Chương 4. Kẻ Lạc Lối Trong Giấc Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng chìm trong im lặng, đêm đã buông xuống. Ánh trăng sáng soi qua cửa sổ len lỏi vào phòng. Sakura không thể ngủ được. Hôm nay cô bé phải qua đêm ở một nơi xa lạ trong khi không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà của mình sau khi bị dịch chuyển xuyên không gian. Thật may mắn khi có Kero ở bên cạnh trong lúc cô bé hoảng sợ nhất, không những thế còn có thể gặp người bạn thân thiết khi đang lạc lối. Nhưng Sakura lại nghĩ ngợi, liệu những điều đó là may mắn hay thực chất là định mệnh đã được sắp xếp để xảy ra từ trước. Ai là người đã đưa cô bé đến đây, họ cần cô bé giúp chuyện gì, chuyện gì quan trọng đến nỗi phải đưa cô bé sang thế giới khác nhanh chóng như thế.

Sakura nhớ tới giấc mơ ban sáng, khi cô bé mơ về hai lá bài phát sáng kia. Phần nào đó trong lòng Sakura mong rằng mình có thể mơ tiếp để có được lời giải cho những sự việc kỳ lạ nhưng một phần cô bé lại không muốn chuyện gì xảy ra nữa và giấc mơ đó chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng dù mong muốn của Sakura là gì thì hiện giờ cô bé vẫn trằn trọc không thể ngủ được.

"Không sao đâu Sakura," Akiho lên tiếng, biết rằng Sakura vẫn đang giữ nhiều âu lo trong lòng, "Có mình ở đây rồi, cả Kero nữa. Và cậu biết không, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Sakura cảm thấy lồng ngực mình ngập tràn hơi ấm khi nghe Akiho nói những lời an ủi đó. Cô bé hiểu rằng nếu cứ mãi lo lắng thì sẽ chẳng giải quyết được gì, chi bằng cô bé chìm vào giấc ngủ thật sớm để có sức cho ngày mai tìm cách giải quyết.

"Akiho này, mình hỏi một chút nhé."

"Sakura cứ hỏi đi."

"Akiho đã đi qua bao nhiêu thế giới rồi?"

"Shikao là nơi thứ hai mình tới. Mình chỉ mới bắt đầu du hành qua thế giới khác gần đây thôi, vì thế mình đã không thể liên lạc với cậu." Akiho giải thích, "Trước khi đến Shikao, mình đã tới một nơi cũng được gọi là Nhật Bản. Ở đó mình đã gặp được người có thể giúp mình đi qua các thế giới song song và mình đã trả giá cho người đó."

"Vậy là Akiho đã gặp một pháp sư tài năng ở đó ư?"

"Đúng vậy. Nhờ có người đó mà mình mới có thể tiếp tục cuộc hành trình."

"Cậu nói với mình rằng cậu đã trả một cái giá cho người đó để có thể đi đến thế giới này phải chứ? Thế là chúng ta có thể trao đổi thứ gì đó quý giá với mình để đổi lấy một điều ước ư? Dù điều đó là hiện vật hay một khái niệm ư?" Sakura nhổm người dậy, cô bé cảm thấy những gì Akiho chia sẻ thật là mới lạ, "Kỳ diệu thật đấy. Thì ra trên đời này còn có thể thực hiện những điều như vậy."

Sakura vẫn còn nhiều câu hỏi mong muốn được Akiho trả lời. Cô bé tiếp tục, "Mình thấy khi thoạt nhìn qua, thế giới này có nhiều điểm tương đồng với Tokyo của chúng ta như nhà cửa, ngõ ngách, và con người. Nhưng cảm giác nó nhộn nhịp và tiên tiến hơn rất nhiều! Mình đã thấy những toà nhà cao hơn cả ở Tokyo và chúng cũng dày đặc hơn nữa, những biển hiệu tranh nhau xuất hiện và có cả những máy móc trông kỳ lạ quá trời."

"Cậu quan sát kỹ thật đấy Sakura." Akiho mỉm cười, "Mình ở thành phố Shikao chưa lâu, nhưng mình biết được ở đây tân tiến hơn Tomoeda nhiều. Những công nghệ của họ rất phát triển, ngày mai mình có thể dẫn cậu đi tham quan thử."

"Thế thì hay quá! Ngày mai chúng ta có thể ra đường, vừa tham quan, vừa... tìm cách giúp mình quay trở về nhà." Sakura đang hào hứng trước những thứ mới mẻ, dù sao thì cô bé cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ luôn tò mò trước thế giới rộng lớn. Không những thế, đây lại còn là một thế giới khác hoàn toàn so với những gì cô bé từng biết. Nhưng nỗi lo không biết làm cách nào có thể quay trở về nhà khiến cô bé bỗng nhiên lại căng thẳng.

"Mình sẽ giúp cậu, Sakura, mình hứa đó." Akiho an ủi, "Ngoài mình ra, bên cạnh cậu còn có Kero mà."

"Ừm! Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi." Sakura đáp lại với câu nói cô bé thường dùng để giúp bản thân lạc quan tiến về phía trước.

Hai cô bé đã lâu ngày không được gặp nhau, hàn huyên một hồi trước khi cả hai không thể thức thêm được nữa. Một cuộc hội ngộ bất ngờ đáng lý không thể xảy ra. Tuy nhiên, trước mắt có những gì đang chờ đợi, không ai có thể biết chắc được. Bởi vì tuy mọi thứ diễn ra không có gì là ngẫu nhiên thì những lựa chọn sau này của những đứa trẻ cũng sẽ quyết định tương lai của tất cả mọi người.

***

Sakura từ từ mở mắt ra, nơi này quá tối tăm, chỉ có lờ mờ một thứ ánh sáng vô định ở đằng trước. Cô bé nhận thức được mình lại ở trong mơ, có vẻ đây lại là một giấc mơ tiên tri mà cô bé thường gặp phải trước kia.

Xung quanh tối đen như mực đến mức không thể xác định được nơi này rộng lớn đến thế nào. Sakura nhớ tới giấc mơ hôm trước, cô bé lớn tiếng gọi đến người lạ mặt kia, mong sao người đó sẽ xuất hiện và cho cô bé một lời giải đáp thích đáng.

Tiếng của Sakura vang vọng rồi dạt ngược về chỗ cũ. Không ai trả lời cô bé mà chỉ có một khoảng không im lặng đến gai người đáp lại. Trong khi Sakura trở nên bối rối hơn, cô bé nhận ra chiếc chìa khoá của trượng Ngôi Sao đã phát sáng từ lúc nào. Từ khi đến thành phố Shikao, cô bé vẫn luôn đeo cả hai chiếc chìa khoá bên mình. Nhưng Sakura vẫn cảm thấy có một chút khó hiểu. Hiện giờ cô bé đã sử dụng cây trượng mới là Mộng trượng, được tạo ra trong khoảng thời gian mà thế giới của cô bé được viết lại. Những thẻ bài hiện giờ Sakura sử dụng cũng phần nào mang hình dáng mới, kết hợp giữa thẻ bài Sakura và thẻ bài pha lê trong suốt. Đã lâu rồi kể từ lần cuối Sakura sử dụng chiếc trượng Ngôi Sao màu hồng này. Ấy vậy mà chiếc chìa khoá của Mộng trượng lại không có chuyện gì lạ xảy ra tương tự cả.

Ánh sáng từ chiếc chìa khóa phát ra trở nên mạnh hơn. Nó chiếu một tia sáng thẳng tắp về phía trước mắt Sakura. Tia sáng ấy nhỏ, chỉ như sợi chỉ, có vẻ nó đang chỉ đường cho cô bé tiếp tục tiến về phía trước.

Đi mãi, đi mãi, Sakura vẫn không biết vì sao cô bé chẳng thấy có thứ gì xuất hiện. Liệu đây có phải là một pháp thuật của ai đó tạo ra để nhốt Sakura vào không gian này, cô bé nghĩ thầm.

"Không phải đâu, đây là Mộng Giới." Có tiếng trả lời cho suy nghĩ của Sakura. Cô bé chỉ nghĩ trong đầu thôi mà lại có ai đó nghe thấy được. Điều đó khiến Sakura giật mình, đứng im, rồi thu mình sợ hãi.

"Đừng lo, mình sẽ không làm hại cậu." Từ phía ánh sáng của chiếc chìa khoá chỉ tới, có một bóng người tự phát ra ánh sáng trong màn đêm tiến tới gần Sakura. Cô bé không thể nhìn rõ hình dáng của người lạ mặt đó nhưng cô bé có thể nhận ra giọng nói này. Đó chính là người cô bé đã nghe thấy trong giấc mơ nọ và trước khi cô bé bị đưa sang thế giới khác.

"Tại sao? Tại sao cậu lại đưa chúng mình sang thế giới khác chứ?" Sakura hỏi lớn, giọng cô bé hơi run lên.

"Chúng mình cần sự giúp đỡ của cậu, Sakura à." Giọng nói đó đáp lại. Bóng người kia cũng tiến lại gần hơn nhưng vẫn còn khá xa để Sakura có thể nhìn rõ. "Chỉ cậu mới có thể giúp mọi người."

"Chuyện gì cơ chứ?" Sakura lùi lại. "Hãy nói cho mình biết! Nếu cậu không nói cho mình, mình sẽ không thể biết được mình có thể giúp cậu được chuyện gì."

Trước khi kịp nghe câu trả lời, Sakura bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nó khác với những giấc mơ tiên tri mà cô bé đã từng mơ. Trước kia, cô bé có thể mơ thấy một số người, cảnh, và sự kiện xảy ra trong tương lai nhưng chưa bao giờ có ai nói chuyện với cô bé trong mơ như thế này cả. Người đó cũng đề cập rằng đó là Mộng Giới, khái niệm lần đầu Sakura nghe đến.

"Hôm qua các cậu ngủ ngon chứ?" Akiho hỏi khi thấy Sakura và Kero đã thức dậy. Cô bé đang chuẩn bị bữa sáng cho những vị khách đặc biệt của mình. Mùi bơ sữa thơm dậy lan toả khắp căn phòng, ra tới cả hành lang.

"Akiho! Cậu làm bánh đó hả? Mùi hương hấp dẫn quá!" Ngửi thấy mùi bánh nướng thơm lừng, Kero dường như đã tỉnh hẳn giấc, hào hứng muốn ăn bữa sáng ngay lập tức. Akiho cười hạnh phúc, cô bé bưng đĩa bánh nướng và salad bày ra bàn cùng với ba ly sữa tươi.

"Cậu chu đáo quá Akiho!" Sakura phấn khích khi thấy bữa ăn ngon lành mà Akiho đã bỏ tâm huyết ra để chuẩn bị cho mình.

"Anh Kaito đã dạy mình cách làm món này đó. Nó được gọi là món trứng Benedict! Nó có trứng chần, thịt xông khói, và cả một loại xốt đặc biệt nữa đó."

"Mình ăn thử nhé!" Sakura mời mọi người trước khi cô bé nếm thử món ăn của Akiho. Vị trứng chần hơi tái béo ngậy tan trong miệng cô bé, trộn lẫn với vị thịt xông khói mặn mặn tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời. Chưa kể xốt đặc biệt của Akiho có vị béo của bơ và trứng, thêm cả một chút vị chua của chanh vắt.

"Nó ngon tuyệt Akiho à!" Sakura và Kero đồng thanh hô lên.

Vừa thưởng thức bữa sáng đầu tiên tại một thế giới xa lạ, hai cô bé vừa chia sẻ với nhau về công thức làm món ăn này. Không chỉ có vậy, Sakura cũng kể cho Akiho và Kero giấc mơ hôm qua cô bé đã gặp phải.

"Mộng Giới ư? Mình cũng chưa từng nghe tới nó giống cậu thôi Sakura à. Đến chuyện có tồn tại những thế giới song song mình còn mới biết hôm qua nữa đó." Kero khoanh tay, có vẻ cũng khó hiểu không kém.

Akiho nghe thấy chữ Mộng Giới liền nhớ ra thứ gì đó, "Mộng Giới ư? Vị pháp sư giúp mình đi qua thế giới này đã nói với mình rằng: Các thế giới không chỉ tồn tại song song và dày đặc, xen kẽ lẫn nhau mà còn có nhiều dạng tồn tại khác nhau. Chúng có thể rất khác biệt so với thế giới chúng ta đã biết. Như thành phố Shikao hay Nhật Bản đều có những sự tương đồng nhất định nhưng các thế giới không phải lúc nào cũng như thế." Akiho nhìn vào mắt của Sakura, "Hơn nữa, bản thân giấc mộng cũng có thể là một thế giới. Thực chất, tất cả mộng đều được liên kết với nhau nhưng không phải ai cũng có thể bước vào đó trong trạng thái tỉnh táo."

Sakura và Kero ngạc nhiên. Kero đáp, "Chẳng phải điều đó có nghĩa là Sakura đã thực sự bước vào thế giới trong mộng và giao tiếp với người khác sao?"

Akiho gật đầu, "Có vẻ là như thế."

"Người trong giấc mơ bảo rằng họ cần mình giúp đỡ." Sakura nói, "Mình mong nếu mình giúp được họ thật sớm, mình cũng sẽ có thể quay trở về nhà một cách nhanh chóng. Người đó đã nói rằng chỉ mình mới có thể giúp được họ. Vậy thì mình cũng muốn cố gắng trong khả năng của bản thân."

Sau khi hoàn thành bữa sáng, ba người quyết định ra ngoài tham quan cũng như tìm hiểu về thế giới này. Akiho cho Sakura mượn một chiếc váy và giày của bản thân. Đó là một chiếc váy chiết eo màu xanh ngọc đơn giản nhưng có cổ nơ pha bèo trắng làm điểm nhấn. Nó rất hợp với Sakura. Chiếc váy màu xanh ngọc đó đi bên cạnh chiếc váy màu kem sữa của Akiho quả rất ăn khớp. Trước kia hay bây giờ vẫn thế, hai cô bé nhìn rất giống nhau cứ như là hai chị em sinh đôi vậy. Như thường lệ, Kero lại phải giả làm thú nhồi bông khi được đưa ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro