày nghỉ. An muốn giành riêng cho mình một không gian. Ngoài đường vắng lặng chỉ có một mình An cô độc bước đi. Cái lạnh của buổi sáng mùa đông đang kìm hãm mọi người trong chăn ấm. Đi dạo một lúc rồi An bước vào quán café Kura - một quán café mà cô đã thân quen từ lúc mới về Việt Nam. An đẩy chiếc cửa đơn bằng kính đi vào. Chiếc chuông trên cửa vang lên âm thanh trong veo. Quán Kura có thiết kế khá đặc biệt. Quán rất rộng. Ba bức tường bằng kính. Bức tường còn lại có màu nâu trầm, trước là bàn quầy giống quầy bar. Nền gạch và bàn ghế cũng màu nâu. Cách bàn quầy không xa là sân khấu mini. Trên có đặt một cây dương cầm màu đen. Dù là không gian mở nhưng quán vẫn tạo cho người ta cảm giác ấm áp. 

An ngồi ở một cái bàn sát bên ngoài. Trên bàn là cốc capuchino còn nghi ngút khói. Bên cạnh nó là chiếc điện thoại cảm ứng màu trắng. Hôm nay An không nghe nhạc cũng không đọc sách, chỉ lặng nhìn khung cảnh cô tịnh ngoài kia. Bỗng trong quán vang lên tiếng vĩ cầm trầm bổng, thanh thanh. Chủ quán ngồi chiếc ghế đối diện An, giọng nói dịu dàng, êm như tiếng suối: 

- Đây là bản nhạc chị mới kiếm được đấy. Thích không? 

An khẽ mỉm cười rồi gật đầu. 

- Biết mà! - Chủ quán cười rạng rỡ làm bầu trời âm u, ảm đạm ngoài kia như sáng bừng theo nụ cười của cô. 

- Nhưng em vẫn thích nghe mẹ đàn hơn. 

Nghe An nói, nụ cười trên mặt chị chủ quán dần trở nên gượng gạo: 

- Chị cũng muốn nghe lại tiếng đàn của dì. 

Chủ quán café Kura là Phan Thùy Dung, tên thật là Anna Alexsandra cũng là chị họ đằng ngoại của An. Ngoại hình của cô đậm chất tây phương. Làn da trắng mịn như tuyết, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn màu bạc nhưng nó lại mang vẻ dịu dàng khác hẳn An. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng đầy quyến rũ. Dung là người tài sắc vẹn toàn. Cô mới 22 tuổi nhưng đã tốt nghiệp trường đại học Cambridge - trường đại học danh tiếng nhất nhì Vương quốc Anh. Dung từng sống với gia đình An 7 năm nhưng khi An đi Mỹ cô cũng rời khỏi vòng tay che chở của ông Minh mà ra ngoài kiếm sống. Cô dành tình yêu thương cho An còn nhiều hơn dành cho bố mẹ mình, nhất là sau cái chết của người dì cô rất mực kính trọng. 

Nghe Dung nói, An chỉ mỉm cười, chậm rãi đưa cốc capuchino lên miệng. Nhấp một ngụm, An nói, giọng nói mềm mại, không lạnh nhạt như thường ngày: 

- Em kéo một bàn cho chị nghe nhé? 

- Được chứ! - Rồi Dung gọi chàng trai đang đứng ở bàn quầy - Quang, mang cho chị cây vĩ cầm trong phòng! 

Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh An: 

- Linh An của em đây! 

An nhận ra giọng nói này. Cô ngạc nhiên mở đôi mắt bạc lạnh lẽo trong veo lên nhìn người con trai bên cạnh: 

- Anh làm thêm ở đây sao? 

Quang ôn nhu nhìn An mỉm cười. 

- Hai người biết nhau sao? 

- Học cùng trường! - An lạnh lùng nói 

- Tập cùng chỗ! - Quang cười nói. 

Dung bỗng nhiên cười khúc khích. Nói với An: 

- Giờ thì em kéo cho chị nghe một bản được chưa?? 

An gật đầu đứng dậy. Đi được nửa bước thì điện thoại trên bàn phát ra bản nhạc piano du dương. An nhìn màn hình nhấp nháy một dãy số lạ hoắc: 

- Alô! 

- Em đang ở đâu?? 

- Ai đấy?? - An hơi nhíu mày. 

- Người em đang rất quan tâm đấy. - Bên kia nói giọng đùa cợt. 

- Điên à? Nói! Ai? 

- Uầy! Nếu em không biết tôi thì làm quen nhé? 

- Không! Điên! 

An dập máy một cách phũ phàng. Để lại bên kia với tiếng cười không thể thoải mái hơn.

An còn chưa kịp nhấc chân thì chiếc điện thoại đã rung bần bật kèm theo nhạc chuông báo tin nhắn đến. An nhíu mày khó chịu nhưng vẫn mở ra xem. Lại là từ cái số lạ hoắc đó 

"Này! Không phải người em quan tâm nhất là người giữ giao kèo với em sao?? Không phải thì làm tôi hơi buồn đấy!! Tôi gọi lại, em nhất định phải nghe đấy!” 

An vừa đọc xong tin nhắn thì cái số lạ hoắc đó gọi. Rất đúng giờ! Bỗng nhiên An bật cười làm Dung ngạc nhiên còn Quang thì nghi hoặc. An nhấc máy, giọng không lạnh lùng nhưng cũng không mềm mại: 

- Alô! 

- Sao thế? Giọng dịu đi nhiều rồi nhỉ? - Bên kia Quân liền buông lời trêu chọc. 

- À! Lúc đấy tôi tưởng tên biến thái, bệnh hoạn, cà chớn, điên loạn nào đó thôi! 

- Này, này! Em đang chửi tôi đó à?? 

- Đâu có! - An nhún vai - Thế gọi tôi có gì không? Mà sao anh biết số tôi? 

Số điện thoại của An cực ít người biết. Chỉ có bố cô và Dung là có. Danh bạ của An cũng chỉ có 2 người này. 

- Đối với tôi thì tìm hiểu mấy cái đấy không hề khó. 

- Anh chưa trả lời câu hỏi trước. 

- À! Đi thực hiện điều kiện thứ nhất nào! 

- Đi đâu? 

- Đi chơi! 

- Được! Đón tôi! 

- Ở đâu? 

- Quán café Kura, đường xx, phố xy, thành phố anh đang sống. 

Bên kia vang lên tiếng cười của Quân: 

- Rất chi tiết. Kiểu đấy thì tôi không thể nào mù đường được. Đợi tôi 10’. 

Quân vừa dứt lời. Thì trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút kéo dài. Cậu lắc đầu cười. 

Sau khi dập máy, An yên tâm là không ai làm phiền cô nữa thì mới lên sân khấu, đặt cây vĩ cầm lên phần xương quai xanh, nhắm mắt lại và bắt đầu kéo bản nhạc mà mẹ cô hay đàn nhất. Theo tiếng đàn trầm bổng du dương làm mọi kí ức ùa về rõ mồn một. 

Hồi nhỏ, An không có ai chơi cùng, nhiều lúc tủi thân đến cực hạn liền bật khóc chạy vào vòng tay mẹ. Người mẹ dịu dàng của cô thường vuốt mái tóc non mềm, nhẹ giọng dỗ dành. Bố cô liền không thèm giữ hình tượng cao cao tại thượng của mình trở thành một ông bố làm mọi thứ để con gái nín khóc. 

Ba mẹ cô rất hòa hợp nhưng nhiều lúc lại cãi nhau vì những cái rất nhỏ nhặt như có nên cho An đi bơi hay không. Bà Nguyệt thì tán thành vì như thế sẽ giúp An rèn luyện sức khỏe, nhưng ông Minh lại phản đối vì nước rất nguy hiểm. Hai người tranh luận một hồi rốt cuộc ông Minh xuống nước đồng ý cho An đi bơi 1 năm 1 lần. Vậy nên số lần An đến bể bơi chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Bà Nguyệt là một người mẹ luôn tự tin về con gái và cô cháu gái tuyệt vời của mình. Trước mặt thì dịu dàng khuyên nhủ vậy đấy nhưng khi chỉ có hai vợ chồng thì bà lập tức làm hình nhân thế mạng nguyền rủa những ai làm tổn thương An và Dung làm ông Minh chỉ biết lắc đầu cười hiền. 

Có lần bà Nguyệt trách Dung đánh nhau, Dung nhất định không nói vì chúng làm phiền An đọc sách mà lại nói chúng chửi rủa An, bà Nguyệt liền xách tai chúng lên mà mắng không thèm để ý hình tượng phu nhân cao quý của mình khiến bọn trẻ khóc rống lên, Dung thì cười khúc khích, còn An thì lắc đầu thở dài. 

Từng hồi ức tươi đẹp chạy trong đầu An như thước phim quay chậm. An cảm giác nước mắt đang dâng lên. Đây là bản nhạc về tình yêu đầu đời do mẹ cô viết. Nó trong sáng như thế, yêu đời như thế nhưng tại sao lại mang cho cô nỗi đau đến xé lòng. Cố nuốt ngược nước mắt. Bản nhạc kết thúc, An nhẹ nhàng đặt cây vĩ cầm xuống bàn, khẽ vuốt ve mặt gỗ sáng bóng. Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên. Không phải của Quang, không phải của Dung. Là của một vị khách ngoài cửa. Cả thân ảnh cao lớn, dựa vào cửa kính. Làn da trắng như men sứ, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại, đôi mắt to tròn màu nâu ánh lên tia ấm áp. Khóe môi hơi nhếch lên đầy thú vị. Cậu vào mà không ai biết. Tất cả đều chìm đắm trong tiếng đàn của An. 

- Không ngờ em đánh đàn hay như thế!!! 

Không quan tâm đến câu nói của Quân, An lãnh đạm đáp: 

- Anh đến sớm 4p. Chị Dung em đi đây. 

Rồi An kéo Quân một mạch ra quán mà cũng không thèm chào Quang. Quân bị kéo nhưng vẫn ngoái lại, giơ tay lên nói: 

- Quang, chào! Chỗ làm mới à? 

Quang mặt méo xệch gật đầu. 

- Chị chủ! Hôm nào em sẽ đến! 

Dung gật đầu nhìn dáng vẻ của An cười cười. 

- Anh không cần đến đây đâu. - An nói 

Cánh cửa kính khép lại Dung mới để ý sắc mặt cực khó coi của Quang. Lúc đó cô cũng hiểu 1 chút sự việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro