(7) Anh muốn ăn bưởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Mưa lớn, người đầy mùi rượu và ngủ máy lạnh li bì, tổng hợp những thứ tồi tệ này thì kết quả Quang Anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau với cái trán nóng ran và khuôn mặt đỏ quạch không phải là điều gì quá khó hiểu.

Và khi Quang Anh nghĩ rằng chắc không còn gì tệ hơn thế này, thì cơn nghẹt mũi và đau đầu ập đến như cơn lốc và cuốn phăng tất cả tỉnh táo. Nằm trên giường ấm của Đức Duy, chút lãng đãng còn sót lại của suy nghĩ khiến anh chợt bật cười. Gối mềm vẫn còn vương vấn mùi dầu gội em hay sử dụng, và mùi thơm của riêng em. Em, là tổng hoà mùi của quả bưởi vừa căng tràn ứa nước, của hương ổi thoang thoảng đánh khẽ vào trái tim anh, và chút man mát của gió lạnh ngày thu khiến lòng anh bồi hồi. Mùi của em, giường của em, gối của em, và tiếng em rì rào bên tai. Nếu em là thần ngủ Hypnos, thì anh nguyện là kẻ phủ phục trước em, mê man tự nguyện và chìm đắm trong giấc mộng thần tiên này.

Nhưng Đức Duy lại không lạc vào thế giới mơ màng ấy. Cậu lo lắng dán miếng hạ sốt lên trán anh, một bên tất bật trả lời tin nhắn của chị Duyên. Chị đã qua từ sáng sớm nhưng lại vừa rời đi vì công việc sau khi Quang Anh thiếp đi.

Anh nhíu mày cuộn người lại, và lông mày của Đức Duy cũng nhíu theo. Anh như đứa trẻ lớn bọc mình trong chăn nóng dù người nóng ran, mặt vùi trong gối mềm an tĩnh đến lạ thường. Cháo để trên bàn anh chỉ mới ăn một chút đã ngủ li bì, làn da trắng như trứng gà bóc lúc này đỏ ửng, làn mi rũ khẽ run. Môi anh hồng và khô khốc, Duy đã phải bôi vaseline lên nên giờ bờ môi ấy bóng loáng. Trong chốc lát, em cảm thấy bản thân đã thấy anh hoá thành cánh bướm bay lên, nhỏ bé và yếu đuối lạ thường.

Đã nhiều tiếng trôi qua nhưng cơn sốt không thuyên giảm mà có dấu hiệu nặng nề hơn. Duy loay hoay gọi cho một bác sĩ gần đó mà cậu biết, tay khẽ đánh thức anh. "Dậy đi Quang Anh. Em đưa anh đến bệnh viện."

Quang Anh vẫn gừ gừ nhỏ đầy khó chịu chôn mình trong chăn bông dày. Anh không muốn rời, chỉ muốn cuộn mãi trong lớp tường thành dày này thôi. "Bệnh viện gì chứ? Sốt cao tí rồi tự hết."

"Tự hết là tự hết thế nào? Muốn em dìu đi hay đợi cõng. Lẹ đi, mẹ nóng hết cái trán rồi này."

Quang Anh lúc này đã mở hé đôi mắt mơ màng. Anh gạt tay em, dùng lực mạnh một cách bất thường với một người đang bệnh. "ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐI MÀ SAO NÓI LẮM THẾ?"

Đức Duy ngỡ ngàng đứng ngây ra. Và có lẽ Quang Anh cũng biết mình phản ứng lạ nên cũng chẳng biết phải làm sao tiếp theo.

Duy ngồi xuống mép giường, ôm lấy và xoa nhẹ lưng anh. Hai cơ thể áp sát vào nhau, cằm anh đặt lên bờ vai rộng vững chãi. Anh vùi đầu vào cổ em, mùi bưởi mọng nước quen thuộc lại thoang thoảng, anh tham lam hít hà lấy mùi hương ấy, mùi của em, mùi của mộng mị, của ước ao.

Tay em chạm vào tay anh, tay anh nóng rát đỏ ửng, tay em man mát dịu êm, anh đan từng ngón tay một vào nhau, dòng suối nhỏ chảy vào lòng anh sao mà yên ả quá đỗi. Tay còn lại em xoa tròn sau lưng anh, từng tấc da thịt được bàn tay chạm qua như bị điện giật khiến anh giật mình, sống lưng khẽ cong càng vùi cả cơ thể anh vào trong em. Phải chi em cứ ôm anh thế này thôi, anh nghĩ cơn bệnh này cũng chẳng khó chịu đến thế.

"Quang Anh sao thế?" Em hỏi, dịu dàng và chậm rãi.

"Anh không đi bệnh viện đâu Duy..." Quang Anh càng vùi sâu vào cổ em, nhưng tay lại đẩy em ra. "Đừng ôm anh kẻo Duy bệnh mất..."

Duy càng ôm chặt. Em vỗ về lưng anh, tay chậm và theo nhịp khẽ. Khi còn bé mỗi khi mẹ Hà dỗ em cũng thường làm thế, tay vỗ về lưng và giọng ôn tồn. Em cảm nhận được cả thân hình anh đổ xuống như đám mây bồng bềnh sà vào lòng, tay ban nãy cản em không được lại gần giờ áp sát vào cơ bụng em, nóng ran và mềm mại. Anh ngọt ngào và bông xốp như kẹo bông gòn, nhưng lòng em chỉ toàn lo âu.

"Duy ơi..." Giọng anh nhỏ và đặc quánh.

"Em nghe nè Quang Anh."

"Anh không yếu đuối vậy đâu em. Nó chỉ là sốt thôi mà." Anh thỏ thẻ, giọng nghẹt mũi. "Anh không phải là cố mạnh mẽ, nhưng Duy à, anh lớn lên với việc sốt thì không cần thuốc cũng không cần bệnh viện."

Người bệnh cũng hay nhạy cảm suy tư quá mức, Quang Anh nghĩ thế. Vì trong tích tắc, anh cảm thấy anh và em khác nhau quá.

Khi bệnh thì ta cần uống thuốc và gặp bác sĩ , em luôn được dạy vậy nhưng chưa bao giờ suy nghĩ ấy xuất hiện nơi anh. Duy của anh ơi, anh không phải trưởng thành đầy đủ và ấm êm, anh từng đen nhẻm và sương gió, anh từng quen với bệnh viện và những tờ hoá đơn thuốc uống nhiều số 0, cũng từng quen với chỉ cần mình đủ cố chấp thì bệnh cũng sẽ hết.

Anh đã học cách vẫn tiếp tục sống với vài cơn sốt li bì và đau đầu âm ỉ, nó không phải là điều gì quá đáng để tâm hay lo lắng. Anh đã quen với nó nên có gì đáng để em bận lòng đâu em ơi.

"Anh thích bưởi lắm Duy, chỗ anh cũng trồng nhiều." Anh cười khẽ và kể một câu chuyện không liên quan. "Nhưng nhà anh thì chỉ có duy nhất một cây, là do bà anh trồng từ lâu lắm rồi mà mỗi nó còn sống. Nó yếu ớt và lười ra trái, thế là anh chờ mãi cũng không có mà ăn. Mỗi lần mấy đứa nhõi nhà khác khoe nhà nó vừa có bưởi ăn anh ghét lắm. Em hỏi sao không đi mua bưởi á? À ừ tiền đâu mà mua hả em. Tiền vào tiền thuốc của anh còn chưa đủ mà."

Duy không nói gì. Em ôm anh vững chãi nhưng lại quá đỗi dịu dàng khi vỗ về anh. Em biết anh chỉ muốn kể em nghe thôi chứ không phải than thở gì.

"Có thể với em sốt cao là phải gặp ngay bác sĩ hay uống thuốc nhưng với anh thì không cần. Cơ thể anh tự biết cách chống chọi lại bệnh nên thuốc thang bệnh viện làm gì. Nó quen rồi, anh quen rồi..."

Quang Anh nhỏ bé và Quang Anh kiên cường luôn là tổ hợp khiến Đức Duy quặn thắt. Anh mạnh mẽ và luôn giữ vững tâm trí dù mặc ai lời ra tiếng vào, nhưng anh cũng đầy mặc cảm và khổ đau. Anh khiến lòng em đau như có lưỡi dao vô hình cứa vào, rỉ máu và tái tê. Em yêu anh nên em cũng đau những nỗi niềm nơi anh chung và gánh lấy chúng thay anh, những nỗi đau không tên nhưng mài mòn anh từng chút từng chút một.

"Em biết mà Quang Anh. Quang Anh mạnh mẽ nên sốt vài ngày rồi sẽ hết, cũng không cần đi bệnh viện hay thuốc thang. Em đều biết..." Duy thì thầm. "Nhưng em yếu đuối lắm. Em nghe anh mà lòng em quặn thắt, anh mạnh mẽ nhưng em chỉ nghe tim em đau nhói. Anh cảm thấy bệnh tật là những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng vì em yếu đuối nên em thấy đau lắm..."

"Anh không có ý đó..."

Duy chỉ cười nâng má anh lên. Đôi má hồng hào và mềm mại. Má ửng đỏ và nóng ran. Và em chạm khẽ như sợ làm anh khó chịu.

"Em đau vì anh nghĩ những việc này là bình thường. Không, nó không bình thường Anh ơi. Ai rồi cũng sẽ ốm đau nhưng việc anh xem nó là chuyện lông gà vỏ tỏi thì không bình thường chút nào. Anh lớn và trưởng thành rồi, nhưng em nhỏ và ngốc nghếch. Với em việc anh bệnh là chuyện to. Em lo lắng và cũng nghĩ nhiều, và vì thế hãy để em chăm sóc anh. Được không anh?"

Quang Anh ngỡ ngàng. Chưa một ai nói với anh việc sốt cao là chuyện to tát. Chỉ là một cơn sốt thôi mà. Nhưng em lại nói với anh rằng, nó là chuyện lớn với em, và em đau quặn đến thế nào vì anh. Những mảnh vỡ của chính mình mà anh vô tình bỏ quên rơi lả tả dọc theo những ngả đường anh đi, nhưng em dịu dàng nhặt chúng lên và nói rằng, em sẽ hàn gắn chúng. Em là ánh dương soi chiếu từng khe hở giữa những mảnh vụn vỡ mang tên Quang Anh, nhưng cũng là chất keo đặc quánh gắn kết chúng lại và nâng niu dù anh chẳng còn vẹn nguyên.

Anh choàng tay ôm lấy cổ em. Mùi bưởi vẫn thoang thoảng ngọt ngào. Mùi hương ứa nước mọng đưa anh về những mảnh trời kí ức đã phai dần. Những nỗi đau không thành hình luôn bám lấy anh không rời nhưng có lẽ sẽ có ngày anh quên được chúng, ngày em yêu anh.

"Anh muốn ăn bưởi~"

"Uống thuốc đi rồi em đi mua cho. Thuốc còn chưa uống mà gì cũng đòi."

————————————————
Thật ra khi bắt đầu viết fic này t cũng hoang mang lắm vì chả có plot tình huống cụ thể nào mà chỉ toàn là những cảm xúc tâm lý giữa 2 ông nhõi này mà t có sẵn từ trước.

T luôn nghĩ rằng việc viết khi hai người còn chưa yêu và mới chập chững thì sẽ dễ hơn là lúc dở dở ương ương yêu lại không yêu như thế này. Vì khi yêu rồi lại là lúc khó viết nhất, giống như chuyện cô bé lọ lem sau khi kết hôn với hoàng tử rồi không còn chuyện gì để kể nữa, vì yêu rồi không chỉ còn màu hồng lãng mạn mà còn là những cảm xúc tâm lý giữa hai người. Chọn sai rồi còn kịp quay đầu không nhỉ hehe?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro