Chương 47: Em mãi mãi được an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay của Tống Hành Huy vừa mới hạ cánh. Ngụy Khải là một người tuổi trẻ tài cao trong lớp người trẻ của giới y học mà ông ấy tán thưởng.

Chỉ là so với việc làm bác sĩ mà nói, hiển nhiên anh ta càng hợp để làm một doanh nhân thành đạt hơn, một số bệnh viện tư nhân cao cấp ở Anh đã cho học sinh trong tay Tống Hành Huy vô số cơ hội thực tập.

Ngụy Khải nói qua điện thoại rằng có một người bạn nghi là tái phát PTSD, muốn hẹn ông ấy đến khám. Lúc đề cập tên người bệnh là Quý Thu Hàn, Tống Hành Huy đã kết thúc sớm hội thảo nghiên cứu ở Thụy Điển và dẫn theo hai trợ lý quay về.

Truyện chỉ đăng tại Wőrd℗resş và Waŧt℗ad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up chui.

Trong phòng khách, búp thông Vân Vụ thượng hạng nổi trong tách trà dần nở bung thành chồi non, Tống Hành Huy của ngày hôm nay so với cậu sinh viên của mười sáu năm trước càng nhiều thêm nét trầm tĩnh của người đã qua độ tuổi trung niên. Hơi nước từ lá trà bốc lên vấn vít lượn lờ. Ông ấy không phải đợi quá lâu.

"Thật sự xin lỗi, cảm xúc của người yêu tôi không được ổn định, em ấy quá chống đối việc gặp mặt thầy. Tôi chỉ có thể để em ấy nghỉ ngơi trong phòng trước."

Sắc mặt người đàn ông bước vào có chút mỏi mệt, vầng trán anh tuấn mang theo vài phần hung tàn khó mà nhận ra. Nhưng dù có như vậy, hắn vừa ngồi xuống ở đằng đó là đã tự mang đến khí thế của một người quanh năm ngồi ở vị trí cao.

Tống Hành Huy có hơi ngạc nhiên vì cụm từ người yêu mà Giang Trạm vừa nói ra, song, việc Quý Thu Hàn chống đối gặp mặt ông ấy lại là kết quả nằm trong dự đoán.

Cho dù vụ án của Quý Thu Hàn đã trôi qua 16 năm rồi, thế nhưng ông ấy vẫn ấn tượng sâu sắc.

"Cậu Giang, tôi đã xem qua số liệu và mô tả tình trạng bệnh mà Ngụy Vi gửi đến. Quý Thu Hàn chịu kích thích từ các tác nhân gây căng thẳng tương tự, cậu ấy bắt đầu xuất hiện triệu chứng hồi tưởng, đi kèm với những ký ức đau khổ liên quan đến vụ án 5.23 nhiều lần xâm nhập không thể kiểm soát, những điều này đều là triệu chứng phát bệnh rõ rệt của PTSD. Còn vừa nãy tôi có nói là cần phải đích thân trò chuyện với người bệnh, thực ra không cần để tâm đến chuyện này, nó chỉ được sử dụng như một bài kiểm tra xác nhận cuối cùng, và hiện tại kết quả đã rất rõ ràng."

Giang Trạm ngập ngừng nói: "Ý của thầy là, việc em ấy chống đối gặp mặt thầy cũng là một trong những triệu chứng của bệnh?"

Tống Hành Huy đang mặc trang phục thoải mái lúc vừa xuống máy bay, thế nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng đến quyền uy và sự chuyên nghiệp mà ông ấy thể hiện về lĩnh vực này:

"Có thể cho là như vậy. Đây cũng là một vấn đề khiến cho nhóm điều trị của chúng tôi đau đầu nhất. Nhóm điều trị được thành lập do phía cảnh sát căn cứ theo nhu cầu phá án đưa ra yêu cầu nhà trường phối hợp với bệnh viện, không một ai trong chúng tôi có động cơ đưa ra bất kỳ hướng dẫn bất lợi đối với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại bài xích dữ dội tất cả bác sĩ trong nhóm chúng tôi. Bởi vì hồi đó tôi phụ trách can thiệp tâm lý của cậu ấy, nên từ góc độ của cậu ấy, tôi bị nhận định là 'kẻ xâm nhập', điều này cũng dần trở thành tình trạng cậu ấy cực kỳ chống đối tôi."

Nói đến đây, Tống Hành Huy đột nhiên chuyển đề tài: "Có điều, vừa nãy quả thực khiến tôi rất bất ngờ, đang trong tình trạng bị kích thích không kiểm soát được cảm xúc mà cậu ấy lại tìm kiếm sự che chở từ cậu theo bản năng. Cậu đã có được sự tin tưởng của cậu ấy, đây là một việc khó mà làm được."

Với lời giải thích hợp lý của Tống Hành Huy cộng thêm Dịch Khiêm trước đó đã điều tra tường tận lai lịch của các thành viên trong nhóm điều trị ngày xưa, nghi ngờ trong lòng Giang Trạm tạm thời được xua tan.

"Nếu em ấy đã chống đối thầy như vậy, tại sao trong vòng ba tháng lại có thể cố tình đến thẳng bệnh viện hẹn thầy khám bệnh những ba lần?"

"Việc này không khó giải thích. Chúng ta nói trên phương diện biểu hiện lâm sàng của PTSD, một đặc trưng nổi bật của bệnh này chính là sự trốn tránh kéo dài dai dẳng. Biểu hiện cụ thể là bệnh nhân sẽ từ chối, né tránh việc nhớ lại hoặc gợi lại bất cứ ký ức nào liên quan đến sự kiện gây ra sang chấn."

"Nhìn từ góc độ thời gian, lần đầu cậu ấy đến tìm tôi là ba tháng trước, hai lần sau đó thì tập trung trong vòng một tuần gần đây. Điều này cho thấy trong khoảng thời gian này cậu ấy không chỉ có một lần gặp phải kích thích liên quan đến tác nhân gây căng thẳng năm ấy, bệnh tình bắt đầu tái đi tái lại thậm chí là càng thêm nặng. Khi còn tỉnh táo, cậu ấy có thể tự chủ quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ từ bác sĩ, nhưng sau đó cậu ấy lại rơi vào hồi tưởng những đau khổ trong quá khứ một cách không thể kiểm soát. Khi ý thức tự bảo vệ của đại não chiếm lợi thế, với tư cách là người đã từng thử 'mở chiếc hộp', hiển nhiên tôi bị cậu ấy nhận định là sự nguy hiểm, do đó sẽ tránh xa."

Nguyên nhân của việc nhiều lần gặp phải kích thích từ tác nhân gây căng thẳng tương tự vẫn cần điều tra, nên tạm thời bỏ qua một bên. Trong một đoạn dài phân tích chuyên môn của Tống Hành Huy, Giang Trạm nhạy bén bắt được một thuật ngữ kỳ quái:

"Cái gì gọi là, em ấy không thể 'tự chủ quyết định' xem có nên tìm kiếm sự giúp đỡ từ thầy hay không?"

Tống Hành Huy gật đầu xác nhận: "Ý tức là, khi 'phát bệnh', quyền lựa chọn không hề nằm trong tay cậu ấy nữa."

"Như tôi vừa đề cập, một khi sang chấn gặp phải vượt quá sức chịu đựng, não bộ sẽ bị động kích hoạt cơ chế tự bảo vệ trong một mức độ nhất định, khiến cho người bệnh có thể quên đi một cách chọn lọc những tình huống sang chấn, điểm này càng bộc lộ rõ ràng hơn cả trên người Quý Thu Hàn. Sau khi cậu ấy được cứu ra ngoài, não bộ của cậu ấy không chỉ bảo cậu ấy 'không nhìn được nữa', mà thậm chí còn khóa chặt toàn bộ ký ức của cậu ấy về ba mươi ba ngày ở trong căn nhà đó."

Một phần ảnh chụp hiện trường vụ án 5.23 vẫn còn được lưu giữ trong sổ bệnh án năm xưa, trong đường cống ngầm ọp ẹp đục ngầu nghẽn đầy tóc tai thịt vụn và xương gãy không sao cọ rửa sạch được, mùi máu nồng đậm ngột ngạt không nhạt đi xíu nào dù cho đã nhiều năm trôi qua. Thật không thể tưởng tượng được một đứa trẻ mười tuổi bị nhốt trong căn nhà một tầng thôn quê đó ba mươi ba ngày rốt cục đã trải qua cơn ác mộng thế nào.

Giang Trạm nhắm mắt chốc lát, lúc mở mắt ra lại, bên trong dâng trào sự tàn độc khó đè nén.

"Vậy thì, cuối cùng quyền lựa chọn nằm trong tay ai? Giáo sư Tống, hiện tại thứ tôi cần là một phương án điều trị thật sự có hiệu quả!"

Tống Hành Huy cũng đang lật xem đến những bức ảnh chụp đó. Khi xưa, lúc điều trị cho Quý Thu Hàn, bọn họ cần phải không ngừng phân tích tình huống sang chấn để tiến hành can thiệp chuyên sâu và điều trị giải mẫn cảm[1] một cách đúng trọng điểm. Trong nhóm có một cô gái bởi vì không thể nào đối mặt được với những bức ảnh chụp hiện trường quá sức tàn nhẫn, liên tiếp gặp ác mộng hơn nửa tháng, cuối cùng bất đắc dĩ đề nghị giáo viên hướng dẫn cho rời khỏi nhóm.

Trong tâm trí Tống Hành Huy đột nhiên một lần nữa thoáng qua hình dáng khi Quý Thu Hàn còn bé.

Ấy là thời gian sau một năm, nhiều lần tư vấn tâm lý cuối cùng đã bắt đầu có hiệu quả rõ rệt, cậu bé mất khả năng ngôn ngữ gần một năm trời dần bắt đầu thử giao tiếp với người khác. Nhóm người Tống Hành Huy cũng phát hiện, chỉ cần cẩn thận tránh khiến Quý Thu Hàn lần nữa rơi vào hồi tưởng tình huống sang chấn thì cậu sẽ có thể giống như một đứa trẻ bình thường.

"Kiến nghị của tôi là, điều trị duy trì. Bỏ cưỡng chế can thiệp tâm lý và giải mẫn cảm sang chấn, tiếp tục để cậu ấy 'quên đi', đây là việc hoàn toàn có thể làm được, bởi vì hiện tại không có ai có khả năng mở được 'chiếc hộp' đó."

Thấy Giang Trạm cau mày, Tống Hành Huy hỏi: "Hẳn là cậu Giang biết trong số ba mươi sáu người chết trong vụ án 5.23, có một người là chị gái của cậu ấy – Quý Hạ – đúng chứ?"

Vừa nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Giang Trạm chớp mắt liền lạnh tanh, hắn biết Quý Hạ quan trọng cỡ nào đối với Quý Thu Hàn.

"Nguồn gốc bệnh của em ấy có liên quan đến Quý Hạ?"

"Chỉ có thể nói là có mối liên hệ tương hỗ."

Tống Hành Huy lật bản nháp viết tay khi xưa của ông ấy: "Trong quá trình tiến hành thôi miên trị liệu cho Quý Thu Hàn, chúng tôi phát hiện đoạn ký ức đó đã bị khóa chặt đến mức vượt xa hơn rất nhiều so với dự đoán, ngay cả dùng quyền hạn của chính cậu ấy cũng không cách nào mở được. Ban đầu chúng tôi cho rằng đây là một nhân cách khác phân liệt ra để bảo vệ bản thân sau khi cậu ấy nhận phải sang chấn nặng nề, nhưng về sau lại phát hiện là không phải như vậy."

"Trong tâm trí của Quý Thu Hàn, người đảm nhận vai trò người bảo vệ không phải là chính cậu ấy, mà là chị gái của cậu ấy – Quý Hạ."

Tống Hành Huy đặt cây bút máy trong tay xuống trước tách trà:

"Đổi thành một ví dụ sinh động hơn để mà nói, đoạn ký ức đó trong não bộ Quý Thu Hàn là một chiếc hộp đen nguy hiểm, người canh giữ nó là Quý Hạ, mà trong ý thức của cậu ấy, mệnh lệnh của Quý Hạ có cấp bậc cao hơn bản thân cậu ấy. Cho nên sau khi đoạn ký ức đó bị khóa chặt, chính cậu ấy cũng không có quyền mở ra, chúng tôi với tư cách là bác sĩ lại càng không mở được. Chìa khóa duy nhất nằm trong tay Quý Hạ, mà Quý Hạ đã chết trong vụ án 5.23 năm đó rồi."

Ánh mắt Giang Trạm đặt trên cây bút máy màu đen ấy, lời nói tiếp theo của Tống Hành Huy đã xác thực suy đoán của hắn.

"Vì vậy, theo lý thuyết mà nói, chìa khóa biến mất, ký ức cốt lõi này hoàn toàn có thể bị khóa chặt mãi mãi. Chúng ta đều không sao biết được trong ba mươi ba ngày đó rốt cục đã xảy ra những gì, nhưng điều có thể chắc chắn là, nếu áp dụng chăm sóc chữa bệnh[2] như cưỡng chế can thiệp tâm lý và liệu pháp phơi nhiễm[3], một khi khiến cho ký ức cốt lõi bị khuấy động, hậu quả sẽ không sao đoán trước được."

Giang Trạm nhìn chăm chú hít thở sâu, nói: "Ý của giáo sư Tống là, về cơ bản chúng ta không thể điều trị tận gốc được?"

"Không phải là không thể, mà là rủi ro quá lớn."

Tống Hành Huy đưa ra một vấn đề không thể nào trốn tránh:

"Có lẽ cậu Giang cho rằng tình trạng hiện tại của cậu ấy đã rất nghiêm trọng, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, những hồi tưởng về tình huống sang chấn xuất hiện ở cậu ấy hiện giờ đều không đầy đủ, trọn vẹn. Chỉ những mảnh rời rạc đã đủ để như thế, cậu cho là cậu ấy có thể chịu đựng được không khi toàn bộ ký ức bị đánh thức do quá trình liệu pháp phơi nhiễm?"

Truyện chỉ đăng tại Wőrd℗resş và Waŧt℗ad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up chui.

Sau khi tiễn Tống Hành Huy đi, Giang Trạm quay về phòng ngủ. Phương án điều trị của Tống Hành Huy khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực cùng cực.

Còn Quý Thu Hàn thì đang lặng im ngồi trên ghế mây ngoài ban công, trên bờ vai ngày một gầy đi của anh phủ một chiếc chăn cashmere mỏng, bát ôn bổ thang (tên một thang thuốc trung y) mà người giúp việc đặt trước mặt Quý Thu Hàn đã lạnh ngắt nhưng cũng chưa đụng thìa nào.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của Giang Trạm, ánh mắt anh mới rời khỏi cảnh vật bên ngoài.

Cứ như thể trong cả căn phòng có vô số nhân viên y tế cao cấp chăm sóc xung quanh anh, nhưng anh cho rằng người có thể đem đến cho anh sự an toàn tuyệt đối lại chỉ có mỗi mình Giang Trạm.

"Cậu đã có được sự tin tưởng của cậu bé, đây là một việc khó mà làm được."

"Bề ngoài cậu ấy thể hiện khuynh hướng mãnh liệt chống đối nhóm điều trị, trên thực tế là từ chối việc ký ức cốt lõi bị đánh thức. Ký ức đó vượt khỏi sức chịu đựng của cậu ấy, đây cũng là chiến lược tự bảo vệ mà não bộ áp dụng để bảo vệ bản thân."

Lời Tống Hành Huy nói bỗng nhiên vang vọng trong tâm trí, Giang Trạm thấy ánh mắt Quý Thu Hàn đang hướng về hắn. Tựa như đột nhiên hiểu ra điều gì bên trong nó.

Hắn tha thiết bước đến.

"Em rất sợ, vậy nên muốn anh... hứa với em điều gì đó, đúng vậy không?"

"Em biết là lời anh nói ra nhất định sẽ làm được, từ trước đến giờ anh chưa từng lừa em."

Giang Trạm ngồi xổm xuống, bàn tay chai sạn phủ lên bàn tay lạnh như băng của Quý Thu Hàn, hắn nói với giọng dịu dàng:

"Bây giờ, anh đảm bảo với em, không một ai có thể can thiệp vào tâm trí của em, không một ai có thể ép buộc em nhớ lại khi chưa có sự đồng ý của em, tất cả quá khứ em không muốn nhớ lại thì chúng ta sẽ quên nó mãi mãi, những chuyện em đương đầu anh sẽ giúp em giải quyết sạch sẽ."

"Em muốn gì? ... Anh đều đồng ý với em hết..."

Quý Thu Hàn vẫn cứ không nói chuyện, nhưng Giang Trạm lại thấy rõ làn sóng dao động trong ánh mắt Quý Thu Hàn.

Giang Trạm hứa từng câu từng chữ với anh:

"Tin vào anh, cục cưng, em mãi mãi được an toàn."

Ngoài ban công, trên cây phong hương nổi bật như bị tạt sơn, những chiếc lá đỏ rung rinh chừng lìa cành bị cuối thu thổi vào vùng sâu thẳm ảm đạm.

Vành mắt Quý Thu Hàn đỏ hoe.

Chú thích:
1. Trong tâm lý học, giải mẫn cảm là một phương pháp điều trị hoặc quá trình làm giảm phản ứng cảm xúc đối với một tác nhân kích thích tiêu cực, ác cảm hoặc tích cực sau khi tiếp xúc nhiều lần. Giải mẫn cảm cũng có thể xảy ra khi một phản ứng cảm xúc được gợi lên nhiều lần trong các tình huống có xu hướng hành động liên quan đến cảm xúc tỏ ra không liên quan hoặc không cần thiết.
2. Nguyên văn là 积极治疗 (tiếng Anh: curative care). Chăm sóc chữa bệnh có mục đích lý tưởng là giải quyết hoàn toàn bệnh tật, đưa bệnh nhân về tình trạng sức khỏe trước khi bệnh tật xuất hiện. Thông thường, khi một bệnh nhân được chăm sóc chữa bệnh, đó là một dấu hiệu cho thấy rằng bệnh nhân có khả năng phục hồi, hoặc ít nhất sẽ có thể sống với chất lượng sức khỏe ổn. Khi bệnh nhân không còn cơ hội phục hồi hoặc tiếp tục sống với chất lượng cuộc sống tốt, các bác sĩ có thể đề nghị ngừng việc chăm sóc chữa bệnh, vì một khi bệnh tình nặng tới mức việc chăm sóc chữa bệnh không còn hữu ích hay hiệu quả, chất lượng cuộc sống sẽ giảm. Tại thời điểm này, bệnh nhân có thể thích một cuộc sống yên bình hơn là tiếp tục chiến đấu với bệnh tật.
3. Liệu pháp phơi nhiễm (Exposure Therapy) là một phương pháp điều trị tâm lý được phát triển để giúp mọi người đối mặt với nỗi sợ hãi của họ. Trong hình thức trị liệu này, các nhà tâm lý học tạo ra một môi trường an toàn để "phơi bày" những điều mà người bệnh sợ và tránh né, điều đó đồng nghĩa với việc tiếp xúc với các đồ vật, hoạt động hoặc tình huống đáng sợ trong một môi trường an toàn giúp giảm sợ hãi và giảm sự né tránh. Liệu pháp phơi nhiễm có thể giúp: Hình thành thói quen giảm dần phản ứng của người bệnh đối với các đối tượng hoặc tình huống sợ hãi; Xóa bỏ liên hệ với nỗi sợ hãi; Tăng khả năng kiểm soát cảm giác lo lắng của bản thân khi đối mặt với nỗi sợ; Xử lý cảm xúc bằng cách gắn những niềm tin mới, thực tế hơn về các đối tượng, hoạt động hoặc tình huống sợ hãi và có thể trở nên thoải mái hơn với trải nghiệm sợ hãi. Tuy nhiên, liệu pháp phơi nhiễm đôi khi cũng có thể có những hạn chế: Các triệu chứng có thể trở lại, đặc biệt có thể xảy ra nếu quá trình điều trị kết thúc sớm; Các điều kiện mô phỏng nỗi sợ không phải lúc nào cũng đem lại hiệu quả trong thực tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro