Chương 3: "Lý thuyết" Sai nhưng tư duy "Đúng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao Kae Noi"

Giọng của "Aim" nghe có vẻ thú vị hơn bao giờ hết. 

"Đến đây. Hãy đến đây." cô ấy vẫy tay chào tôi.

"Aim" gọi tôi để thưởng thức "rong biển" vừa được chế biến xong. Tôi đưa rong biển vào miệng.

"Được không?"

Tôi nhai nhẹ. "Rắc rắc"

Âm thanh của rong biển cho thấy nó rất giòn".

"Được đó Aim."

Tôi không cần phải nhìn lên để thấy cô ấy "cười" tươi như thế nào.

Sau khi "thiếu" rong biển quá lâu, cuối cùng "Aim"đã có thể có được nó.

Cô khám phá ra kỹ thuật để làm rong biển giòn. "Vấn đề" của cô ấy đã kết thúc nhưng "vấn đề" của tôi chưa xong.

Bước tiếp theo là gia vị.

Tôi không biết gì về thức ăn. Tôi cũng không biết cách nấu ăn.

Tôi chỉ biết rằng khoa thực phẩm tốt nhất là ở Đại học Kasetsart.

Tôi đã đi thẳng vào Đại học Kasetsart và hỏi các vị giáo sư về vấn đề này. 

Họ đề nghị tôi liên lạc với công ty bán gia vị cho đồ ăn nhẹ chiên giòn.

Sau khi nhận được "gia vị", tôi đã đi nhờ một người biết nấu ăn để giúp đỡ.

"Mẹ" luôn là người tôi phụ thuộc.

Tôi đã nhờ bà ấy nêm gia vị cho snack rong biển. Sau nhiều lần thử và sửa sai, cuối cùng hương vị cũng thơm ngon.

Sau đó, tôi bắt đầu đi mua bao nhựa để tự mình đóng gói rong biển.

Chúng tôi chế biến, nêm nếm, đóng gói và bán rong biển tại các cửa hàng "Tao Kae Noi" của mình.

Tôi nhận ra rằng doanh số bán hàng của rong biển tự làm tại nhà cũng tốt như rong biển mà tôi đã từng mua. 

Không có gì khác cả.

Phải mất bốn đến năm tháng để phát triển sản phảm.

Sau khi đạt được sự tự tin, tôi mở rộng kinh doanh và tăng số lượng nhân viên từ năm lên mười.

Mọi thứ đã sẵn sàng, ngoại trừ việc tăng các kênh phân phối. 

Ai có thể tưởng tượng được là một "sai lầm" sẽ dẫn dắt một người đến "thành công" của mình?

Tôi nhớ có một lần tôi hỏi bạn bè của bố tôi là một chương trình quảng cáo trên TV hết bao nhiêu tiền?

Sau khi nhận được câu trả lời rằng "nó tốn 400.000 baht một phút", tôi đã đóng cửa giấc mơ và vào phòng xem TV.

Ngày hôm đó, một doanh nhân tên tuổi đã chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn  về bí mật thành công của mình. Ông đã đề cập đến một chiến lược gọi là "tiếp thị du kích"

Từ này có vẻ tuyệt vời. Nghe có vẻ rất ổn.

Tôi thực sự không hiểu "tiếp thị du kích" nghĩa là gì. Cho đến một ngày, tôi lái xe dừng lại ở cửa hàng tiện lợi 7-Eleven. Khi tôi nhìn qua bên kia đường, tôi lại thấy một của hàng khác. Phía bên kia lại có một cái.

Từ "tiếp thị du kích" xuất hiện trong đầu tôi.

Vâng. 7-Eleven giống như "chiến sĩ du kích" xung quanh "con người".

Bất cứ nơi nào người ta đưa tầm mắt ra nhìn, tất cả những gì họ thấy là "7-Eleven".

Với một thiếu niên 19 tuổi, tôi đã rất thích thú khi tìm ra bí mật kinh doanh này.

Tôi tiếp tục suy nghĩ. Nếu chúng tôi có thể đưa snack rong biển "Tao Kae Noi" vào chuỗi "7-Eleven", điều đó có nghĩa là chúng tôi là "du kích" xung quanh "con người" trong thành phố.

Đây ắt hẳn là chiến lược "tiếp thị du kích" mà ông ấy đã đề cập.

Vào ngày đó, tôi không biết rằng tôi đã diễn giải sai khái niệm này.

Lý thuyết thực sự về "tiếp thị du kích" là tiến hành xâm nhập thị trường bắt đầu bằng các khu vực tỉnh. Nó tạo ra sự nổi tiếng xung quanh thành phố trước khi đến trung tâm thủ đô.

Tôi đã giải thích nó thành một câu chuyện hoàn toàn khác. Sau việc này, có người nói với tôi rằng tôi là một ví dụ về những người mà thành công của họ không nằm trong "lý thuyết". Điều đó không có nghĩa là những người giỏi ghi nhớ mọi thứ sẽ thành công. 

Tất cả là về "cách suy nghĩ" và tiến hành hành động.

Tôi có thể giải thích sai lý thuyết nhưng "cách suy nghĩ" của tôi là chính xác.

Chúng tôi có thể đạt được thành công.

Tôi có thể giải thích sai về "tiếp thị du kích" theo "lý thuyết" nhưng điều hoàn toàn đúng là ý tưởng đưa sản phẩm của tôi vào 7-Eleven, với rất nhiều chi nhánh trên khắp đất nước.

(Nếu chúng tôi có thể đưa snack rong biển "Tao Kae Noi" vào chuỗi "7-Eleven", điều đó có nghĩa là chúng tôi là "du kích" xung quanh "con người" trong thành phố.

Đây ắt hẳn là chiến lược "tiếp thị du kích" mà ông ấy đã đề cập.

Vào ngày đó, tôi không biết rằng tôi đã diễn giải sai khái niệm này.)

Chỉ với một kênh phân phối, tôi nghĩ rằng có thể phân phối các sản phẩm cuả mình tại 200-300 chi nhánh.

Có thể bạn sẽ thắc mắc tại sao không phải là hơn 3.000 chi nhánh. Thực ra lúc đó tôi lại "không có ý tưởng gì" về số liệu này.

Khi đó, năm 2004, 7-Eleven có hơn 3.000 chi nhánh.

Tôi nghĩ chúng tôi có thể nói với 7-Eleven rằng chúng tôi muốn bán sản phẩm của mình trong 200-300 chi nhánh đầu tiên.

Với tôi, "vấn đề" là "cơ hội".

Tuy nhiên, "không có ý tưởng" là nguồn gốc của "vấn đề". Vì vậy, "không có ý tưởng" là nguồn gốc của "cơ hội".

Tôi có thể đảm bảo rằng, tôi đã không giải thích sai khải niệm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro