Chap 3: Thư kí riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa trời lại sáng. Cậu tỉnh lại khi ánh nắng đầu tiên le lói chảy lên khuôn mặt trắng mịn của cậu. Khẽ cựa quay, cậu cảm giác có 1 người đang ở bên mình. Ti hí mắt, cậu liền thấy được ngũ quan của người kia đang được phóng đại cực gần. Cậu khẽ thốt lên:

-Thiên tử. Cậu vuốt ngũ quan của người kia. Anh trở mình, liền ôm cậu vào lòng. Hai mặt trời nhỏ đi lạc trên má cậu.

- A..Soonyoung... Soonyoung a.....TÊN CHUỘT KIA, MAU DẬY CHO TÔI.

Anh tỉnh dậy, dụi dụi mắt mình. Lờ mờ nhìn thấy 1 thân ảnh xinh đẹp kia. Anh kéo cậu ôm vào lòng.

- Mèo con ngoan, đừng nháo nào. Anh xoa lưng, vỗ nhẹ mông cậu. Khuôn mặt cậu liền đanh lại. Đạp anh 1 cước ngã xuống giường.

- Anh là nên an phận đi, Soonyoung a. Cậu hậm hực bước vào nhà tắm xả nước. Không ngừng rủa thầm tên chuột kia.

Anh ngồi dưới đất, lơ ngơ ngồi dậy. Dọn dẹp bãi chiến trường kia rồi đi ra ngoài. Về phòng của anh.

Sau khi cả 2 đã ổn định tinh thần. Cậu thì sửa soạn tới công ty. Anh thì sửa soạn đồ ăn sáng cho cậu. (Có gì đó sai sai).

Anh nấu đồ ăn sáng đơn giản cho cậu và anh. Chỉ là mỗi người 2 miếng bánh mì sanwich với 2 cái trứng opla thôi. Nhưng cậu là không anh. Chỉ nói đúng 2 cậu liền không nói nữa.

- Anh mau ăn. Rồi cùng tôi tới công ty.

- Ưm...tôi biết rồi, Jihoonie.

Hai người là đang rất là gượng gạo vì cuộc chiến tối qua. Đã không thể phân biệt chủ tớ, giai cấp, sang hèn. Nhưng bây giờ lại khác. Không khí thật khó thở. Anh ăn vội rồi nói với cậu.

- Tôi...là tối qua có lỗi. Nhưng mà ăn bận như nào? Tôi không có đồ sẵn. Từ hôm qua giờ đã ở nhờ nhà cậu. Anh là nói những gì cần nói. Không chú ý tới câu từ mình nói ra. Để đối phương hiểu.

Nhưng thật may, với thiên tài như Jihoon đây. Cậu lại biết anh vừa nói gì. Đúng là từ hồi qua, lúc cậu tan tầm về. Đã đem anh trực tiếp về nhà mình. Nên không có đồ khác mặc là đúng.

- Hừm...Không sao. Đồ cho anh thì tôi không thiếu. Chỉ là không biết anh bận vừa không thôi. Được thì lát tôi chở anh đi mua vài bộ. Mà biết lái xe chứ?

- Tôi biết. Đã có bằng. Thế thì phiền cậu quá. Có thể ghé nhà tôi lấy đồ cũng được. Anh nói.

- Vậy tiện thể gom hết đồ cần thiết của anh về nhà tôi. Từ nay, anh ở nhà tôi. Cậu lạnh lùng nói.

- Đã nghe rõ. Anh đáp

Vừa nói xong, hai người lại tiếp tục im lặng. Ăn xong phần ăn sáng của cả hai. Cậu thì ung dung ra phòng khách xem tin tất hôm nay như nào trên TV. Còn anh, thì đang trong bếp dọn dẹp chén dĩa kia.

Xong xuôi, cả hai tiến bước ra xe. Cậu ngồi ở ghế lái phụ. Anh ngồi ghế lái chính. Cứ thế không khí im lặng mãi cho tới khi.

- Vậy về nhà tôi trước nhé. Thay đồ xong, liền đi. Chiều tan tầm thì về dọn cũng chưa muộn. Tôi sợ trễ giờ làm của cậu.

- Ừm...

Tiếp tục cuộc hành trình. Anh luyên thiên nói. Còn cậu chỉ biểt lắng tai nghe những gì anh nói. Thầm nghĩ:

"Tên này ăn gì mà nói lắm thế? Nhức cả đầu"

Cuối cùng cũng dừng lại. Anh đậu xe ở đó. Nói với cậu vài cậu. Cậu chỉ ầm ừ. Rồi anh cất bước đi vào nhà của mình.

Tầm nửa tiếng sau, anh quay ra. Trên người, bận 1 bộ đồ hết sức phong nhã. Khác hẳn lúc nãy hoàn toàn. Cứ như soái ca ý. Jihoon chỉ biết nhìn. Mà không chớp mắt. Khẽ nói:

- Thiên sứ....

Anh bước vào trong xe đầy tao nhã. Vừa thấy được khuôn mặt đực ra của cậu. Anh cười, nói:

- Jihoon, cậu là nếu không muốn ruồi bay vào mồm. Thì nên khép miệng lại. ^^

Jihoon lúc này cũng bừng tỉnh. Nãy giờ là cậu đang tưởng mình được gặp thiên sức trên thiên đàng. Ai ngờ là anh. Ngại quá sinh thẹn thùn.

- Trễ rồi, mau đi đi. Anh tới công ty đá quý Kwon Lee Rubies.

- Đã rõ. Nói xong, anh nổ máy cho xe chạy tới công ty như cậu nói trên.

Cuối cùng cũng tới công ty. Cậu bảo anh cho xe chạy xuống hầm gửi xe. Và cậu đợi anh ở thang máy để lên phòng cậu. Cả hai cùng bước vào thang máy chuyên dùng của giám đốc. Đi thẳng 1 manh lên tầng cao nhất của tòa tháp. Cũng là nơi làm việc của cậu.

Anh và cậu bước ra. Dãy hành lang tối thui. Chả thấy gì. Nhưng chưa đầy 5 giây thì đèn liền được bật. Từ cửa thang máy, có thấy được phía xa 1 căn phòng rất lớn đang trú ngụ. Hai người đi tới gần cửa phòng. Cậu mở cửa. Kêu anh vào.

Cậu ung dung ngồi lên ghế tổng giám đốc. Còn chỗ kia, bàn thư kí. Nhưng chưa có ai ngồi.

- Chỗ đó là nơi làm việc của anh. Anh chỉ cần kiểm tra tất cả tài liệu của công ty. Sắp xếp lịch hẹn, lịch trình cho tôi. Và mỗi sáng, là nên pha đồ uống cho tôi. Làm việc tới 11h30, anh được nghỉ trưa tới 1h. Anh có thể làm gì cũng được. Sau 1h thì trở về đây làm việc. Cậu nói 1 dàng công việc mà anh nên làm.

- Đã rõ, thưa vợ.

- Gọi tôi là Lee Tổng. Về nhà anh muốn gọi sao. Tùy anh. Hôm nay, về sớm. Tôi với anh đi làm giấy đăng kí kết hôn. Nói xong, cậu chú tâm vào xấp tài liệu chất cao như núi kia.

Rõ ràng, ngày nào cậu cũng hoàn thành tất cả mới về. Nói về sớm cũng không hẳn. Mà về trễ cũng không. Cậu luôn hoàn thành tất cả mọi thứ, trước giờ về vài phút.

Không gian lại trở về sự yên tỉnh của nó. Cậu ngồi kí jeest bản hợp này, tới bản hợp đồng nọ. Xem cái này, lật cái kia. Anh thì cũng như cậu. Chỉ là công việc mới vô còn bỡ ngỡ một chút.

Mai mê làm việc. Cuối cùng, cũng là tới giờ ăn trưa. Bụng cậu réo miết, nhưng cậu chả quan tâm. Còn anh, thì cứ nghe tiếng kia phát ra từ bụng cậu mà chả yên tâm tí nào. Bèn nói:

- Vợ à... thôi chết nhầm.Lee tổng, cậu là đang đói bụng. Nên nghỉ ngơi ăn 1 ít gì đi.

- Tôi hiện không đói. Anh đói có thể xuống căn tin ăn. Tiện thì tham quan 1 tí. Vẫn là tập trung vào mớ hợp đồng kia. Mà cậu không để ý anh mắt đầy quan tâm của anh đang nhìn cậu mà lo lắng.

Nghe cậu, anh đi xuống căn tin của công ty. Mua một phần thức ăn cho mình. Với 1 phần thức ăn cho cậu. Rồi anh xải bước đi vào lại thang máy chuyên dụng kia. Ai cũng biết, có anh là không biết.

Nhân viên công ty, ai cũng ngờ ngàng. Vì từ đâu ra, 1 anh chàng luôn tỏ ra sức hút và đẹp trai kia. Mà lại rất ung dung mà xài thang máy chuyên dụng của Lee Tổng. Quả là người này, lá gan rất lớn đi.

-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-
Cuối cùng cũng xong chap 3.
Mọi người đọc và ủng hộ mình nhé.
Like và cmt để mình có động lực nào.
Lịch ra fic có thể là 3 ngày cuối tuần nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro