Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, cậu nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng lách tách khe khẽ, thấy thích thú, nụ cười thư thái, bờ môi cong cong.

Ở một góc khác trong căn phòng, người đó ngồi cạnh cậu, anh lặng lẽ đọc sách, còn cậu tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống, không cần nói chuyện, cũng không cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần anh biết anh và cậu cùng ở trong một không gian là trái tim đã có thể cảm nhận được sự chân thực.

Đây chính là thứ hạnh phúc cậu kiếm tìm, rất bình thường, đơn giản

"Cười gì?" Giọng nói dịu dàng, trầm lắng vang lên bên tai cậu, Đức Duy đổ cốc trà lạnh đi, rót thêm nước ấm, đặt vào lòng bàn tay để cậu sưởi ấm, không quên dịu dàng nhắc: "Cẩn thận kẻo nóng đấy!"

"Có giai điệu." Cậu nhẹ nhàng trả lời anh.

"Cái gì?"

"Lách ta lách tách, có giống con yêu tinh nghịch ngợm nhảy múa trong ánh lửa không? Anh, anh nghe đi, nó còn có tiết tấu theo quy luật nữa đấy! Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ, đi nào, đi nào... có giống bài hát ngày xưa anh thường hát cho em nghe không?"

Đức Duy ngừng lại vài giây mới hiểu cậu đang nói tới âm thanh của lò sưởi.

Giống không?

Anh lắng tai nghe, không xâu chuỗi nổi giai điệu gì nhưng không nỡ phá hỏng trí tưởng tượng của cậu.

Hai mắt mất đi ánh sáng lại thêm cử động khó khăn, những việc cậu có thể làm là rất hạn chế song cậu dường như không quấy rầy anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tự mình tìm niềm vui, hoặc cậu không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng có lẽ cậu thực sự thích nghi một cách vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp trong những điều bình thường.

"Có gì vui đáng để em cười ngọt ngào thế?" Anh chiếm luôn chỗ trống bên cạnh cậu trên sofa, ôm cậu vào lòng.

Chỉ là một chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy mà cậu như phát hiện bí mật gì to lớn, nở nụ cười vui vẻ đến thế!

"Đó là một phần đáng quý nhất trong ký ức của em và anh! Em nhớ khi em còn rất nhỏ, anh thường ôm em, khẽ hát bài Gọi cho anh, đặc biệt là trước khi ngủ và cả khi tâm trạng em không tốt. Cho tới bây giờ, em vẫn không tìm được giai điệu nào đẹp hơn." Cũng có thể cậu nhớ mãi không quên không phải vì bản thân ca khúc mà là cảm giác được người khác dỗ dành, yêu thương, khiến cậu trước sau không thể quên được âm thanh làm rung động lòng người ấy, từ đó dùng cả cuộc đời để nhớ, để yêu chủ nhân của giọng hát đó.

Đây chính là nguyên nhân khiến khóe miệng cậu nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào.

Mắt Đức Duy sáng rực. Vì mất đi thị lực nên cậu không thể nhìn thấy tình yêu say đắm tới mức nhói tim trong mắt anh.

Quang Anh đặt cốc trà xuống, hai tay ôm chặt anh, tìm kiếm nơi ấm áp, yên tâm nương náu: "Lâu lắm rồi chưa nghe anh hát bài này, anh còn nhớ bài hát thế nào không?"

"Lâu như vậy, cũng đã quên gần hết rồi." Chỗ khuyết trong tim đến nay đã được lấp đầy, anh siết chặt hai tay, sự đủ đầy trong vòng tay khiến anh hạnh phúc tới nỗi muốn thở dài.

Đoạn quá khứ thuộc về anh và cậu đã từng bị anh cố kìm nén, quên lãng, lâu rồi, gần như cho rằng bản thân thực sự đã quên.

"Cứ thử xem thế nào, được không? Em muốn nghe."

Anh mở miệng định nói gì đó thì chuông cửa reo.

"Để anh ra xem là ai." Đức Duy buông cậu ra, đứng lên, đi về phía cửa.

Tiếng nói chuyện vọng đến tai cậu, thái độ của anh trai vẫn luôn dịu dàng, lịch sự, cậu lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.

Hồi đầu tới Thụy Sĩ, anh không chút do dự bỏ qua chốn thị thành mà dừng chân ở thị trấn không tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môi trường yên tĩnh, thích hợp cho cậu dưỡng bệnh.

Ở đây, không ai biết họ, cũng không ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên của họ, anh nói như vậy.

Anh quyết định đưa cậu rời xa nơi huyên náo, ồn ào.

Hàng xóm của họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ cũng là người Việt Nam.

Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, anh sợ có lúc phải ra ngoài, không yên tâm để cậu ở nhà một mình nên tất nhiên phải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận với họ để có thể trông nom lẫn nhau.

Một lát sau, Đức Duy trở về bên cậu.

"Có chuyện gì thế?"

"Vợ chồng ông bà Phương bên cạnh làm thêm vài cái bánh, kêu con gái mang một ít sang cho chúng ta."

"Vậy bánh đâu?" Cậu giơ tay đòi, Đức Duy nhón miếng bánh cậu thích ăn, đặt vào tay cậu.

Cậu nếm thử, là bánh bích quy mùi oải hương.

Cậu cười khẽ: "Từ ba bữa tới điểm tâm đều được quan tâm chu đáo. Chắc là họ nghĩ một người đàn ông như anh phải chăm sóc em thì rất vất vả!"

"Ừ, ừm." Anh ho khẽ.

"Sao vậy anh? Anh không vui à?" Tuy anh không nói gì nhưng cậu vẫn tinh ý cảm nhận được.

"Em nói với họ chúng ta là anh em à?" Giọng anh có chút không vui.

Cậu chợt hiểu, nhướng môi cười: "Anh, cô Phương có xinh không?"

"Rất xinh, em có ý kiến gì à?" Anh lạnh nhạt nói.

"Vậy thì chúc mừng anh nhé! Anh Dũng nói không sai, anh rất có duyên với phụ nữ, đi tới đâu cũng đều như vậy."

"Quang Anh, em ngứa da à?" Đã biết ý đồ của vợ chồng nhà họ Phương, sao cậu còn nói thế?

"Anh..." Cậu nũng nịu giơ tay, tìm vị trí anh ngồi để dựa vào, anh không tự nguyện chút nào nhưng hai tay vẫn tự động ôm chặt lấy cậu.

Cậu đưa miếng bánh bị cắn dở ra, anh há miệng, ăn nốt nửa còn lại giúp cậu.

"Em muốn ngủ, anh chưa hát cho em nghe!"

"Em mấy tuổi rồi? Còn muốn nghe hát ru!" Tâm trạng anh vẫn có chút không vui.

"Là vì anh hát mà, anh là người độc nhất vô nhị."

Chỉ vài ba câu nói đã xóa tan những tích tụ trong nội tâm anh.

Anh hiểu rồi!

Xem ra cậu thích ứng nhanh hơn cả anh.

Anh khẽ thở dài, dịu dàng nhìn cậu: "Lâu lắm không hát rồi, có hát sai cũng đừng trách anh đấy!"

"Không đâu!"

Anh vỗ nhẹ cậu, khe khẽ hát, đó là giai điệu dịu dàng, yêu thương nhất.

Cậu tựa vào anh nghỉ ngơi, lắng nghe thật kỹ, trái tim dâng lên cảm xúc mềm mại nhất.

"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ ..."

Một bài hát dân ca, giai điệu đơn giản song lại thể hiện được tình cảm thuần khiết mãi không phai màu giữa anh và cậu.

"Anh, anh bảo ngày mai tuyết có rơi không?"

"Chắc sẽ có!" Anh nắm bàn tay lạnh giá của cậu, má của anh chạm vào tóc cậu.

"Vậy nếu sáng mai tuyết rơi, anh nhớ gọi em dậy nhé!"

"Ừ, em yên tâm ngủ đi!"

"Vâng." Cậu nhắm mắt.

Không biết đã bao lâu qua, trong vòng tay không còn phát ra chút âm thanh nào, vẻ mặt cậu quá bình thản, yên lặng tựa như...đã chết.

Anh nín lặng, đặt tay lên ngực cậu, cảm giác được nhịp đập nhè nhẹ, mới thở phào một hơi.

Dường như đêm nào anh cũng lặp lại động tác này mới có thể chắc chắn cậu thực sự ngủ ngon, không rời xa anh.

Mấy đêm đầu, anh toàn tỉnh giấc giữa đêm, sau đó chỉ có thể ngắm gương mặt ngủ say của cậu, không tài nào ngủ tiếp được. Khi cậu phát hiện ra, liền kéo tay anh đặt lên ngực cậu, để anh cảm nhận được nhịp đập của nó, yên tâm ngủ lại.

Còn cậu sẽ gối đầu lên ngực anh, kề sát vào vị trí của trái tim.

"Chỉ cần nghe tiếng tim anh đập, em sẽ không rời đi." Cậu nói như vậy.

Anh tin cậu, thật sự tin cậu, anh tin chỉ cần trái tim anh cố gắng đập, cậu sẽ không rời đi.

Tuyết rơi.

Sáng vừa tỉnh dây, chân trời lả tả những bông hoa tuyết, cậu nghịch tuyết ngoài cửa sổ, hưng phấn như một đứa trẻ.

"Đóng cửa sổ vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!" Đức Duy sắc thuốc trong bếp, quay đầu nhìn cậu, nhíu mày nói.

"Một chút nữa thôi." Cậu giơ tay hứng những bông tuyết mịn, cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, quả nhiên giống như cậu tưởng tượng.

Câu này cậu đã nói năm lần rồi.

Đức Duy tắt lò sưởi, dứt khoát ra đóng cửa sổ, đẩy xe lăn vào trong phòng, không cho cậu nghịch tuyết đọng lại thành một lớp dày trên cửa sổ nữa.

Giơ tay nhặt bông tuyết trên tóc cậu, chạm vào vùng da thịt lạnh ngắt, anh dùng đôi tay mình xoa tay cậu cho ấm rồi vào bếp bưng bát thuốc nóng ra.

"Anh, lát nữa chúng ta ra ngoài, được không? Cậu ngẩng mặt, tràn đầy hy vọng.

"Uống hết bát thuốc này rồi hẵng nói!" Anh múc một thìa, thổi qua cho đỡ nóng rồi đưa lên miệng cậu.

"Để em tự uống!"

"Được, vậy em cẩn thận, nóng đấy!" Đặt bát thuốc vào tay cậu, anh về phòng xem xét tài liệu và giấy tờ xem đã đầy đủ chưa, hôm nay cậu phải đến viện kiểm tra lại.

Lúc anh ra ngoài, cậu đã uống hết bát thuốc, ngoan ngoãn chờ.

"Có được không?" Cậu nghiêng tai, nghe tiếng bước chân anh rời khỏi phòng.

Ai chẳng biết cậu muốn đi nghịch tuyết.

"Đợi chút nữa." Anh thuận tay lấy chiếc khăn len trong phòng quàng lên cổ cậu, giúp cậu đi găng tay, đội mũ lông, mặc áo khoác, sau đó nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân để chắc chắn rằng cậu không bị lạnh.

"Em sắp bị anh quấn thành con chim cánh cụt rồi." Cậu lẩm bẩm.

"Đừng nhiều lời!"

Làm xong kiểm tra và trị liệu định kỳ, Đức Duy thảo luận tình hình bệnh tật của cậu với bác sĩ ở bên ngoài, trở về phòng bệnh, trong đầu anh luôn lặp lại câu nói của bác sĩ...

"Tình hình không lạc quan hơn trước, gần đây số lần cậu ấy co cơ, đau đớn chắc nhiều hơn chứ?"

"...Không có." Anh không nhìn thấy lần nào cả.

Cậu uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, anh luôn cho rằng, bệnh tình cậu đã ổn định hơn rất nhiều rồi...

Bác sĩ cười, hiểu rõ: "Có lẽ cậu ấy không muốn anh lo lắng!"

Tâm khảm anh như bị giáng một đòn mạnh. Đúng vây, đây đích thị là việc cậu có thể làm.

Vì cậu biết, khi cậu bị bệnh tật giày vò đau đớn, anh còn đau hơn cả cậu, cho nên cậu sẽ giấu giếm, không cho anh nhìn thấy, chỉ giữ lại nụ cười đẹp nhất cho anh.

"Em gái anh rất kiên cường, tôi chưa thấy bệnh nhân nào mắc đa xơ cứng mà vẫn có thể cười một cách vui vẻ, mãn nguyện đến vậy."

"Cậu ấy là đồ lừa đảo." Anh ngốc tới nỗi bị cậu ấy qua mặt.

"Được rồi, vậy chúng tôi đề nghị tốt nhất nên đưa tên lừa đảo này vào viện tiếp nhận trị liệu đầy đủ, không thể kéo dài nữa."

Đã... tệ đến thế ư? Nhưng anh lại không hiểu rõ tình hình...

Ngẩn ngơ suy nghĩ cho tới khi trở về phòng bệnh, không nhìn thấy cậu, anh quay sang hỏi cô y tá đang thu dọn bình rỗng: "Cậu ấy đâu?"

Cô y tá chỉ về phía cuối hàng lang: "Cậu ấy nói muốn đi ngắm tuyết, nếu anh về thì ra ngoài tìm cậu ấy."

Đức Duy không nói lời nào, bước nhanh ra ngoài.

Phía cuối, bóng dáng trầm tĩnh của cậu đang lặng lẽ chờ đợi, trái tim anh mềm nhũn, bước chân bất giác chậm hơn, lặng lẽ đến gần cậu.

Hai tay cậu giơ ra ngoài hiên hứng tuyết, hình như đang ngâm nga giai điệu nào đó anh không thuộc.

"Em đang niệm kinh gì đấy?"

Anh trở lại rồi! Quang Anh cười vui sướng giơ tay về phía phát ra tiếng nói. "Em đợi anh lâu quá! Anh và "đồ cổ" kia nói gì thế? Sao lắm điều để nói vậy?"

Cái gì mà đồ cổ? Bác sĩ chỉ không để ý lời phản đối của cậu, châm cứu cho cậu mà thôi, vậy mà cậu hận tới bây giờ.

Ánh mắt anh dừng lại nơi nụ cười hoàn mĩ, không tì vết của cậu, quyết định không phá vỡ nó: "Cũng chẳng có gì, chỉ nói chuyện chút thôi, ông ấy nói em là bệnh nhân chịu khó hợp tác nhất mà ông ấy từng gặp, nếu em đừng gọi ông ấy là "đồ cổ" thì còn tốt hơn nữa."

Cậu khẽ cất tiếng cười vui vẻ: "Em cũng thích ông ấy, nhưng nếu ông ấy đừng lần nào gặp cũng kêu em nằm viện, em sẽ càng thích ông ấy hơn."

Anh trầm mặc một lúc: " Sao lại không nằm viện?"

Nụ cười cậu hơi sững lại, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, chỉ cảnh tuyết bên ngoài: "Anh, bây giờ cả thế giới đều bị tuyết phủ trắng xóa, rất đẹp phải không?"

"Ừ, rất đẹp, bây giờ trước mắt anh chỉ toàn là cây màu trắng, nhà màu trắng, thế giới màu trắng."

"A, em biết mà." Hai tay cậu khoanh trước ngực, giống như tận mắt nhìn thấy: "Anh, anh biết vì sao em muốn anh đưa em đi ngắm tuyết không?"

Anh không nói, cậu im lặng một lúc: "Anh, em hát cho anh nghe nhé!"

Cậu nhẹ nhàng, khe khẽ hát, từng đoạn, từng đoạn giai điệu mềm mại, uyển chuyển thoát khỏi vành môi cậu, bay vào trong trái tim đau khổ chưa kịp khép lại của anh.

"Nói tạm biệt phải chăng có thể sẽ không còn nhung nhớ.

Nói lời xin lỗi phải chăng có thể thấu hiểu tất cả.

Nước mắt thay anh hôn lên gương mặt em.

Thế giới của em đột nhiên tuyết trắng ngợp trời.

Giữa năm ngón tay còn vương lại ngày hôm qua có anh, từng mảnh, từng mảnh ghép sao cho trọn vẹn?

Mùng Bảy tháng Bảy trời trong, đột nhiên tuyết rơi, không dám mở mắt, cứ ngỡ đó là ảo giác của em.

Em đứng giữ đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường anh đến.

Mừng Bảy tháng Bảy trời trong, đêm đen đột nhiên hóa thành ban ngày, em mất đi cảm giác nhìn thấy, giới hạn của tình yêu.

Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận, không nghe thấy anh nói lời tạm biệt..."

"... Giai điệu thê lương quá!" Năm đó, cậu rời xa anh với tâm trạng ấy ư?

"Anh biết vì sao em muốn hát bài hát này cho anh nghe không?"

Anh thu lại ánh mắt, vén tóc mai đang bay trong gió của cậu ra sau tai, ngón tay vuốt nhẹ hai gò má hơi lạnh của cậu, đáp khẽ: "Ừ."

"Mấy năm không có anh ở bên, mỗi lần nghe bài hát này, em đều nhớ tới anh. Em luôn nghĩ, nếu có một ngày, Thất tịch không mưa, em sẽ muốn anh ngắm tuyết cùng em."

Bởi vì bài hát này chính là cõi lòng cậu, cậu giấu tận sâu đáy tim, là tâm trạng đau xót không thể thốt thành lời...

Đức Duy nhìn cậu chăm chú. Cậu nhìn thấy giới hạn của tình yêu rồi ư?

Anh và cậu, giới hạn tình yêu dưới tuyết trắng đầy trời...

"Sao không nằm viện?" Anh hỏi lại lần nữa.

Lần này, cậu không cố ý trở lại chủ đề này, trầm mặc hồi lâu...

"Anh, em muốn về nhà."

Ánh mắt anh lay động, biết rõ ý cậu, không đơn giản chỉ là ở câu chữ.

"Em mệt rồi, em rất nhờ nhà, nhớ cha mẹ. Anh, chúng ta về nhà, được không?"

Sống mũi Đức Duy cay cay, nắm chặt tay cậu, nói khẽ: "Được, về nhà, về nhà của chúng ta."

Hôm nay là đêm cuối cùng họ ở Thụy Sĩ, trời vừa sáng là họ phải đáp máy bay sớm nhất về Việt Nam.

Nửa đêm tỉnh dây, phát hiện vòng tay trống trơn, anh ngồi dậy, gió lạnh ngoài cửa thổi vào phòng, anh quay đầu nhìn, Quang Anh ngã ngồi dưới đất, ôm đầu gối ngồi thu lu một chỗ, cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch.

Nhiệt độ bên ngoài thấp tới mức đóng băng, toàn thân cậu lại toát mồ hôi một cách bất thường.

Anh xuống giường, lấy thuốc chích cho cậu, động tác vững vàng, bình tĩnh.

"...Anh?" Cậu giật mình.

Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ xoa bóp hai chân cho cậu, xoa dịu cơn đau.

"...Anh biết từ lâu rồi à?" Cậu cảm thấy khác thường. Anh phát hiện lúc nào? Làm sao phát hiện được? Cậu luôn cho rằng mình đã che giấu rất tốt...

Anh vẫn không nói gì.

"Anh?" Quang Anh hoảng sợ tìm kiếm anh.

Anh đột nhiên dang tay ôm chặt cậu, giọng buồn bã: "Em nên để anh biết mới đúng chứ!"

Cậu mặc kệ anh ôm cậu chặt tới mức nhói đau, không có ý vùng vẫy.

Rất lâu sau, cậu mới thấp giọng hỏi: "Anh, thực ra anh biết vì sao em không nằm viện, đúng không?"

Toàn thân anh run rẩy, mím chặt môi không muốn trả lời, giả vờ như vậy cũng có thể không phải đối mặt.

Quang Anh thở dài không nói.

Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, những ngày tháng còn lại rất đáng quý, cậu không muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm viện và chữa trị vô ích, cậu muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở bên anh.

Cho nên cậu muốn về nhà, nơi cậu và anh cùng trưởng thành, những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu là ở đây, hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào nhất của cậu cũng là ở đây, trở về vùng đất cậu quen thuộc nhất, bên cạnh có người cậu lưu luyến nhất, cả đời này cậu chẳng có gì tiếc nuối nữa...

Anh hiểu em, cho dù em không nói gì, anh chắc chắn vẫn hiểu đúng không? Anh trai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro