2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



han yujin im lặng thay giày, bắt đầu thu dọn mấy chai rượu vương vãi trên mặt đất mà không nói một lời nào, bố ghét nhất là cái bộ dạng này của cậu, giận không có chỗ phát tiết nên quơ tay lấy chai rượu bên cạnh đập vào sau lưng yujin.

"xoảng", han yujin chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, mảnh vỡ thủy tinh văng tứ tung trên sàn, cậu chậm rãi đứng dậy, phớt lờ vết thương trên lưng, cầm cây chổi ở sau cánh cửa quét những mảnh vỡ bỏ vào thùng rác.

bố có lẽ đã say đến mức bất tỉnh.

trong không gian nhỏ bé chỉ có bóng tối, han yujin bước vào phòng ngủ, bật đèn lên, lấy sổ tay viết nhật ký.

"tôi đã gặp một vụ án lớn vào ngày đầu tiên đi thực tập. mọi người đều rất tốt. tôi hy vọng mọi thứ trong tương lai đều tốt đẹp."

cậu đặt bút xuống, chui vào chăn bông, thu mình lại thành một quả bóng, ôm chặt chăn bông rồi chìm vào giấc ngủ say.

sáng hôm sau, khi yujin rời phòng ngủ thì không thấy bố đâu cả, có lẽ ông ta lại đi uống rượu rồi. cậu sửa soạn qua loa một chút, ra quán mua bánh trứng rồi đi xe buýt đến đồn.

"một thi thể khác được tìm thấy trong khu vui chơi bị bỏ hoang ở phía tây thành phố."

một nhóm người mặt mũi tối sầm lại đi tới hiện trường.

các cảnh sát báo lại tình hình cho họ: "hiện trường được bảo vệ rất tốt vì khu vực này đã bỏ hoang từ lâu, buổi sáng thỉnh thoảng chỉ có vài người già đi dạo, không có camera giám sát. ước tính thời gian tử vong vào khoảng 1 giờ 30 phút sáng. Hiện trường tương đối.....máu me."

đi đến hiện trường vụ án. lần này, thi thể được tìm thấy trên một ghế tàu lượn bị bỏ hoang. thi thể được chia thành ba phần đặt trên ba ghế nối liền nhau. phần trên được đặt trên ghế ngoài cùng bên trái, đầu được đặt ở ghế giữa, bên phải là phần thân dưới.

lần phanh thây này thậm chí đã biến thành ba phần.

"danh tính nạn nhân đã được xác nhận chưa?" park jisung hỏi.

"đã xác nhận, nam, 46 tuổi, là một kẻ thất nghiệp gần đó, thích ăn, uống, gái gú, cờ bạc, thỉnh thoảng còn lừa đảo và trộm tiền, thích uống rượu vào ban đêm. người chết không cha mẹ, không vợ, không con cái."

"lại như vậy?" jang wonyoung nhướng mày.

park jisung nói "ừm": "ít nhất chúng ta đã tìm thấy những điểm chung. đã kiểm tra các mối quan hệ xã hội chưa? có kẻ thù nào không?"

viên cảnh sát gật đầu: "tôi đã kiểm tra, những người mà anh ta kết giao không chỉ là những người từ các sòng bạc ngầm mà còn là những người chơi mạt chược với nhau hàng ngày. nạn nhân luôn là người thua, thường đưa tiền cho người khác. nói một cách logic, không có kẻ thù."

han yujin ghi chép lại, đợi vài người quay lại đồn cảnh sát, park jisung và jang wonyoung xếp hàng để đến chỗ lee hyunseo kiểm tra tâm lý, đến khi cuộc họp kết thúc thì đã là buổi trưa, mọi người gọi đồ rồi ngồi trong phòng họp.

kim gyuvin bày ra vẻ mặt không bao giờ tỉnh ngủ: "trong hai vụ án, thủ đoạn của hung thủ đều rất tàn ác, không chút do dự, không để lại bất kỳ dấu vết liên quan nào. không ngoa khi nói đó là tội phạm có iq cao."

park jisung nhấp một hớp nước ngọt, im lặng không lên tiếng.

thật lâu sau, cậu mới vỗ đầu mình: "phiền phức quá, tôi ghét nhất những tên tội phạm có chỉ số iq cao."

han yujin im lặng và cơm vào miệng, vị giống như đang nhai sáp, kim gyuvin cũng lấy một cây súp lơ trong hộp cơm của mình rồi rời đi.

yujin nhớ tới giấc mơ trên taxi ngày hôm qua, giấc mơ quá chân thực, cảm giác như nó xảy ra với chính bản thân mình, nhưng cậu càng muốn nhìn rõ thì bức tranh càng mờ đi.

cậu cúi đầu, dùng sức nắm chặt chiếc đũa, còn chưa kịp định thần lại thì từ phía sau có người thốt lên, là giọng của lee hyunseo: "yujin, lưng cậu chảy máu rồi!"

cậu đưa tay chạm vào, nhớp nháp, chắc là vết thương hôm qua bị hở, cậu mặc áo sơ mi màu trắng, màu đỏ tươi đằng sau rất chói mắt: "không sao đâu, tôi đi thay quần áo. "

hyunseo nắm lấy cổ tay của cậu: "trong đồn có phòng y tế, đi lấy thuốc đã."

han yujin chớp chớp mắt, không ngờ người nhút nhát hơn mình lại kéo mình đi bôi thuốc, dù sao cậu cũng sẽ không từ chối người khác, bị cô đưa vào phòng y tế, y cởi áo, trên cơ thể gầy gò đầy những vết bầm tím và sẹo với các sắc độ khác nhau, nếu so sánh thì vết thương chảy máu hóa ra là vết thương nhẹ nhất ở đây.

cậu khéo léo dùng tăm bông bôi thuốc lên người, đang mặc áo lại thì cửa bị đẩy ra, mặt lee hyunseo đỏ bừng ngay khi nhìn thấy thân trên của cậu, cô nhắm mắt lại: "tôi, tôi, tôi...... tôi mượn được cho cậu một cái áo tay ngắn của anh jisung..."

han yujin nhận lấy áo, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi xoay người, qua khe cửa,lee hyunseo nhìn thấy lưng cậu đầy thương tích.

khi yujin đi ra ngoài, hyunseo là người duy nhất còn lại trong phòng họp náo nhiệt, cô thấy cậu đi vào, lập tức đặt điện thoại di động xuống, giải thích cho yujin, bọn họ đến hiện trường vụ án điều tra, bảo tôi tư vấn tâm lý cho cậu, họ nói hình như dạo này cậu ngủ không ngon lắm..."

han yujin khựng lại, sau đó cười nói được.

cuộc thôi miên được thực hiện trong một căn phòng thôi miên yên tĩnh, han yujin có một giấc ngủ yên bình nhất trong mấy năm qua, khi tỉnh dậy thì đã là buổi tối.

lee hyunseo cũng đi rồi, cậu đẩy cửa bước ra ngoài thì thấy đồn cảnh sát không có ai cả, có lẽ tất cả đều đã tan tầm, dù sao thì cũng đến giờ rồi.

yujin mang ba lô về nhà, đáng ngạc nhiên là trên đường đi có rất ít người.

về đến nhà, bố không có ở đó, cậu nấu bữa tối, sau khi ăn xong liền đi vào phòng ngủ, bắt đầu lấy sổ tay ra sắp xếp ghi chép, mãi đến mười giờ tối mới xong. yujin lại buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong, cậu nằm trên giường, quấn mình trong chiếc chăn bông.

giấc ngủ này là một giấc ngủ yên bình khác.

sáng sớm, trước khi đồng hồ đánh thức thì điện thoại di động vang lên, là một số lạ, khi nghe máy cậu mới nhận ra là park jisung đang gọi.

"yujin, chính là hung thủ lần trước, lần này ở phía bắc thành phố. đến mau lên."

"được, em sẽ đến ngay!"

nói xong, cậu thay quần áo chỉnh tề, vì không có thời gian đón xe nên bắt thẳng taxi đi đến phía bắc thành phố, trả một số tiền lớn cho taxi, cũng không ăn sáng.

đúng như y dự đoán, lại ở một khu vui chơi bị bỏ hoang, lần này thi thể xuất hiện trên đu quay.

trạng thái chết còn kỳ lạ hơn, phần thân còn lại ôm phần đầu trong tay như tư thế bế trẻ con, tay ôm tay như thể nuông chiều, bảo vệ.

han yujin sợ hãi trước suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy sự nuông chiều trên một thi thể thật sự rất kỳ lạ.

viên cảnh sát thuần thục báo cáo: "nạn nhân là nam, bốn mươi tám tuổi, từng là công nhân sửa chữa gần đó, đã ly hôn vợ vì bạo lực gia đình cách đây vài năm, không có con cái, thường kiếm tiền từ những công việc lặt vặt, thích uống rượu lúc nửa đêm. phụ nữ quanh đây đều sợ gặp anh ta vào ban đêm."

"không có thù oán gì cả. vợ cũ của anh ta cũng đã lấy chồng nước ngoài và có một đứa con, đang sống rất hạnh phúc, không đến nỗi sống chết với anh ta chỉ vì chuyện hơn mười năm trước."

khi yujin đang ghi chép thì nhìn thấy dây giày của mình bị lỏng, cậu chuẩn bị đặt cuốn sổ xuống đất nhưng lại bị sợ bẩn nên nói với park jisung, "jisung hyung, anh cầm sổ giúp em được không, em buộc dây giày."

park jisung đang bận nghe tình tiết vụ án, "ừ" rồi tiện tay nhận lấy.

có lẽ lúc ngồi xổm xuống quá mạnh nên trước mắt tối đen như mực, theo bản năng cậu vịn vào thứ gì đó bên cạnh, sau khi qua đi mới nhận ra thứ mình đang vịn là cột đu quay ở hiện trường.

han yujin ngơ ngẩn, đồng tử đột nhiên co rút lại, ký ức không biết ở đâu tràn vào trong đầu, vô số hình ảnh chồng chất lên nhau, cậu đang muốn nhớ lại cái gì đó.

sau khi thở hồng hộc, cậu chỉ nhớ được hai hình ảnh.

hình ảnh đầu tiên là hình ảnh cậu đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao, đang ngả người về phía sau.

hình ảnh thứ hai là hình ảnh cậu bị bố đánh đập khi còn nhỏ, cuộn tròn lại như một quả bóng và trốn trong góc.

hình ảnh thứ hai rất quen thuộc với cậu.

vậy hình ảnh đầu tiên có ý nghĩa gì?

gần đây có quá nhiều chuyện kỳ lạ, đầu óc y không thể xoay chuyển kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro