Quán cà phê mèo (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đã nhìn chằm chằm vào tấm vé này lâu lắm rồi đó." Tưởng Vân đặt ly cà phê ở trước mặt Ngô Triết Hàm

Ngô Triết Hàm đem tấm vé cất vào: "Xin lỗi."

"Sao em lại xin lỗi chị a?" Tưởng Vân vừa tức vừa buồn cười, "Nhưng mà nói, hoạt động này diễn ra ở Hàng Châu, buổi chiều ngày mai liền phải bắt đầu, em hiện tại nếu không đặt vé máy bay, sẽ tới kịp sao?"

"Em.... Em còn không biết có nên hay không nên đi."

Ngô Triết Hàm nâng lên ly cà phê, hơi nóng xuyên qua thành ly, leo lên đầu ngón tay lạnh lẽo.

Vé là hôm qua Đới Manh đưa tới, hoạt động này đang được tuyên truyền rầm rộ, Ngô Triết Hàm đã sớm biết được Hứa Giai Kỳ cùng Từ Tử Hiên sẽ tham gia, chỉ là không ngờ người đưa vé lại là Đới Manh.

"Chắc Lạc Lạc nghĩ KIKI sẽ đưa vé vào cửa cho em, hài tử kia dạo này bận rộn quá, cho nên quên không thèm hỏi em một tiếng đi."

Còn Hứa Giai Kỳ thì sao?

Ngô Triết Hàm không mở miệng ra hỏi, vẫn là Đới Manh tiếp tục nói: "Trước đó chị cũng đã hỏi qua KIKI chuyện này, sau đó...............biểu tình của em ấy dường như có chút thay đổi. Mọi người đều đến đây lúc rãnh rỗi, chỉ duy nhất một mình em ấy là chưa có đến, tuy nói, công việc bận rộn, nhưng cũng không phải không có ngày nghỉ, lại không có một lần đến tìm em. Hiện tại có cơ hội, vẫn không tới đưa vé cho em."

Ngô Triết hàm cúi đầu không nói gì.

"Em nói coi hai người các em ..........." Đới Manh thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên tiếp tục như thế nào, bỗng nhiên trầm mặc.

Ngô Triết hàm cảm thấy có chút bối rối.

Cô biết Hứa Giai Kỳ đã được 12 năm, biết Hứa Giai Kỳ thích cái gì, sẽ vì cái gì vui vẻ, sẽ vì cái gì mà khổ sở, sẽ vì cái gì mà sinh khí. Nhìn Hứa Giai Kỳ trong suốt 12 năm qua, thấy nàng vui sướng, thấy nàng nỗ lực, thấy nàng chịu quá nhiều tổn thương.

Chính là có đôi khi cô cũng không thể nhìn rõ Hứa Giai Kỳ đang nghĩ gì, cũng càng không dám nghĩ đến tình cảm bấy lâu nay chưa kịp thổ lộ giờ chỉ còn lại một lớp màng mỏng manh.

Sợ hãi hết thảy mọi thứ, đều là một bên tình nguyện.

Lòng người thật khó lường.

Cũng bao gồm chính bản thân mình.

"Vé là cho em, đi hay không đi tự mình quyết định." Đới Manh kéo khẩu lên, "Chị đi trước."

Thu đông ánh mặt trời không quá chói mắt, vẫn đủ độ ấm, ánh nắng ban mai màu cam xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần, chiếu rọi toàn bộ quán cà phê mèo.

"Hãy tự hỏi lòng mình, đừng hỏi có mà hỏi nên đi hay không nên đi, mà hãy hỏi bản thân mình có muốn nhìn thấy em ấy không." Tưởng Vân bế con mèo lên ngồi trên cái ghế cao, đối diện với ánh mặt trời.

Như thế nào có thể không muốn? Nói một cách nhẹ nhàng, nằm mơ đều nghĩ đến.

Con mèo trắng nhỏ tuổi nhất nức nở một tiếng, lùi vào bóng tối ở dưới chân Ngô Triết Hàm.

Tưởng Vân lười nhác mà dựa vào lưng cô, như có thể đọc được suy nghĩ "Muốn đi liền đi, chị miễn cưỡng đồng ý thay thế em coi quán hai ngày."

Ngô Triết Hàm cười lên: "Này vốn dĩ là cửa hàng mà hai chúng ta hùn vốn a."

"........." Tưởng Vân bình tĩnh mà ôm mèo, "Em là quản lý cửa hàng."

"Được rồi, Vân Tỷ nói gì cũng đúng."

"Em mau đi đặt vé máy bay đi."

Ngô Triết Hàm thực mau đặt vé máy bay sớm nhất vào chiều nay.

"Leng keng leng keng......" Tiếng lục lạc ngoài cửa vang lên.

Khách hàng tới.

Ngô Triết Hàm đứng dậy, chuẩn bị tiếp khách.

Mọi thứ hết thảy đều là nhu hòa dưới ánh nắng ấm áp.

Sau đó liền đi thôi, đi đến nơi khởi nguồn của mọi chuyện, đi gặp cái người mà mình muốn gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro