Chương 2: Lịch sử "Rong Biển"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi luôn luôn tin rằng "vấn đề" chính là "cơ hội". Có lẽ tôi đã không tin vào điều này nếu ai đó nói với tôi như vậy.

Tuy nhiên, kinh nghiệm đã dạy tôi.

Nó dạy tôi rằng mỗi khi có "vấn đề" xảy ra thì "cơ hội" mới sẽ đến.

Tôi nhớ là khi Hạt dẻ Tao Kae Noi mở rộng ra 25 chi nhánh. Lợi nhuận từ 300.000 đến 400.000 baht mỗi tháng.

Với một thanh niên 19 tuổi, đây là một con số thoả mãn.

Tôi nghĩ rằng, với thu nhập này, tôi sẽ bán "hạt dẻ"suốt đời.

Thế nhưng, không có gì được như mong đợi.

Một hôm, "Tesco Lotus" thay đổi đội ngũ điều hành. Một người nước ngoài được phân công phụ trách phần mặt bằng cho thuê.

Trong ngày làm nhiệm vụ đầu tiên, họ đi từng chi nhánh để kiểm tra, đi theo là một nhóm nhân viên người Thái.

Sau khi đi bộ một lúc, họ dừng ở của hàng "Hạt dẻ Tao Kae Noi.

Lúc đó, tôi đứng đó với nhân viên của mình. Họ hỏi gian hàng này đang bán những gì mà "có khói và mùi hôi?"

Họ muốn tôi di chuyển và ra bán ở bên ngoài.

Mặc dù tôi hiểu rằng giám đốc điều hành của "Tesco Lotus" phải tuân theo tiêu chuẩn phương Tây và mọi thứ phải tuân thủ chính xác, giải phương pháp của họ trở thành vấn đề của tôi. Trong số 25 chi nhánh của tôi, có 18 chi nhánh đặt tại "Tesco Lotus".

Tôi đã cố hết sức để chọn địa điểm bán hàng. Đột nhiên, họ muốn tôi dời đi và bán hàng tại bãi đỗ xe. Tôi không thể dễ dàng để truyện này xảy ra được.

Tôi đã phải chiến đấu đến cùng.

Vì vậy, tôi đã rất kiên trì và bướng bỉnh.

Thay vì chấp nhận giải pháp di chuyển các của hàng đi, tôi đã tấn công trực tiếp và "vấn đề".

Tôi đã hỏi vấn đề là gì vfa tôi sẵn sàng thay đổi điều đó.

Theo quan điểm cá nhân, tôi sẽ kiên quyết không chuyển đi mà sẽ giải quyết vấn đề đến cùng.

Khi họ nói hạt dẻ nướng gây ra "mùi", tôi đã đi mua và lắp đặt máy hút mùi.

Khi họ nói có quá nhiều khói, tôi đã nhờ các kỹ thuật viên điều chỉnh máy để giảm bớt lượng khói. Mặc dù ít khói hơn, nó vẫn làm trần nhà ố vàng. Tôi đã thuê thợ sơn lại trần nhà vào ban đêm sau khi cửa hàng bách hoá đã đóng cửa.

Bài học rút ra từ trường hợp này của tôi là chúng ta phải kiên nhẫn để đảm bảo sự thành công của doanh nghiệp và đôi khi chúng ta phải "kiên trì".

Nỗ lực của tôi để kéo dài cuộc đời "Hạt dẻ Tao Kae Noi" đã thành công trong một thời gian. 

Cho đến một thời điểm, tôi đồng ý ngừng rang hạt dẻ trong các của hàng. Thay vào đó, tôi rang chúng ở nơi khác và đưa vào bán tại các cửa hàng. 

Mực dù chất lượng hạt dẻ là như nhau, nhưng lúc này các cửa hàng lại thiếu đi sự hấp dẫn của hạt dẻ tươi rang, với hương thơm và cách nướng nhiệt tình của "Chú Tuang".

Nó giống như một nhà hàng phục vụ những món nóng nấu chín và nóng bỏng trên khay, so với món ăn đã được chuẩn bị sẵn từ nơi khác.

Khách hàng chỉ nhìn thấy thức ăn lạnh trên khay.

Khi không có sự kích thích mua hàng tại điểm bán thì doanh thu bắt đầu giảm từ 8.000 baht / ngày xuống 4.000 baht.

Số tiền này thậm chí không đủ trả tiền thuê gian hàng.

Nếu tôi để cho tình huống này tiếp tục diễn ra trong ba tháng nữa, tôi phải chấm dứt kinh doanh.

Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể đưa ra một giải pháp, đó là tìm vị trí mới.

Để phân tán hoá rủi ro, tôi đã chuyển sang thuê gian hàng của "Central" và "The Mall". Với doanh thu mỗi ngày của chúng tôi, bất kì trung tâm thương mại nào cũng sắn sàng mở cửa để hợp tác.

Trong khi đàm phán, tôi bắt đầu bằng cách nói với họ về những"bất lợi" của sản phẩm mà tôi đang gặp, đó là khói trong quá trình rang. Nếu họ cho chúng tôi , ở địa điểm này, họ cần phải lắp đặt cho chúng tôi các máy hút khói và dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả chi phí cho việc đó.

Hầu hết các trung tâm thương mại đã trả phí cho chúng tôi khi họ nhìn thấy doanh thu của chúng tôi. Đó là bởi vì họ thấy một khoản đầu tư tốt sau khi khấu trừ chi phí.

Ngoài cách này, liệu còn cách nào khác để cứu "Hạt dẻ Tao Kae Noi" khỏi cuộc khủng hoảng không?

Câu hỏi này vẫn cứ luôn thường trực ở trong đầu tôi.

Cho đến một buổi sáng, tôi đến kiểm tra một của hàng của tôi tại The Mall và lúc đó tôi đang rất đói.

Trong lúc đứng xếp hàng để mua kem tại "Dairy Queen", tôi thấy rằng ở đó cũng bán xúc xích trong cùng một gian hàng và mọi người mua chúng.

Khi "Dairy Queen" bán cả kem và xúc xích, tại sao "Tao Kae Noi" chỉ bán "hạt dẻ"?

Chúng tôi có thể tăng doanh thu của mình bằng cách bổ sung dòng sản phẩm và cung cấp cho người mua nhiều lựa chọn hơn.

Nó sẽ tối đa hoá việc sử dụng kênh phân phối hiện tại vì chúng tôi có nhiều sản phẩm hơn nhưng phải trả cùng một chi phí thuê.

Lúc đầu, tôi muốn bán "xúc xích" như "Dairy Queen"  nhưng nó không phù hợp với sản phẩm hiện tại. 

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định thử sản phẩm quen thuộc với hạn sử dụng dài. Đó là "quả hồng Trung Quốc phơi khô".

Tôi đã mua chúng từ chợ Yaowarat và đóng gói lại trong một gói đẹp hơn.

Tôi đã cố gắng bán chúng ở các khu vực tỉnh trước, bắt đầu từ chi nhánh Ratchaburi.

Nó hiệu quả!!

Tổng doanh thu tăng.

Tỷ lệ hồng là khoảng 20-30% tổng doanh thu của cửa hàng.

Sau khi thử nghiệm ở chi nhánh đầu tiên thành công, tôi đã bán sản phẩm này vào các chi nhánh khác.

Mặc dù "quả hồng" đã tăng doanh thu, nhưng nó không thể bù đắp cho doanh thu bị mất.

Do đó tôi bắt đầu suy nghĩ về một sản phẩm mới nhưng tôi chưa ngĩ ra nó là gì.

Cho đến một hôm khi tôi đón cô bạn gái từ trường đại học, cô ấy bước lên xe, lấy một cái gì đó ra khỏi túi và ăn.

Cô nhai lấy nhai để, ăn liên tục và không nói chuyện gì với tôi cả.

Cái gì mà ngon đến vậy? Tôi hỏi và cô ấy cho tôi ăn thử.

Chỉ cắn một miếng đầu tiên ... Wow, rất ngon!

Tôi quay lại hỏi cô  bạn gái, đó là gì vậy. Ăn ngon quá.

"Snack rong biển"

Sau đó, tôi đã không nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài hương vị thơm ngon của nó. Tôi muốn mẹ tôi ăn thử nên đã xin cô ấy một gói. 

Khi về đến nhà, tôi đưa mẹ xem gói rong biển. "Mẹ à, cái này là snack rong biển, ngon lắm"

Sau khi cắn hai miếng, mẹ tôi cầm rong biển của tôi đi. Bà ấy đã đưa nó cho "dì" của tôi.

Dì của tôi rất thích và hỏi "Con mua nó ở đâu vậy?"

Tôi nói với gì rằng bạn gái tôi đã mua nó và cho tôi ăn thử lúc tôi đưa cô ấy về nhà.

"Con sẽ mua thêm cho dì vào thứ bảy tới."

(Cho đến một hôm khi tôi đón cô bạn gái từ trường đại học, cô ấy bước lên xe, lấy một cái gì đó ra khỏi túi và ăn.

Cô nhai lấy nhai để, ăn liên tục và không nói chuyện gì với tôi cả.

Cái gì mà ngon đến vậy? Tôi hỏi và cô ấy cho tôi ăn thử.

Chỉ cắn một miếng đầu tiên ... Wow, rất ngon!

Tôi quay lại hỏi cô bạn gái, đó là gì vậy. Ăn ngon quá.

"Snack rong biển")

Tôi nhờ bạn gái của tôi đi mua giúp snack rong biển cho gia đình tôi. Rồi một hôm, bạn gái tôi phàn nàn rằng cô ấy không thể tìm thấy nó.

"Nó đã hết sạch."

Ngay khi tôi nghe câu này, cảm giác đầu tiên đập vào tôi tương tự như khi tôi biết rằng "những đồ chơi" của tôi trong game có thể bán được.

Tôi vừa thấy "cơ hội" kinh doanh.

Suy nghĩ về nó. Không chỉ với thanh thiếu niên như cô bạn gái và tôi, mà những người ở tuổi mẹ tôi và dì tôi cũng rất thích nó.

Về mặt kinh doanh, việc "snack rong biển" bị hết hàng đã chứng minh mức độ phổ biến của nó. 

Với đầy đủ các điều kiện, nó thực sự xứng đáng là sản phẩm mới của "Tao Kae Noi".

Nó đã trở thành "sản phẩm" hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro