#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ông chủ ! Bệnh viện thông báo đến tình hình . Cô ta bị chấn thương quá nặng ... Vậy nên đã chết rồi ! "

Chết rồi - Chết rồi - Chết rồi .
Lời nói của thủ hạ vang vọng bên thính giác , nghe thấy còn đanh thép hơn cả tiếng súng nổ bên tai ...
Mà hơn hết là , nó có sức sát thương lớn hơn gấp bội lần so với súng đạn .

" Đã chắc chắn như thế ? "
Hắn bật người dậy , nắm lấy cổ áo kẻ đối diện đang cúi đầu , dường như trong đôi mắt tối tăm kia lại tha thiết cầu khẩn để có thể có được một tia hi vọng mỏng manh .

" Tôi chính mắt nhìn thấy xe đẩy người vào phòng xác ! Không thể sai được ạ "

Bàn tay Lương Từ Chính vốn siết chặt hằn lên gân máu , giờ đây lại vô lực buông xuôi , dường như là cố hết sức bình sinh còn lại . Hắn phất tay ra hiệu cho kẻ kia lui ra khỏi căn phòng , đôi chân phía dưới lại theo tiếng cánh cửa khép lại mà buông thõng , tùy ý để nó ngã khụy xuống sàn đá lạnh lẽo cứng rắn ...

Phía trước , đôi mắt u ám như bị phủ một tầng sương mịt mù , trái tim tưởng chừng như đau đớn vốn đã từ lâu chết đi , bây giờ lại dồn dập liên tục rỉ ra máu đỏ . Nỗi đớn đau giống như cơn lốc xoáy tàn bạo từng hồi ập đến mà đánh tan dây thần kinh của cảm giác con người , lại hệt như cơn thủy triều cuồn cuộn nối tiếp bồi đắp mà dâng cao ... Tàn nhẫn vặn xoắn tâm can , lưu đày cả linh hồn tội lỗi .

Là đau . Vì sao lại đau đến như vậy ?
Hắn không biết , hắn thật sự không biết . Cô ta đã chết rồi , kẻ hại chết vợ hắn , kẻ hại chết con của hắn đã chết rồi . Hắn nên vui mừng mới phải chứ , vui mừng vì đã báo thù rửa được hận . Vậy thì vì sao hắn lại cảm thấy trái tim mình đang châm chít từng lần đau nhức ?
Ai đó hãy nói cho hắn biết đi , vì sao hắn lại thấy đau ?

Trong miền kí ức của vực thẳm sâu hun hút , hình ảnh của đứa bé gái đơn thuần xinh xắn kia lại hiện về , cùng với một nhành hoa hồng trắng muốt trên bàn tay bé xíu . Đôi mắt lấp lánh hồn nhiên ấm áp nhìn về phía hắn , thánh thiện không nhiễm chút bụi bẩn nào của đời người ... Kí ức lại như một cuốn phim tua chậm theo trình tự thời gian mà chạy nối đuôi nhau trong đại não .
Đứa bé ngây thơ yếu ớt ấy lẽo đẽo theo sau hắn tận bảy năm của cuộc đời . Dạt dào sức sống và tình cảm , đuổi không đi , chối bỏ cũng không lùi bước .

Phải . Kẻ hắn hận đến tận xương tủy đã chết rồi , đứa bé gái luôn bên cạnh hắn suốt ngần ấy năm cũng đã biến mất ...
Tất cả ... Đều đã tan biến hết rồi .

Ngày em đến bên tôi , trong tim tôi nứt ra một tảng băng phòng ngự ...
Ngày em rời bỏ , lớp băng ấy muốn tan chảy tuôn trào . Nhưng sự gai góc của tấm băng lạnh lẽo lại khiến trái tim tôi từng hồi đau đớn .

Tình cảm không có hình dáng , thế giới không còn đứa trẻ kia dường như cũng không còn có sắc màu . Lương Từ Chính nâng tay với lấy ánh sáng qua ban công cửa sổ , hắn thật sự không thể nghe được âm thanh của cuộc sống nữa rồi ...

...

[ Ánh bình minh càng tôn thêm cho sự rực rỡ của tòa lâu đài nguy nga tráng lễ . Kéo dài mãi chiếc bóng đen của người đàn ông vận tây trang bước trên dãy hành lang cổ kính .
Hắn đứng trước cửa một căn phòng đầy sắc màu , đồng hồ sang trọng quấn quanh cổ tay uy lực cùng mặt kính lắp lánh phản chiếu hình ảnh của cô gái đẹp tựa thiên thần ở phía trong ...

Cô gái chăm chú bên khung cửa sổ phòng ngủ tầng cao mà vẽ tranh , gương mặt cô an nhiên thuần khiết . Trong đôi mắt ngây ngô lại không giấu nổi nét đẹp ngọt ngào . Ngòi bút theo đôi bàn tay nõn nà uốn lượn , tiếng chim hót ríu rít bên ngoài kia dường như cũng không thể rực rỡ bằng sự hạnh phúc lan tỏa ra từ cơ thể cô .

Tiếng người gọi từ hướng cửa khác làm ngưng đọng nụ cười trên đôi môi anh đào đỏ thắm , cô gái nhẹ nhàng dùng tấm lụa phủ lên tác phẩm mà bản thân nâng niu như vật báu . Thiên sứ nhanh nhẹn chạy đi ...

Người đàn ông kia vốn từ lâu đã đứng ở cửa , lại bị một thứ ma lực nào đó kéo hắn bước vào bên trong căn phòng , lại như bị câu dẫn mà âm trầm đến bên khung cửa sổ .
Tĩnh lặng đến vô thường ...
Tiếng gió vi vút bên tai từ từ kéo đến , góc lụa màu lam phấp phới sau đó tung bay .

... Hình ảnh ấy hiện ra trong hương hoa thơm ngát , chứa đầy tình cảm của người thiếu nữ sắp sửa trưởng thành .
Mày ngà , môi mỏng ... Nét vẻ chau chuốt lại vươn vụn nhớ nhung .
Gương mặt của hắn , biểu cảm của hắn họa ra nơi giá tranh . Sống động lại có chút tàn nhẫn lạnh lùng ...

Từ cái hôm tình cảm vụng dại bị hắn vô tình phát giác , không hiểu sao hắn lại thật sự vô thức tránh né cô . ]

[ " Chú Từ Chính ! Chú có biết yêu không ? "
Tiếng nói non nớt vọng lại trong căn phòng đẹp đẽ .

" Sao đột nhiên lại hỏi như thế ? "

" Vì nếu như chú có thể yêu , vì sao chú lại không yêu Lệ Hoa ? "

" Bởi vì ta không thể có tình cảm với một đứa trẻ ! "
Lương Từ Chính xoa đầu bé gái , trong mắt lại ánh lên chút yêu chiều .

" Vậy chú có biết hận không ? "

" Có thể ! "
Hắn kiên nhẫn đáp lời .

" Có lẽ sẽ có một ngày nào đó Lệ nhi làm cho chú căm hận ... "

" Vậy thì đến lúc đó ta sẽ thuận theo tự nhiên mà căm hận cháu thôi ... "
Hắn bật cười có chút không để tâm đến ẩn ý của Lệ Hoa . Nhìn đến bóng dáng đứa bé mười hai tuổi phía trước quay lưng giận dỗi bỏ đi .
Lại dường như nghe được lời thì thầm trước khi cô biến mất .

" Nhưng người ta thường nói ! Tình yêu sâu đậm cùng sự thù hận khắc ghi chung quy lại cũng chỉ cách nhau bởi một chút nỗi đau đớn mà thôi ... " ]

...

Tám năm sau ...

Tại phiên tòa sơ thẩm lớn nhất thành phố . Chỗ ngồi của phóng viên báo chí trong nước và quốc tế toàn bộ đều chật cứng . Tiếng người huyên náo ồn ào làm cho không khí nơi đây bị đẩy lên kịch tính và hồi hộp đỉnh điểm .
Ống kính camera liên tục đưa đến chỗ người bị khởi kiện .

Ngũ quan người đàn ông hiện ra trong không khí , phong trần cương nghị lại đầy cuốn hút . Không xét đến địa vị của kẻ này trong xã hội có bao nhiêu đáng sợ và hấp dẫn , chỉ nhìn đến đôi đồng tử sâu hút băng hàn kia cũng đã khiến cho người khác khiếp sợ run rẩy rồi .
Khí thế quý tộc anh tuấn , thần thái mị hoặc . Chỉ cần nhếch miệng hay nhấc tay cũng đủ khiến cho trái tim bao nhiêu người phụ nữ nhìn thấy đều rạo rực lửa nồng . Hận không thể lập tức lao vào lòng hắn .

Trên một góc lầu cao của phiên tòa , từ hàng ghế khách mời quan trọng vắng vẻ khuất sau ống kính lại từ đâu thấp thoáng hai thân ảnh vận âu phục cao quý .

" Này ! Cậu nói xem từ khi nào mà Từ Chính có thú vui thích hầu tòa này thế ? Còn để cho bọn người dưới kia tưởng rằng thật sự kiện được cậu ấy ? "
Người đàn ông mặc suit trắng nheo mắt , ý cười trên làn môi lại không giấu được một chút nào . Nhưng loại khí tức cao quý và sang trọng lại như là ngấm từ cốt tủy .

" Không phải rất thú vị sao ? Nghe nói là vì nghe được tên của luật sư bên khởi kiện rất êm tai ... "
Nam nhân vận vest đen nhàn nhạt lên tiếng , âm thanh lại chuyển động như một giai điệu du dương cứng rắn lạnh lùng .

" Rốt cuộc là cái tên nào lại khiến cho huynh đệ của chúng ta muốn chơi đùa một cuộc lớn công khai như thế này ? "

Sau câu nói đầy tò mò cùng nghi vấn của người đàn ông khuất bóng ấy , không hiểu sao cả tòa án phía dưới đều đồng loạt im lặng . Đường đi phía giữa hội thẩm lại vang lên tiếng giày cao gót va đập lanh lảnh . Kéo theo ánh mắt của cả hai kẻ xuất chúng trong thiên hạ ở phía trên nhìn theo ...

Thân ảnh mảnh khảnh trong bộ váy công sở uyển chuyển màu bạc hiện lên trong đáy mắt .
Khi nhìn đến đôi mắt tràn ngập ý cười dường như có chút vui sướng của Lương Từ Chính . Kẻ vốn mang bộ dáng điềm tĩnh đầy hào quang , nhàn nhã thong dong không phải của người đi hầu tòa ở phía dưới .

Làn môi mỏng của người đàn ông mặc âu phục đen lại nhếch lên , nhẹ nhàng bật ra vài chữ .

" Triệu Lệ Hoa ... Cô ta tên là Triệu Lệ Hoa ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro