Quán cà phê mèo (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu trường nơi tổ chức hoạt động chật cứng người, chỉ có phòng thay đồ dành riêng cho các khách mời nữ là trống hơn một chút.

Từ Tử Hiên ngồi ở mép bàn, không phải không có ghế dựa, chỉ là........ có thể so sánh........ chân dài hơn.

"Chị nhớ rõ lần trước tóc của em là màu lam?" Hứa Giai Kỳ từ trong gương nhìn thấy người ở phía sau, đôi chân thon thả, nhẹ nhàng đong đưa, mái tóc đen dài xoã ngang vai.

Vẫn giống như tiểu hài tử.

"Ài, bất quá hài tử ngông cuồng trờ về gặp cha mẹ, cũng phải kiếm chế, liền đi nhuộm lại tóc." Từ Tử Hiên cười nửa thật nửa đùa nói.

Hứa Giai Kỳ cương cứng người một chút, không nói chuyện.

Công việc của chuyên viên trang điểm bên cạnh sắp kết thúc.

Nên nói thế nào với em ấy đây, nói rằng mình không có đem vé vào cửa đưa cho Ngô Triết Hàm, nên giải thích như thế nào, lý do vì sao không đưa đây?

Từ Tử Hiên không nhận được câu trả lời, có chút nghi hoặc mà nhìn bóng lưng của Hứa Giai Kỳ.

"Lạc Lạc a ------" cách vách Đới Manh hóa trang xong liền lắc lư đi lại đây.

"Đới thúc thúc a ——" Từ Tử Hiên cũng nói.

Trương Ngữ Cách kéo lấy Từ Tử Hiên, Mạc Hàn túm chặt Đới Manh: "Hai nguời thu liễm lại một chút đi!"

Trương Ngữ Cách là khách mời của phân đội nhỏ 7Senses, Mạc Hàn lại đây làm người dẫn chương trình.

Hứa Giai Kỳ trang điểm xong, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

Trong một khoảnh khắc, giống như trở lại nhiều năm về trước, ở trong hậu trường trước buổi công diễn trong nhà hát.

Đới Manh nhìn sang đây, ý cười nhợt nhạt, càng nhiều hơn là lo lắng cho nàng tuy đã cố gắng che dấu nhưng không có tác dụng. Cô biết nàng không có đưa vé cho Ngô Triết Hàm, việc gọi Lạc Lạc cũng là để thu hút sự chú ý.

Hứa Giai Kỳ quay đầu lại, cảm ơn, rồi lại khổ sở.

Hoạt động chính thức sẽ sớm bắt đầu, Hứa Giai Kỳ từ trước đến nay không chơi trò chơi điện tử, gần đây lại rất bận rộn, ngoại trừ bị đồng đội kéo đi chơi vài trò chơi trước khi hoạt động diễn ra, nàng căn bản chưa từng chơi. Ngay cả quy tắc, thao tác cũng chỉ hiểu vài cái cơ bản, người dẫn chương trình đưa ra câu hỏi đều do đồng đội nàng trả lời, Hứa Giai Kỳ hiếm khi thu mình vào một góc máy, bản thân như đi vào cõi thần tiên. 

Ở giữa có một phần biểu diễn, mà phân đội nhỏ phải nhảy theo những bài hát mới, là những bài hát nguỵ trang đã được thương lượng với ban tổ chức.

Hiệu ứng thoạt nhìn không tồi, người xem thét chói tai có thể xé toạc nóc nhà.

Khiêu vũ hẳn là lúc Hứa Giai Kỳ chăm chú nhất trong toàn bộ hoạt động, hiếm khi nhìn thấy nàng ở trước ống kính nghiêm túc như vậy.

Lúc sau là người dẫn chương trình vì muốn lôi kéo khán giả, lên sân khấu xếp tổ đội, cùng nhóm khách mời chơi một trò chơi.

"Số vé là..........." Mạc Hàn mở ra tấm phiếu vừa mới rút, báo ra một dãy số.

Màn ảnh chiếu đến khán phòng, Từ Tử Hiên che mic lại, tiến lại gần Hứa Giai Kỳ đang ngồi bên cạnh: "Đó không phải là Aba sao?"

Hứa Giai Kỳ theo bản năng hướng ánh mắt nhìn theo, thực mau ở trong đám người tìm được người mà cô nói đến. Ở hội trường, người nọ vẫn đội nón lưỡi trai, vành nón được ấn xuống rất thấp, không thể nhìn rõ mặt, mái tóc dài bị nón che khuất, có vài sợi tóc vương vãi trên vai.

Thời điểm nhìn sang, người kia đang cúi đầu xem cuống vé, thực mau chạm vào người bên cạnh, tựa hồ muốn nói gì đó, hai người trao đổi cuốn vé, người bên cạnh nở một nụ cười, đứng dậy đi về phía sân khấu.

Rõ ràng là không nhìn thấy mặt, nhưng dáng người cùng tư thái kia, còn có có những ngón tay mảnh khảnh khi đưa ra cuốn vé, tất cả đều giống người mà nàng đã lâu không gặp.

Máy quay thực mau quay lại sân khấu, Từ Tử Hiên không nhận được phản hồi.

Hứa Giai Kỳ nhìn Đới Manh người đang đứng kế bên Mạc Hàn, Đới Manh đang cầm hộp xổ số cũng không có bất kỳ động tác cùng biểu tình nào dư thừa.

Nếu là Đới Manh đưa vé, cô hẳn là có ấn tượng về dãy số trên vé đi?

Trên đời này có quá nhiều người giống nhau, chỉ là tương tự thân hình, cũng chưa chắc là cô ấy đi.

Hứa Giai Kỳ thu hồi tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro