5. Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta vẫn thường hay đồn, rằng sau khi lấy lại trí nhớ, Hà trụ đại nhân đã bớt đi cái thói thờ ơ vô cảm của ngày xưa.

Người ta đã từng thấy, một nụ cười hiếm hoi đúng chất của một đứa trẻ mười bốn tuổi gồng gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của một trụ cột.

Người đã biết, rằng Hà trụ đại nhân đã thay đổi. Nhưng người lại không biết, nụ cười hiếm hoi và trái tim thiếu niên mười bốn tuổi ấy, trước và sau khi lấy lại được trí nhớ vẫn chỉ đăm đăm dành cho một người...

Đó là bạn.

...

"Còn chúng tôi thì sao ạ? Chúng tôi đã ở đây suốt cả hai tuần rồi?"

Một cậu tân binh e dè lên tiếng thay cho đồng bọn đang nơm nớp lo lắng phía sau. Mười bốn ngày ở Hà phủ là mười bốn ngày ăn hành bầm dập, mặt ai ai cũng thâm tím và sưng vù như bị ong đốt. Ấy thế mà cớ sao Tanjirou, kẻ đến sau, chỉ trong một tuần lại có thể được chuyển qua chỗ khác nhanh như thế, lại còn được Hà trụ đại nhân khoản đãi nhiệt tình? Công lý ở đâu? Và một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm lý đang run rẩy muốn đứt dây của chàng thanh niên.

"Ai bảo được? Các chú cứ yên tâm ở lại đây tập cho đến khi thịt nát xương tan rồi tự động sẽ có người hốt các chú qua nơi khác !"

Muichirou quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thay đổi cái bộ mặt dễ thương bung hoa lúc nói chuyện với Tanjirou thành khuôn mặt hằm hằm như ác quỷ khiến cả đám tân binh không hẹn mà lạnh hết sống lưng, lập tức ngậm mồm lại rồi tự động lui về phòng tập mùi mẫn vung kiếm trong cam chịu. Ngày Tanjirou đi, mọi người đều tập trung ngay ở cổng phủ tiễn cậu, ai nấy mặt mày đều ủ rũ, kẻ cắn khăn, người lén chùi nước mắt, không khí trông vô cùng ảm đạm hệt như cảnh chinh phụ tiễn chồng kinh điển trong các vở kịch xưa. Anh trai quốc dân đi rồi có nghĩa là giờ nghỉ của bọn họ sẽ bị rút ngắn, đồng nghĩa với việc luyện tập gấp ba, và ti tỉ những tình huống oái oăm mà vị thiên tài kia bày ra. Tóm lại, số phận đám tân binh xác định là nát như tương rồi...

Họ quên mất, vẫn còn một người vẫn chưa đến Hà phủ tập luyện...

"Đứng dậy, các ngươi yếu đến thế à?"

Bốn người cùng xông lên tấn công cậu đều bị quật cho nằm sóng soài trên sàn tập. Kiếm gỗ văng tứ tán, dù các chàng trai trẻ tội nghiệp dù đã bị đánh đến sức cùng lực kiệt, Muichirou vẫn bắt họ đứng lên chiến đấu tiếp. Nam nhi chi chí, muốn khóc cũng không thể nào chạy về nhà bám váy mẹ mà khóc được, nước mắt đàn ông là phải chảy ngược vào trong, nghĩ là làm, họ lồm cồm bò dậy, nhanh chóng nhặt kiếm rồi dàn trận mỗi người một góc chuẩn bị tấn công cậu thêm lần nữa.

"Chuẩn bị chưa?". Cậu hỏi một cách thản nhiên làm cả bọn nuốt nước miếng ừng ực, hỏi gì tầm này, chẳng qua là lời thông báo cho trận ăn hành sấp mặt sắp tới thôi!

"Xông lên đi!"

"Yahhh...!"

"Muichirou?"

"Ngừng!"

"?!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài phòng tập khiến Hà trụ đứng hình, phải mất cả giây sau mới từ từ hoàn hồn mà ngay lập tức ra lệnh cho đám tân binh dừng ngay việc luyện tập làm đứa nào đứa nấy đang hăng máu bỗng dưng mất đà đập mặt xuống sàn gỗ cứng. Muichirou vứt kiếm gỗ sang một bên, chạy lại chỗ bạn với khuôn mặt đáng yêu chết người.

"T/b, chào cậu!"

Trái ngược hẳn với sự nhiệt tình của Muichirou, bạn lảng tránh ánh mắt cậu rồi từ tốn đáp lại. Muichirou bị làm lơ, trên khuôn mặt còn hơi bầu bĩnh thoáng hiện nét buồn nhưng rất nhanh sau đó lại bay hơi đi để tiếp tục vui vẻ chào đón bạn.

"Chào ngài, tôi đến luyện tập theo chỉ thị của chúa công Ubuyashiki. Xin hãy giúp đỡ tôi từ ngày hôm nay"

Muichirou cầm tay bạn cười rạng rỡ.

"Tất nhiên rồi!"

...

Ba ngày trôi qua với vòng tuần hoàn quen thuộc, tấn công rồi bị đánh úp, bất kể có bao lần bạn xông lên, chưa đầy năm phút sau là kiếm lại bị văng vào một góc. Cơ mà, tập thì có vất vả đấy nhưng bạn thì chẳng có vết bầm dập nào đáng ngại cả, có chăng bị thâm thì chỉ là do cách cầm kiếm quá gồng, còn lại, trước khi cả người bạn ngã rạp xuống sàn luôn được ai đó đỡ lại. Chẳng hạn như lúc này, bạn khó hiểu nhìn con người đang áp sát vào người mình, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cố giữ thăng bằng cho bạn. Lông mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ hơi khó chịu, bạn cố gắng lấy tay đặt lên ngực cậu nhẹ nhàng đẩy ra nhưng có vẻ như vòng tay của ai kia vẫn chưa có ý định buông ra.

"Cậu...không sao chứ?"

"Tôi không sao,ngài bỏ tôi ra được chưa?"

Bực mình trước sự cứng đầu của Muichirou, bạn xô mạnh cậu ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng tập mặc cho cậu trai gọi với theo.

"Này, ơ này, T/b!"

Bạn vẫn bỏ đi để lại một Muichirou buồn bã và một đám tân binh nheo nhóc rảnh rỗi ngồi hóng chuyện.

...

Người ta bảo rằng, Hà trụ đại nhân đã thay đổi.

Ai ai cũng tin, chỉ T/b là không.

...

Bạn phồng má ngồi dưới hành lang tận hưởng cơn gió mát lành giữa những ngày hè nóng như đổ lửa. Không phải bạn có ác cảm với Hà trụ, nhưng quả thực cái cách mà cậu ta đối xử với Tanjirou ở hôm họp mặt của các trụ cột cũng như lúc cậu bỏ qua những người cần được cứu trước mắt để ưu tiên người cấp cao hơn làm bạn rất không đồng tình. Ai cũng bảo Muichirou từ sau trận chiến ở làng thợ rèn đã không còn như trước, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cứ nghe tiếng gào thét của đám tân binh trước khi bạn đến là đủ hiểu cái thay đổi của cậu là như thế nào rồi.

Rõ xảo trá!

Mày liễu nhíu chặt lại, bạn thở hắt ra, nhắm tịt mắt rồi đưa tay day day thái dương.

"Gồng quá là không tốt đâu"

Một bàn tay áp lấy má bạn, mùi bạc hà thoang thoảng vẩn vơ quanh chóp mũi cùng đuôi tóc dài màu xanh nhạt mềm mềm cọ qua gáy. Muichirou nhẹ nhàng kéo đầu bạn ngửa ra, cụng trán vào trán bạn, đôi mắt mờ sương của ngày nào giờ đây như được tô điểm thêm chút ánh sáng, vui vẻ và tràn đầy sức trẻ. T/b mở to mắt đầy ngạc nhiên nhìn cậu, đôi môi màu mận trong phút chốc hơi hé mở, bờ môi cảm nhận rõ hơi thở âm ấm đang rung rung phả vào từ đối phương.

Gần quá rồi.

Bạn nghiêng đầu né tránh, ngay lập tức chống tay ngồi thẳng dậy, tiện thể vớ luôn cây kiếm gỗ toan đi ra chỗ khác thì bị Muichirou níu lấy vạt áo. Thiếu nữ nhăn mặt quay đầu lại, vô tình bắt gặp gương mặt đẹp trai chết người đang ủ rũ đến phát tội. Một màu xám u buồn ảm đạm được tôn lên làm màu chủ đạo, trực tiếp vùi lấp đi sức sống tràn trề ban nãy trong đáy mắt. Cậu không dám nắm lấy tay bạn nữa, chỉ chăm chăm nhìn người thầm thương, môi mấp máy nhưng mãi vẫn không nói thành lời. Hành động của Muichirou khiến bạn cảm thấy có đôi chút tội lỗi và khó xử, nhưng cứ để thế này sợ đến mùa quất năm sau chắc bạn không chết vì bị quỷ giết thì cũng bỏ mạng vì áp lực khi trót dại đắc tội một trụ cột mất!

"Ừm, nếu ngài không có gì để nói nữa thì..."

"Em ghét tôi sao?"

Bạn cứng họng. Bao nhiêu con chữ từ nãy tới giờ chạy trong đầu tự nhiên trôi đi đâu hết. Dũng khí to lớn ban nãy cũng phải bị teo lại trước nỗi buồn của Muichirou. Dĩ nhiên thiện cảm của bạn với cậu không vì chuyện này mà tăng lên, nhưng chí ít thì cũng nên trả lời người ta một câu cho đàng hoàng chứ nhỉ? Bạn cố gắng sắp xếp từ ngữ cho thật phù hợp, hít vào thật sâu, nhẹ nhàng đáp lại:

"Tôi không ghét ngài. Chỉ là, cách mà ngài phân loại người khác dựa trên mức độ ưu tiên để cứu thì tôi không thể nào chấp nhận thôi"

Chỉ có thế, Muichirou không còn nói thêm được gì nữa, buông gấu áo ra, lặng lẽ nhìn bạn bước đi với biểu tình phức tạp xen lẫn đau thương. Cậu lẩm bẩm:

"Em không hiểu..."

...

"Này thằng nhóc, giữa bạn gái mày và thằng ranh con này, mày sẽ chọn ai?"

Con quỷ sở hữu thuật đọc tâm rít lên, hai cánh cay đầy mụn cóc xách cổ bạn và đứa trẻ lên, quơ qua quơ lại như một món đồ chơi trêu ngươi cậu. Bạn đã bị hắn quật gãy một chân, Nhật Luân kiếm vì ban nãy đỡ đòn cho đứa nhỏ mà bị gãy đôi, mỗi mảnh văng ra một góc. Trước khi Muichirou đến cứu trợ, hắn đã kịp bóp chặt gáy bạn, không khoan nhượng đập thẳng đầu bạn xuống nền đất lạnh. Bị vùi dập dã man, đầu óc bạn hiện đã mụ mẫm, máu bắt đầu tứa ra, nên lúc cậu đến thì đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Muichirou trán nổi đầy gân xanh, chuẩn bị cầm kiếm chém chết con quỷ thì khựng lại.

"Ái chà, bình tĩnh nào chàng trai, lúc mày đang suy nghĩ và chiến đấu với tao thì các con của tao sợ là đã làm thịt trưởng làng rồi...Hay là..."

Hắn giơ bạn và đứa nhỏ lên.

"Cho tao hai đứa này và tao sẽ tha cho tộc trưởng. Dù gì thì, hai đứa vô danh tiểu tốt này cũng đâu làm nên trò trống gì phải không?"

Muichirou ngưng lại, mắt cậu tối sầm. Bạn khó nhọc mở mắt nhìn thân ảnh đang đứng yên lặng do dự mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho đứa nhỏ bên cạnh. Chắc chắn cậu sẽ bỏ bạn và đứa nhỏ cho tên quỷ kia làm thịt, vì tộc trưởng, còn có dân làng thuộc hàng ưu tiên cao hơn, là mục tiêu rất quan trọng. Môi bạn mấp máy với đứa bé bên cạnh:

"Này nhóc, chị xin lỗ..."

"Ta sẽ không bỏ lại ai phía sau! Cả đồng đội, cả đứa trẻ và dân làng, không một ai!"

Mắt bạn mở to, rồi không biết tự lúc nào khóe mi đã dâng tràn nước mắt. Con quỷ vội vứt bạn xuống đất, gào lên bổ nào tới cậu. Sự xuất hiện của Muichirou khiến bạn buông lỏng bản thân, bờ mi dày vì kiệt sức mà nặng trĩu khép lại, bên tai còn loáng thoáng giọng nói ai kia:

"Hơi thở của sương mù, thức thứ nhất..."

...

Bạn cố cựa mình, cả cơ thể theo bản năng dụi dụi vào vật thể ấm áp đang di chuyển.

"Tỉnh rồi?"

"Ưm~"

Bạn ngái ngủ trả lời người nọ rồi tiếp tục ôm choàng lấy cổ ai kia. Hình như có gì đó sai sai...

Cái giọng này...

Bạn hoảng hồn bật dậy, xém chút nữa là ngã ngửa ra thêm lần nữa. May sao, vì Muichirou nhanh chóng đỡ lưng bạn lại nên bạn vẫn chưa ôm hôn đất mẹ. Một tay cậu xóc bạn lên, tay kia vươn ra kéo đầu bạn áp vài lưng cậu, vừa đi vừa xoa. Cậu thủ thỉ:

"Ngủ thêm đi"

Những bước chân di chuyển cực nhẹ nhàng như thể không muốn làm vết thương của bạn trầm trọng thêm. Muichirou cứ im lặng cõng đối phương suốt cả quãng đường về Điệp phủ, chốc chốc lại khẽ quay đầu về phía sau chỉ để kiểm tra thử bạn có ổn không với khuôn mặt tràn ngập dịu dàng. Bạn nhắm nghiền mắt, nhưng không sao làm lơ được cái cảm giác rối loạn đang chạy nhảy trong lồng ngực. Mở miệng nói chuyện cũng không được, thành ra biện pháp tốt nhất là để người ta cõng về trị thương rồi đành tìm cách cảm ơn sau vậy.

Dòng thứ ăn hại, chỉ giả ngủ thôi thế mà cuối cùng lại ngủ thật. Trong cơn mơ màng, T/b cảm giác được bản thân mình được ai đó ôm vào đặt trên giường, kéo chăn cẩn thận rồi lại cảm nhận được một cái thứ gì đó mềm mềm áp nhẹ vào trán và môi thật dịu dàng, bên tai là một giọng nói thật thân quen:

"Tôi yêu em, T/b"

Bạn mỉm cười...

Người ta vẫn hay đồn rằng, Hà trụ đại nhân đã thay đổi.

Ai ai cũng tin, và người yêu ngài là người rõ hơn ai hết...

___________________

Viết được 500 từ rồi phát hiện ra là kết HE, thế là xóa hết làm lại :))), hú hồn. Cái req nào mà cũng hơn 2000 chữ thế này thì toi cơm :>

Lần này mình viết không ngược Muichirou cho lắm, xin lỗi cậu nhé boconganh2410 Hi vọng cậu thích nó <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro