(9-10) Quang Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Đức Duy có một bí mật. Thật ra là rất nhiều bí mật. Nhưng đây có lẽ bí mật lớn nhất mà em luôn giữ kín, kể cả với mẹ Hà, bố, em trai, hay cả Quang Anh.

Đó là lọ thuốc ngủ trong tủ nhỏ luôn khoá đặt cạnh giường. Duy không nhớ bản thân đã sử dụng thuốc ngủ từ khi nào, có lẽ là sau khi chia tay Ánh Vy, hoặc trước đó nữa. Em thật sự không nhớ rõ. Chỉ nhớ là bắt đầu từ liều thấp, dần dần bác sĩ lắc đầu kê cho em liều cao hơn, rồi cũng đến khi bản thân biết mình cần loại gì và luôn thường trực để nó trong tủ.

Duy hiểu thuốc sẽ không bao giờ có thể khiến em khoẻ mạnh như trước, nhưng cơ thể em cần giấc ngủ để hoạt động bình thường, và nếu không có thuốc thì em sẽ chẳng thể nào say giấc. Mỗi khi đêm xuống, trời lại tối và đen đặc, tâm trí Duy chẳng chịu ngủ yên, nó chạy và chạy dài trên những con đường vô tận của kí ức, của nghĩ ngợi và trầm tư. Đôi khi Duy cảm thấy có lẽ đó cũng là cách ông trời trừng phạt những lỗi lầm mà em từng mắc phải, để em phải giày vò bản thân trong trăm ngàn hoang mang và rối lòng.

Nhiều lúc Duy cũng thầm nghĩ, bản thân mình có thiếu gì đâu mà phải đến mức sử dụng thuốc, em có một gia đình ấm êm, chuyện tiền bạc chưa đến lúc em phải lo dù em luôn muốn tự lập, và những giai điệu thì luôn khiến em giật mình bật dậy hí hoáy ghi chú mỗi khi chúng đến bất chợt. Bạn bè em vẫn tốt, các anh chị làm nghề cũng thương em. Em yêu tất cả điều đó, chỉ là em không yêu được chính em.

Em ghét bản thân mỗi khi biết em đang làm tổn thương người khác, em ghét chính mình khi em nhận ra em chẳng thể yêu ai như cách mọi người thường yêu, em ghét con người em vì luôn đặt bản thân lên trước tình yêu, bởi vì em đã quá đủ đầy yêu thương rồi nên chẳng thể yêu ai hết lòng. Em cũng không biết miêu tả mâu thuẫn trong em thế nào, nếu nói em không biết yêu thì sao em lại thấy đau khi biết mình đối xử tệ với người ta, còn nếu nói em biết yêu thì cũng là nói dối, vì có ai yêu mà nhẫn tâm làm người mình yêu tổn thương?

Nhưng rồi, Duy có Quang Anh.

Quang Anh đến, cũng như bao người bạn khác, khiến em hào hứng và vui vẻ. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi em nhìn thấy anh luôn chăm chú nhìn em mỗi khi hai ta trò chuyện, kể cả là khi bỡn cợt. Anh nhìn em, đồng tử dõi theo từng cử động nhỏ của em, và lúc đó em đã biết rằng, anh yêu em. Có lẽ em biết điều đó trước cả khi anh nhận ra, vì em lớn lên và quen thuộc việc đọc vị cảm xúc của người khác, nên việc cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em cũng không phải điều gì khó.

Huống chi, anh cũng không che giấu.

Em biết, nhưng Duy vẫn là Duy mà thôi, em chọn lựa bỏ qua. Em nghĩ rằng, rồi anh sẽ yêu em, đã yêu em, và sẽ hết yêu em. Yêu nó ngắn hạn lắm Anh của em ơi, anh sẽ vượt qua kẻ tồi tệ này để yêu một người khác, trái tim anh sẽ lại lần nữa thổn thức và rung động, còn em, hãy để em chết ngạt trong nỗi cô đơn cùng cực này. Nếu em không tiến lên, thì anh cũng sẽ không mở lời vì chúng ta là bạn. Em biết điều đó, nên em vẫn ở bên anh như người bạn thân.

Nhưng Anh đến và yêu em, yêu em hơn cả bản thân anh. Anh không nói gì cả, anh chỉ yêu và yêu. Nếu yêu là hữu hạn, thì có lẽ anh đã dùng hết sức bình sinh trước khi tình yêu ấy chết đi để yêu em. Em nhỏ bé và tội lỗi biết bao, em hèn nhát chỉ biết cô độc gặm nhấm nỗi đau của bản thân mà chẳng dám giãi bày, em sống với một trái tim chỉ biết đập chứ không biết yêu. Để rồi Quang Anh như mặt trời nhỏ ngã ập vào lòng em và toả nắng, anh yêu em kể cả khi em tồi tệ nhất, anh chịu đựng sự vô lý đến nhẫn tâm của tình yêu nơi em, và em biết, em đã yêu anh. Mấy ai chịu được cái vô lý trong cách em yêu đâu anh nhỉ?

"Vì anh muốn hôn em."

Anh đã nói như vậy đấy. Và lúc ấy, em biết mặt nạ của bản thân đã vỡ tung toé.

"Anh biết mình đang nói gì không Quang Anh?"

Anh có biết chăng trong giờ phút ấy, Đức Duy đã ngã xuống đại dương sâu thẳm nghìn dặm với tất cả phòng thủ đều tan rã. Em thua rồi anh ơi, thua trắng vào tay anh.

10.

Quang Anh về tới Sài Gòn lúc đêm muộn và anh không chờ được một phút giây nào để đứng trước cửa nhà Đức Duy. Hít một hơi thật sâu, Quang Anh bấm mã cửa, là sinh nhật của mẹ Hà.

"Cạch" Cửa mở.

Nhà vẫn như bình thường, ánh đèn vàng hắt hiu từ đèn đặt cạnh sofa, buông thõng và lười biếng như sắp díp mắt. Màn hình vẫn đang chiếu bộ phim quen thuộc mà anh biết Duy thường coi, bộ phim về một cặp đôi yêu nhau và sắp mất nhau. Nhưng khác với bình thường, lần này Duy không chán chường nằm dài ra sofa mà cậu ngồi bệt ra đất, mái tóc nhuộm xen lẫn nâu và vàng phủ xuống trán khiến cậu trông hiền hoà hơn khi vuốt keo.

Duy chỉ mặc một chiếc áo thun rộng và quần ngắn đến đầu gối, có vẻ cậu đang chăm chú dán mắt lên ti vi nên chẳng để ý có người vừa mở cửa.

"Em đang xem dở à?" Quang Anh cố hít một hơi thật sâu và nói chậm rãi nhất có thể. Anh sợ rằng trái tim tưởng chừng sắp nhảy qua lồng ngực sẽ phản bội mình và la hét với Duy rằng anh đây sắp ngất đi vì yêu em.

Duy giật mình quay sang phía cửa. Anh đứng đó, mái tóc neon đã phai bớt màu nhưng vẫn nổi bần bật, da trắng và đeo cái kính to bản cùng chiếc nón đội ngược trông rất ư là bảnh tỏn. Anh ốm hơn, Duy nhủ thầm. Nhưng vẫn rất đẹp trai.

"Anh ăn gì chưa?" Duy chống tay đứng lên và hỏi lại một câu không liên quan.

"Anh ăn trên máy bay rồi. Anh mới đáp."

"Ừm em biết." Duy cười.

Và như một cơn gió, em chạy đến ngay cửa. Em như cơn lốc cuồng phong khiến anh thảng thốt. Em áp sát anh vào cửa vừa đóng chặt, tay dịu dàng đỡ sau đầu, tay còn lại đặt lên má anh. Và em hôn anh. Em hôn như mật ngọt lười nhác chảy chậm, hai bờ môi quấn quýt kiếm tìm lấy nhau tràn nhựa sống, còn anh chỉ biết thở dốc theo từng nhịp thở của em. Cơn sóng tình dồn dập đẩy anh ra xa bờ chông chênh không biết đâu là trời, là đất, là mây, chỉ biết em khép hờ đôi mi và cuốn anh vào vòng tay em căng chặt. Em hôn nhẹ như lướt nước, em dồn dập như sóng lớn vỡ tung vỗ bờ, em dịu dàng níu giữ, lại quyết liệt chia xa. Em hôn như chưa từng được hôn và anh chỉ biết yếu ớt đáp trả.

Môi anh mềm thơm mùi son dưỡng dâu, em chạm khẽ để môi căng tràn và ứa nước. Em hôn và em len lỏi từng ngóc ngách như đức ngài lãnh chúa đang lần đầu thị sát vùng đất của riêng mình, em cuồng nhiệt cắn nhẹ lên môi dưới khiến anh giật mình a lên một tiếng, nhưng em cười nhẹ và tiếp tục chuyến thám hiểm. Và một cách lạ lùng, em liếm nhẹ lên chiếc răng nanh nhọn ở bên phải của anh, mỉm cười hài lòng trêu chọc rồi đánh một dấu ấn cuối lên hai phiến môi trong suốt như thạch dâu.

Quang Anh dựa vào tường thở dốc, chân anh mềm nhũn đứng không vững chỉ có thể quấn lấy chân Đức Duy để trụ vào. Duy không để anh nghỉ ngơi lâu, cậu xốc lấy người anh ôm gọn anh vào lòng. KIỂU CÔNG CHÚA??!!! Quang Anh choáng váng. Cho đến khi yên vị ngồi trên đùi em, còn em ngồi trên sofa thì anh vẫn chưa hoàn hồn.

Quang Anh đã tự vẽ cho mình bao viễn cảnh khi anh bấm số mở cửa, anh nghĩ đến em sẽ chào đón anh thế nào, hai đứa sẽ nói chuyện ra sao, và cả nghĩ đến việc em đã hối hận về những gì em đã nói buổi sáng hôm trước. Nhưng anh không tưởng tượng được những gì em và anh đã làm và đang làm. Đức Duy như cuồng phong cuốn phăng lý trí anh đi, em hôn anh như chưa từng được hôn và để anh ngồi trên đùi mình. Nếu đây là cơn ảo mộng giữa tỉnh táo vì anh yêu em quá nhiều, thì xin ông trời hãy để anh mê man trong cơn mộng mị này mãi.

"Quang Anh." Em nói, như thủ thỉ lại như kể câu chuyện nhỏ. "Anh biết em sắp nói gì phải không?"

"Anh không biết..." Lỡ như anh biết em lại không nỡ nói ra bí mật này thì sao đây em ơi?

"Vậy anh giả bộ bất ngờ được không? Giống như không biết em định nói gì nhé." Đức Duy cười khẽ bên tai anh, tai anh ửng đỏ vì hơi nóng từ em. Giọng em như có ma thuật mê hoặc lòng anh, âm tiết cuối trêu chọc tựa lông vũ khều nhẹ khiến tim anh ngứa ngáy.

"Quang Anh ơi, em yêu anh nhiều."

Anh nghe mà tim đập dồn dập như tiếng trống hành quân. Nó đã thấp thỏm khi mở cửa nhà em, nó đã tung bay lên trời khi em hôn anh, và lại lần nữa bay đến tận ngân hà xa xôi nào đó khi em nói rằng em yêu anh nhiều. Em ơi anh có đang tự huyễn hoặc mình hay không, hay là em thật sự đập chung một nhịp với trái tim thổn thức này? Duy của anh, có phải em đang ngỏ lời điền lời vào bản tình ca anh đã viết sẵn giai điệu tương tư em?

Duy trả lời nghìn rung động của anh bằng những nụ hôn nhỏ mơn man trên vành tai cong. Em ôm chặt eo anh để anh ngồi sát về phía mình.

"Nghe em nói nè Quang Anh." Em thì thầm. "Em yêu anh nhưng em không yêu bản thân mình, và điều đó sẽ làm tổn thương anh mất. Em có nhiều bóng tối và bí mật không muốn ai biết, và điều đó sẽ làm anh đau đến nhường nào. Em ích kỉ và yếu đuối, và chúng sẽ khiến anh tuyệt vọng. Nên anh ơi, em muốn anh suy nghĩ thật kĩ được không?

Em dừng lại suy nghĩ một lúc lại nói tiếp. "Yêu em khổ lắm anh ơi, vì anh sẽ phải cùng em đi qua từng khốn khổ dày vò của em, vì em sẽ bóc tách nó cho anh thấy tất cả để em trần trụi với anh. Nếu anh nói anh yêu em, anh không quay đầu được nữa đâu Quang Anh."

Em đan tay em vào tay anh, mười ngón tay xen kẽ đan chặt như tạo hoá sắp đặt, tay thon dài ôm lấy tay tròn đầy, như anh và em bên nhau không chút kẻ hỡ. Em đã từng gần anh hơn thế này nhưng tưởng chừng như cách xa anh nghìn dặm, còn giờ đây, đôi ta quấn quýt và trái tim em gần anh đến nhường nào.

Quang Anh chạm vào lồng ngực em, bên trái hướng về trái tim đang đập liên hồi. Trái tim đang thổn thức vì anh. Anh nhìn em đầy kiên định. "Anh yêu em."

"Anh hãy suy nghĩ chút được không anh?"

"Anh yêu em."

"Quang Anh ơi. Anh chưa suy nghĩ kĩ mà?"

"Anh yêu em."

"Quang Anh..."

"Quang Anh yêu em."

Em nhỏ bé và hoài nghi, em yêu nhưng vẫn tràn đầy vẩn vơ lo sợ, em yếu đuối nên mới để bản thân làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh vẫn kiên định nói rằng anh yêu em. Anh cho em biết, thì ra, bản thân cũng vừa đủ, đủ để anh yêu em không giữ lại gì.

Và lần này Đức Duy dịu dàng hôn lấy anh. Hôn chậm và khẽ khàng sợ anh vụt mất. Quang Anh choàng tay lên cổ vào kéo em vào thật sâu. Môi lưỡi quấn quýt, sóng nước dập dìu đưa anh và em chìm trong mật ngọt.

Đêm nay trăng đẹp và sáng tỏ. Mùi bưởi chín thoang thoảng nơi em khiến anh dập dờn trong men tình. Anh yêu như sợ tình yêu chết đi, phơi bày hết lòng mình mà không giấu diếm cho bản thân bất cứ điều gì. Anh yêu trong tuyệt vọng gõ cửa một cánh bướm tuyệt đẹp đang giấu mình trong kén, anh chờ mãi, chờ mãi đến héo mòn. Và may mắn làm sao, bướm đã phá kén.

————————————————
Vậy là bí mật đầu tiên của Duy đã bị bại lộ rồi. Nói thật là toai viết xong 2 chap này vui lắm, vì xong phần tỏ tình mới đến khúc sóng gió cao trào muahhahahaa.

Nhưng dù sóng gió cao trào vẫn phải cho đạo tàn bụ chứ phải khum~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro