Chương 20.1: Công viên giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong con xe thể thao đen bóng loáng, có một đôi nam nữ ngồi hàng ghế lái. Chàng trai có mái tóc bồng bềnh, mềm mại làm người ta rất muốn được chạm vào. Gương mặt như được điêu khắc chạm trổ thoáng vẻ tinh nghịch. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái khẽ phát ra ánh bạc. Bên cạnh cậu là cô gái với gương mặt của thiên thần. Làn da trắng nõn, mịn màng như thể chỉ chạm nhẹ cũng sẽ rách. Mái tóc đen xõa xuống hai vai, mái bằng che nửa khuôn mặt nhưng lại tôn lên đôi mắt to tròn màu bạc của cô. 

- Giờ đi đâu?? - Quân hỏi 

- Đây là yêu cầu của anh thì anh phải định chỗ đi rồi chứ?? 

- Không có! - Quân thản nhiên đáp. 

- Vậy thì anh nghĩ đi. Tôi ngủ đây! 

- Ấy! Em quá đáng vừa thôi nhé! Ai lại còn chưa đi chơi đã ngủ? 

- Cần gì phải ai, tôi là đủ rồi! - Nói rồi An lấy headphone từ trong túi áo thản nhiên nhắm mắt lại. 

Quân ngơ ngác nhìn An rồi thở dài. Bỗng nhiên cậu phì cười. Ngắm gương mặt An khi ngủ, vẻ mặt yên bình thanh thản khác hẳn với lúc cô thức. Ngón tay mang theo chút do dự vén những lọn tóc vương trên mặt cô xuống. Quân thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường. Trong đầu cậu hiện ra một nơi. Mỉm cười nhẹ. Quân vươn người sang thắt dây an toàn cho An. Khởi động xe đi thật chậm. Cậu sợ đi nhanh sẽ làm An tỉnh giấc.

Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa kính xe chiếu vào khuôn mặt say ngủ của An làm làn da trắng nõn có màu vàng nhạt. Khẽ cựa người, An tỉnh dậy. Theo thói quen đảo mắt xung quanh, cô liền giật mình khi có một đôi mắt màu nâu nhìn cô chăm chú. An lắp bắp nói: 

- Anh....Anh làm gì thế?? 

- Nhìn em ngủ. - Quân thản nhiên đáp. 
Nhanh chóng khôi phục nét mặt cùng thái độ, An lạnh nhạt nói: 

- Rỗi hơi! Đến đây lâu chưa?? 

Lúc này Quân mới rời mắt khỏi An chuyển đến cái đồng hồ điện tử trong xe: 

- Được 15 phút rồi. 

- 15 phút vừa rồi anh nhìn tôi ngủ sao? - Mặt An thoáng nét xấu hổ. 

- Ừ! 

Bỗng An nghe tim mình đập mạnh "thịch" một cái. Cô lấy tay ấn mạnh vào ngực làm Quân lo lắng hỏi: 

- Sao thế? Khó chịu ở đâu à? 

- Không chỉ là bỗng nhiên khó thở. Giờ ổn rồi! - An đảo mắt ra ngoài, xung quanh cô còn rất nhiều chiếc xe hơi khác. Bên cạnh cô là chiếc xe mui trần hồng đậm bóng loáng - Đây là đâu? 

- Bãi đậu xe. 

- Tôi biết là đậu xe nhưng bãi đậu này ở đâu?? 

- Công viên giải trí. - Quân mỉm cười nói 

- Công viên......giải trí? - An ngạc nhiên mở to đôi mắt nai xinh xắn, nét mặt nhìn Quân như nhìn thấy người sao Hỏa. 

- Có gì đáng ngạc nhiên sao?? - Quang buồn cười trước thái độ của An. Trên môi là nụ cười hết sức rạng rỡ. 

- Không có gì nhưng đại thiếu gia như anh mà cũng đến công viên giải trí sao? - An nghi hoặc hỏi. 

- Không đây là lần đầu. 

- Lần đầu?? 17 năm anh không đến công viên giải trí sao?? 

- Trước đây bố tôi muốn tôi đi nhưng tôi không thích. 

- Thế sao lại đưa tôi đến đây?? Anh không thích mà. 

Quân cũng không biết tại sao lại đưa An đến đây nữa. Cả lúc ngây ngô ngắm An ngủ, cậu hoàn toàn bất động trong 15 phút. Thậm chí lúc Quân nhìn hàng mi cong dài khẽ rung lên, tim cậu cũng rung theo, hô hấp cũng không đều nữa. Nghe câu hỏi của An, cậu chỉ cười cười, không trả lời mà lảng sang chuyện khác: 

- Thế em đến đây bao giờ chưa?? 

- Hai lần. Nhưng mà thế nào đây? Tôi với anh chỉ ngồi đây tán phét thôi à? 

Quân cười: 

- Làm gì có! Đi thôi!

Trong công viên giải trí ngụp lặn giữa biển người, Quân cảm thấy người người dẫm đạp lên mình mà đi. An cũng khó chịu không kém. Hai con người này có điểm chung là cực ghét chen lấn. 

Lúc sau, An cầm cây kẹo bông "đại bác" mà Quân mua. Hai người vừa ăn vừa ngó nghiêng tìm trò chơi. 

- Cái kia đi! - An chỉ chỉ. 

Quân nheo mắt nhìn theo tay An: 

- Ném vòng? 

- Ừ! Chính nó! 

- Em thích sao? 

- Hỏi thừa. Không thích sao chơi. 

- Được, đi thôi! 

Đến trước gian hàng, có hàng chục con thú bông với nhiều hình dáng, trước mỗi con có một cái cột nhỏ bằng gỗ: 

- Em thích cái nào? 

An đảo mắt từ trái sang phải, từ phải sang trái một hồi rốt cục cũng chỉ tay vào con cá heo màu trắng có viền xanh trông rất dễ thương: 

- Ok! Đợi chút! - Quân nháy mắt tinh nghịch. 

- Còn phải xem khả năng của anh đã! - An cười nham hiểm. 

- Này này, đừng coi thường tôi thế! Trò này nhìn cũng dễ mà. Tôi sẽ ném trúng cho xem! - Quân tự tin nở nụ cười 

Nhìn nụ cười hiểm của An càng ngày càng đậm, cậu quyết tâm phải lấy bằng được con cá heo. Vậy là Quân mua mười cái vòng. 

Thế nhưng... 

Ba vòng... 

Năm vòng... 

Tám vòng... 

Mười vòng... 

Tất cả đều trượt hết. 

An cười ranh mãnh, nụ cười như muốn chọc tức Quân. Cậu liền bừng bừng khí thế mua thêm. 

Nhưng... 

Năm phút... 

Mười phút... 

Mười lăm phút... 

Vẫn không trúng cái nào. An ngáp dài một cái, uể oải nói: 

- Khó quá à?? Thôi, tìm trò khác đi! 

- Không được! Tôi nhất định phải lấy được nó. - Quân nói chắc nịch, mắt tóe lửa nhìn con cá heo nhồi bông vô tội. 

Quân ném cái thứ 29, cái vòng quay quay trên đỉnh cột mấy vòng. Ánh mắt Quân lộ rõ vẻ mong chờ nhưng nó lại bật ra. Quân chán nản toàn tập, nhìn đắm đuối cái vòng cuối cùng trên tay. Cậu không ngờ những chuyện đơn giản như thế này lại có thể thử thách đại thiếu gia "văn võ song toàn" như cậu. Đang định ném thì An ngăn lại: 

- Để tôi thử! 

- Em có thể sao? - Quân ngờ vực hỏi 

- Phải thử mới biết. 

- Tôi ném 29 cái trượt, em trông chờ vào 1 cái sao? 

- Nói rồi, không nhắc lại! 

An cầm vòng trong tay, mắt kiên định nhìn con cá heo. Ông chủ gian hàng phì cười. Chỉ là một trò chơi có phải nghiêm túc thế không. An quăng tay và...: 

- Đó, trúng rồi! - An nở nụ cười đắc thắng. 

Quân nghệt mặt ra, cảm giác cằm rơi xuống đất. An ném trúng khi chỉ có 1 chiếc vòng trong khi cậu thì..... 

Ông chủ gian hàng cười hiền lành đưa con cá heo cho An: 

- Chúc mừng cháu! 

An đón con cá heo mà cười tươi. Quân ngẩn người. Lần đầu cậu thấy An cười như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro