Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều mưa phùn bay bay, họ trở về nhà.

Hàng xóm xung quanh thấy họ đã trưởng thành, Tiểu Quang bệnh tới mức tiều tụy, gầy giơ xương mà đau lòng, muốn giúp cậu tẩm bổ.

Mọi người rôm rả nói chuyện vui hồi nhỏ của anh em họ suốt cả tối, tới khuya mới tha cho họ về nhà.

Thật là ấm áp, họ thật sự có cảm giác được trở về nhà.

Sau khi phiêu bạt chân trời góc bể, toàn thân mệt mỏi, mới phát hiện nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.

Họ quyết định sẽ tới thắp hương cho cha mẹ, báo cho cha mẹ anh biết hai đứa con bất hiếu đã về, nhân tiện chỉnh trang lại ngôi mộ bao năm chưa được chăm sóc, cỏ hoang mọc đầy.

Tối đó, họ đều không ngủ, ngồi dưới cây khế đã theo họ suốt những năm tháng thơ ấu, nghe tiếng cậun trùng kêu, nói chuyện phiếm, cứ tựa vào nhau như vậy tới tận khi trời sáng.

Cậu không nhớ mình đã ngủ thế nào, sau khi bị bệnh, cơ thể rất dễ mệt mỏi, không thể chống đỡ lâu, thường nói chuyện rồi ngủ ngục trong vòng tay anh. Chỉ đến khi cơ thể đau nhói như bị kim châm, cậu mới sực tỉnh.

Cậu cắn chặt răng, không dám cử động, đầu tiên khẽ gọi Đức Duy hai tiếng, khi chắc chắn mình không ở trong tầm mắt anh mới cuộn người, mặc sức biểu lộ sắc mặt đau đớn.

Đau, đau quá! Toàn thân như có hàng vạn mũi kim châm. Cứ hai, ba ngày cậu lại phải chịu đựng sự đau đớn thế này, cậu đã quen dần, không cho anh trai nhìn thấy, điều đó sẽ đau đớn hơn là giết anh ấy, cậu biết, cậu luôn biết.

Cậu cố gắng nén chịu cơn đau, nhịn tới mức trán toát mồ hôi, đau tới mức cảm giác gần như tê liệt. Không biết đã qua bao lâu, ý thức dần trở về, cậu đặt lòng bàn tay lên ngực, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt, cậu thở phào, lau mồ hôi trên trán, dựa vào cảm giác, đoán rằng mình đang ở trong phòng. Cậu tìm tới giường, sờ thấy đối tượng Chồng – Vợ, đây là phòng anh trai.

Cậu cười khẽ, ôm tượng sứ trong lòng, xoa nhẹ. Đây là quà sinh nhật cậu tặng anh năm anh mười tám tuổi, trước khi anh đi Hà Nội học; sau đó, cậu chưa từng vui vẻ. Sự ra đi của anh đã mang theo tiếng cười trong cuộc đời cậu.

"Tỉnh rồi à?" Giọng Đức Duy vọng vào từ ngoài cửa, cậu đặt tượng sứ xuống, giơ tay để anh ôm lên xe lăn, anh thuận tay vuốt mái tóc của cậu.

"Cắt đi có được không ạ?" Cậu nghiêng đầu hỏi.

"Đang đẹp, cắt làm gì?"

Anh tiện tay dọn dẹp lại căn phòng. Bao năm không về, bụi chất đầy như núi, rất nhiều chỗ cần quét dọn.

Quang Anh thở dài. Cậu biết mình là gánh nặng. Một người như anh mà phải làm những việc sinh hoạt thường ngày cho cậu: giặt quần áo, nấu cơm, còn cậu chẳng giúp được gì, vì anh nói cậu là niềm vui duy nhất của anh...

Nhưng thực sự có đáng không? Vì niềm vui ngắn ngủi này, anh đã trả một cái giá quá lớn...

"Ngơ ngẩn gì thế? Anh làm chút cơm, sau khi ăn xong, anh đưa em đi dạo xung quanh, lâu rồi không về, em muốn đi nơi nào trước?"

Nhét bát đũa vào tay cậu, Đức Duy không ngừng gắp thức ăn cho cậu.

"Em muốn đi ra con rạch mà hồi nhỏ anh thường bắt con cá bụng to cho em."

"Được, có điều bây giờ chắc chẳng còn cá bụng to mà bắt nữa." Thời đại tiến bộ, môi trường thiên nhiên bị phá hủy gần hết, đến nông thôn mộc mạc cũng không thoát.

"Đúng vây..." Cậu thất vọng lẩm bẩm. Những hồi ức quý báu như thế đều dần biến mất, không lưu giữ nổi.

Đức Duy nhìn sự vắng lặng trong đáy mắt cậu, không nén được liền lập tức đổi sang giọng điệu vui vẻ: "Đúng rồi, vừa nãy cậu hàng xóm tới giúp anh quét dọn nhà cửa, còn cho anh biết, tuần sau là lễ đầy tháng con trai của cậu Đại Mao nhà cậu ấy, muốn mời chúng ta sang uống rượu mừng. Em còn nhớ Đại Mao không? Cậu chàng hơn em hai tuổi, thường bắt nạt em tới mức khóc hu hu chạy về nhà mách anh đấy!"

"Em vẫn còn nhớ, anh ta rất lỗ mãng, lúc nào cũng trêu chọc em, em từng thề ít nhất một nghìn ba trăm năm mươi lần không thèm để ý anh ta nữa. Không ngờ anh ta kết hôn rồi, không biết bây giờ anh ta còn kéo bím tóc của con gái, hắt nước vào người ta nữa không..."

Anh cười khẽ: "Nếu bây giờ còn tệ thế, có thể thấy anh ta chẳng tiến bộ tí nào."

"Đúng rồi, em muốn trêu anh ta, kể cho vợ anh ta biết chuyện xấu trước kia."

"Em đừng có thất đức thế, ai lại đi phá hoại nhân duyên của người ta, cẩn thận kẻo bị báo ứng đấy!"

"Không sao, nếu có báo ứng cứ tới tìm anh."

"Liên quan gì tới anh?"

"Em là em trai anh, anh không gánh vác cho em thì ai gánh vác?"

"Em giỏi lắm. Quang Anh! Bản thân làm điều thất đức, còn muốn kéo anh xuống nước."

Cậu lè lưỡi: "Đáng đời, ai bảo anh là anh trai em?"

Nói nói cười cười, họ ăn xong bữa sáng.

Anh đưa cậu đi qua từng địa điểm tạo nên ký ức thời niên thiếu của họ, nhớ lại từng việc xảy ra ở từng nơi, rồi tựa vào nhau dưới cây khế trong đêm, ngắm sao qua đôi mắt anh, sáng biết bao, cho tới khi cậu ngủ trong vòng tay anh.

Nếu anh rời khỏi nhà, cậu sẽ đốt một ngọn nến, lặng lẽ chờ anh trong góc sân với ánh sao rực rỡ; lúc anh về luôn mang một bó hoa ngải tiên dại cho cậu, để hương thơm đại diện cho sự hạnh phúc này bay vào giấc mơ của cậu mỗi đêm.

Khi rảnh rỗi, anh sẽ gối đầu lên chân cậu đọc sách, còn cậu chăm chỉ đan chiếc khăn màu vàng nhạt với tốc độ như rùa bò.

Cậu nói muốn đan khăn cho anh, còn nhờ cô hàng xóm dạy cách đan.

Anh nói, với tốc độ của cậu, đợi cậu đan xong thì đã mùa hè rồi!

Cậu cười, đáp lại anh: "Không sao, em có thể giữ lại hơi ấm của em, sang năm anh không sợ lạnh nữa."

Cậu không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cách đan quá phức tạp, cậu không làm được, ngày nào cậu cũng đan tới khi mệt hay buồn ngủ thì thôi, anh nhẹ nhàng lấy thành phẩm còn dang dở đó ra khỏi tay cậu, cười khẽ với cậu đang say ngủ: "Ngốc ạ, anh không cần khăn len, chính em đã là sự ấm áp của anh rồi!"

Anh thực sự không nỡ nói cho cậu hay, chiếc khăn len này đan buồn cười biết bao, thực sự nếu muốn quàng ra khỏi cửa thì cần phải dũng cảm vô cùng!

Nhưng anh thích cảm giác như vậy, thích cậu làm mỗi việc vì anh, thích khi về nhà, từ xa đã nhìn thấy hình dáng yên lặng chờ đợi của cậu, cuộc sống ở nhà rất giản dị, giống như bất cứ đôi vợ chồng trẻ bình thường nào trên thế giới, sống những ngày tháng bình thường nhưng vô cùng vui vẻ.

Họ rất giống vợ chồng, thực sự rất giống...

Ngày Đại Mao làm lễ đầy tháng cho con trai, họ cùng tới dự.

Quang Anh lặng lẽ hỏi nhỏ anh: "Vợ Đại Mao có xinh không?"

Anh cũng nói nhỏ bên tai cậu: "Cũng được, có điều còn kém xa em."

Cậu cười, đập nhẹ anh một cái. Nếu anh bị đuổi ra ngoài, cậu tuyệt đối không nói giúp anh đâu!

Cậu và Đại Mao nói chuyện một lúc, khi không có ai, anh ta vô tình nói cho cậu biết một bí mật có đánh chết cậu cũng không ngờ đến...

"Em biết không? Thực ra anh từng thích em."

"Hả?" Cậu kinh ngạc há miệng, hoàn toàn không thể tin nổi. Anh ta đang đùa à? Cậu chưa quên anh ta thích chọc cậu biết bao, có thể nói từ nhỏ đến lớn toàn bị anh ta bắt nạt! Sau này, cậu cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, bắt đầu học cách phản ứng lại.

"Gì mà kinh ngạc tới mức ấy à? Hồi nhỏ ngốc nghếch mà, không biết biểu lộ tình cảm thế nào, đành dùng thủ đoạn trêu chọc để thu hút sự chú ý của em, nếu không sao anh có thể thua em được?"

Đúng vậy, anh thường bị cậu đánh tới mức thê thảm nhưng không thực sự trả đòn để cậu bị thương, ngẫm ra anh vẫn đầy uất ức.

"Đáng đời anh."

"Anh cũng không muốn, ai bảo em suốt ngày mở miệng là lại anh trai, anh trai... Anh không chịu nổi, nếu không đối đầu với em thì cả người bứt rứt. Em còn nhớ không? Có một lần, cả ngày em kêu muốn được gả cho anh trai, anh không chịu thua em, nói với em: "Anh em không thể kết hôn, chưa kể còn là nam nhân với nhau đừng mơ giữa ban ngày nữa!" Lúc đó, em khóc rất ghê! Mẹ anh tưởng anh lại ức hiếp em, bèn lôi anh về nhà đánh cho một trận."

"Em nhớ." Cậu khẽ cười. Hình như năm cậu ba, bốn tuổi thì phải!

"Bây giờ nhớ lại, Duy vô cùng yêu mến, che chở cho em, anh lại toàn bắt nạt, chẳng trách trong tim em chỉ có anh ấy, chẳng thèm đoái hoài đến anh. Là anh ngốc, dùng cách ngốc nhất mới có thể yêu thầm bao năm nhưng chẳng có chút tác dụng. Năm mẹ em mất, Duy về chịu tang, mẹ anh mắng anh ấy mấy câu, thực ra lúc đó bà đã đoán được trước anh ấy sẽ đưa em đi, hại anh đến biểu lộ tình cảm cũng không kịp, thổ huyết trọn ba ngày ba đêm, đấm tim gan hận tới mức muốn chết. Mẹ anh nhìn thấu tâm ý anh, bảo anh đừng mơ mộng hão huyền cũng lo sợ anh thích nam nhân thật sự, nên cắt đứt sự mơ mộng của anh, bả cũng bảo bà tận mắt nhìn Duy sinh ra, mẹ em chỉ mang thai có một lần, có thể do sợ Duy cô đơn mới nhận nuôi em.Xong anh ngẫm lại cũng thấy Duy thật sự có tình cảm gì đó với em, chưa kể giờ bản thân anh cũng không bằng Duy nữa. Ha, anh nghe vậy liền từ từ hết hy vọng."

"Thế à?" Mọi người đều nhìn nhận bọn em như vậy ư? "Anh Mao,... anh không kiêng kị em là nam sao?"

Đại Mao trầm mặc.

"Anh mới đầu cũng rất hoảng, nhưng càng lớn anh cang cảm thấy không phải đó chỉ là yêu thôi sao? Duy cũng có tình cảm với em mà. Anh không tin Duy không muốn, Duy rõ là có tình cảm với em nếu thực sự yêu một người, có ai mà không muốn chiếm hữu người đó chứ. Trừ khi anh ta không có khả năng." Giọng nói rất nhỏ cậu vẫn nghe thấy.

"Đại Mao, anh thật vô lễ!"

Phía trước khẽ ho hai tiếng, Đức Duy ôm nhân vật nhỏ quan trọng của ngày hôm nay, đứng cách đó ba mét. "Đại Mao, cậu muốn cậu qua tiếp khách."

"Em qua ngay. Tiểu Quang, chút nữa nói chuyện tiếp nhé!"

Cậu xua xua tay: "Anh cứ đi đi!"

Sau khi anh ta đi, Đức Duy bước tới: "Bọn em vừa nói chuyện gì thế? Không khí dường như khá tốt, cậu ta không giật tóc em chứ?"

"Anh ta dám ư! Nếu anh ta bắt nạt em, em sẽ bắt nạt con trai anh ta, nợ cha con trả."

"Vậy cơ hội của em đến rồi!" Đức Duy đặt đứa trẻ anh đang ôm vào lòng cậu.

"Oa, anh cuỗm con tin nhỏ này tới đây thật à?" Cậu muốn sờ cái má phính phính của đứa bé, kết quả đụng vào một đống nước miếng.

"Đúng vậy, em hạ thủ tàn độc một chút cũng không sao, anh canh chừng giúp em."

"Ha ha!" Cậu cười vui vẻ, xoa xoa mái tóc ngắn lơ thơ của đứa bé, vỗ vỗ cái mông nhỏ, chỉ thấy một cái bỉm dày. Đứa trẻ không biết lòng người hiểm ác, chơi cùng cậu, còn hào phóng tặng cậu một nụ cười chưa có cái răng nào, cộng thêm một đống nước miếng tiết ra như sông Hoàng Hà, mềm mại nhào vào cậu, lại vô tư thơm cậu một cái, một tuổi đã mất đi nụ hôn thuần khiết của trai tân rồi!

Đức Duy tròn mắt nhìn. Tên tiểu quỷ háo sắc này quả thực... quả thực hạnh phúc, tới mức đáng hận!

Cậu ngạc nhiên sững lại, không cười được nữa: "Nhỏ như vậy đã biết trộm sắc rồi, lớn lên nhất định tiền đồ thênh thang."

"Để anh, em đừng bế nữa!" Anh rất buồn bực.

Cậu nghe ra sự khác thường, nghiêng đầu hỏi: "Anh, tâm trạng anh không tốt à?"

"Đâu có? Cực kỳ tốt ấy chứ!"

Rõ ràng anh đang rất giận dữ. Cậu hiểu ý, cười, gọi khẽ: "Anh, anh quỳ xuống, em nói cho anh chuyện này..."

"Cái gì?"

Tìm được vị trí của anh, cậu đưa hai tay sát bên má, nhẹ nhàng hôn anh.

Không có sự quấn quýt mãnh liệt, nóng bỏng, cũng không có biểu hiện của dục vọng, chỉ là in dấu nhiệt độ của cậu, sau đó lùi lại.

Đức Duy ngạc nhiên, chưa kịp cảm nhận được gì, cảm giác ấm áp, mềm mại trên môi đã rời đi, nhưng chỉ như vậy đã đủ khiến linh hồn anh chấn động!

Dục vọng mãnh liệt, điên cuồng trên thế gian đều trở nên không còn ý nghĩa, không thể so sánh bằng sự đẹp đẽ trong phút chốc này...

Hôm đó, cậu bị Đại Mao chuốc cho hai chén rượu, hơi say nên đi ngủ sớm.

Nằm bên cạnh cậu hồi lâu, anh vẫn chưa thể chợp mắt.

Chống khuỷu tay, nghiêng người ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu một cách chăm chú, ngón tay anh lưu luyến xoa nhẹ lên mặt cậu, trái tim hạnh phúc đến đau đớn, vì giây phút đẹp đẽ này, anh khẽ thở dài.

"Anh.."

Ngón tay anh dừng lại: "Làm em thức giấc à?"

Cậu lắc đầu: "Anh, anh có muốn... chuyện đó không?"

Anh ngẩn người, mãi mới hiểu "chuyện đó" có nghĩa là gì.

"Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?"

"Hôm nay Đại Mao tình cờ nhắc tới điều này, em nghĩ, có lẽ anh cũng cảm thấy hối hận..."

"Em để ý cậu ta nói linh tinh làm gì, chúng ta như thế này là rất tốt rồi!"

"Vậy ư?" Cậu lẩm bẩm, mệt mỏi nhắm mắt.

Rất lâu, rất lâu sau, cậu chìm vào giấc mộng, cảm giác ấm áp, mềm mại nơi bờ môi, giọng nói xa xôi không biết vọng từ nơi nào...

"Chỉ cần có thể ở cùng em, anh sẽ không hối hận, em hiểu không? Quang Anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro