CHƯƠNG I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN ĐẦU TIÊN ALADDIN NHÌN THẤY CẬU BÉ MẶC QUẦN SOÓC LÀ VÀO MỘT NGÀY TUYẾT RƠI. TRỜI TRỞ LẠNH, NHỮNG ĐÁM MÂY DÀY ĐẶC KÉO ĐẦY TRỜI KHIẾN KHÔNG GIAN CÀNG THÊM NẶNG NỀ. CẬU CHUẨN BỊ ĐI TRƯỢT BĂNG VỚI BILLIE. CON SÔNG CHẢY QUA THỊ TRẤN AHUS ĐÃ ĐÓNG BĂNG, BIẾN DÒNG NƯỚC HẸP THÀNH MỘT SÂN TRƯỢT LẤY LÁNH DƯỚI ÁNH NẮNG MẶT TRỜI. BỐ ALADDIN BẢO RẰNG ÔNG KHÔNG THỂ NHỚ ĐƯỢC LẦN CUỐI CÙNG ÔNG TRÔNG THẤY CẢNH NÀY LÀ KHI NÀO


"Gần mười năm nay bố sống ở Ahus mà chưa thấy dòng sông đóng băng từ lúc mới chớm đông". Ông thốt lên.

Aladdin vừa nghe vừa nhét chiếc bánh kẹp và bình socola nóng vào balo.

Bố mẹ chuyển từ Thổ Nhĩ Kỳ sang Thụy Điện từ Aladdin còn nhất nhỏ, cậu chẳng nhớ gì về quê hương nữa. Nếu ai hỏi quê Aladdin ở đâu, cậu sẽ luôn trả lời là "Ahus".

Lúc Aladdin gặp câu bé mặc quần soóc kìa, cậu đang rất vội. Biết đã muộn giờ, cậu không muốn để Billie phải chờ thêm.

Nói đi cũng phải nói lại, việc Aladdin thương xuyên đi trễ suốt mấy ngày gần đây không phải lỗi của cậu. Tất cả là tại bố mẹ của cậu, họ đã bán ngôi nhà gia đình cậu đang ở và chuyển lên sống trong một tháp nước cũ-vốn là nhà hàng Người Thổ trên Tháp.

"Cái gì cơ? Lên sống trên tháp nước á?" Lúc biết tin, Aladdin kêu lên. "Bố mẹ nghĩ gì vậy? Không thể làm thế được đâu!"

"Sao lại không?"Mẹ cậu đáp lại. "Mình Đã mua cả tòa tháp, những chỉ dùng có tầng trệt và tầng thượng làm nhà hàng thôi. Các tầng còn lại có để làm gì đâu."

Và chuyện đã xảy ra như vậy; họ chuyển lên sống trên tháp nước từ vài tuần trước. Giờ thì mỗi ngày Aladdin đều phải leo những năm tầng cầu thang để tới được phòng mình. Đó là lí do gần đây cậu thường trễ hẹn với bạn. Mẹ cậu đùa rằng đó là một bài tập thể dục giúp chân cậu khỏe hơn; nhưng Aladdin chẳng thấy vui vẻ gì. Bởi cậu hiểu rõ vì sao gia đình mình phải chuyển nhà.

Công việc làm ăn của bố mẹ cậu đang sa sút. Số tiền nhà hàng kiếm được không còn nhiều như trước, nên đầu tiên, họ phải bán căn nhà đang ở, sau đó là ngôi nhà thuyền gia đình vẫn sử dụng vào mỗi dịp nghỉ hè

"Ai cũng vậy thôi, sông có khúc, người có lúc ấy mà." Bố cậu trấn an."Không có gì đáng lo đâu".

Nhưng Aladdin có thể thấy rõ rằng bố cậu đang rất lo lắng, và mọi chuyện thực sự không hề ổn chút nào.

"Cẩn thận con nhé," khi Aladdin đã nhét đủ đồ vào balo, mẹ dặn dò." Nhớ là dòng sông mới chỉ đóng băng ở đoạn phía trên thôi, chỗ mấy chiếc tàu đang đậu thì chưa đâu".

"Vâng vâng," Aladdin đáp cho qua chuyện rồi chạy đi.

Mẹ gọi ngược cậu trở lại."Nhớ về đúng giờ ăn tối. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con." Gương mặt mẹ bỗng trở nên nghiêm nghị.

Aladdin càu mày." Có chuyện gì thế ạ?"

"Mình sẽ nói chuyện sau. Đi đi con-chơi với Billie vui vẻ nhé!"

Dứt lời, mẹ quay vào trong, trở lại nhà hàng. Aladdin chậm rãi đi xuống cầu thang, tự hỏi rốt cuộc bố mẹ cậu đang muốn nói với cậu chuyện gì?

Vừa ra khỏi trước cửa, Aladdin đã bắt gặp cậu bé đó. Cậu ta đứng cách đấy không xa, chăm chú nhìn Aladdin, khiến cậu giật mình, suýt đánh rơi chiếc balo quàng trên tay.

"Chào câu," cậu buột miệng

Đứng bên cạnh tấm biển nhà hàng bố Aladdin dựng lên, cậu bé đó trong rất kì lạ. Trời rét cóng nhưng câu ta chỉ mặc độc một chiếc quần soóc với một cái áo chui đầu sọc đen trắng. Chiếc quần màu xanh lá được may bằng chất liệu dày trong khá khó chịu. Cậu ta đi một đôi tất dài cùng giày ống bằng da màu đen, mòn vẹt và trầy xước.

Cậu ta không hề đáp lại câu chào của Aladdin, chỉ đứng yên một chỗ trong làn tuyết và nhìn chằm chằm về phía trước. Aladdin ngập ngừng, có lẽ cậu qua xem một chút - nhỡ câu bé kia đang cần giúp đỡ thì sao?

"Cậu bị lạc à?" Aladdin hỏi

Câu hỏi thốt ra làm cậu tự thấy mình thật ngu ngốc. Lạc? Trông cậu ta khoảng mười hai tuổi, bằng tuổi Aladdin. Nếu bị lạc thật thì cậu ta đã chẳng đứng đó một mình bà chăm chăm nhìn về phía nay.

Cậu bé kia chẳng buồn lên tiếng trả lời. Quay mặt đi, cậu ta tiến về phía nhà hàng. Có lẽ bố mẹ cậu ta đang ở trong nhà hàng?

Tuy nhiên, cậu bé không hề đi vào trong, mà lại vòng ra phía sau tòa tháp. Aladdin liếc nhìn đồng hồ, cậu thực sự không còn thời gian nữa, đã trễ giờ hẹn rồi. Nhưng chí tò mò cuối cùng vẫn chiến thắng - cậu muốn biết cậu bé kia đi đầu

Nhanh chóng khoác balo lên lưng, Aladdin vội vã chạy đuổi theo. Nhưng mới chỉ đi được một quãng thì cậu đứng khựng lại. Xung quanh hoàn toàn không có dấu vết nào của cậu bé kia cả.

"Xin chào?" Aladdin gọi.

Không có tiếng đáp lại

Lạ thật.

Cậu quay đầu nhìn tứ phía, không biết nên làm gì tiếp theo. Cứ như thế mặt đất đã đột nhiên mở ra và nuốt gịn cậu bé kia.l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro