Chương 4: Tiếng nói của "Tốt và "Xấu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gọi lại cho cô Pu.

"Xin chào, cô Pu. Tôi là ... Tao Kae Noi".

Cô ấy không nhớ ra tôi.

"Tôi là người đợi cô đến 4 giờ chiều ngày hôm đó."

Lần này cô đã nhớ ra.

"Tôi có một sản phẩm mới để giới thiệu với cô"

"Không phải rong biển nữa à?"

"Nó vẫn là rong biển nhưng mới  được cải tiến."

Lần này, tôi đã hẹn với cô ấy vài ngày trước vì thế cô ấy có nhiều thời gian hơn.

Cô Pu đã hẹn gặp tôi lúc 1 giờ chiều.

Tôi mặc áo khoác và cà vạt như thường lệ. Tôi đến toà nhà 7-Eleven lúc 11 giờ sáng và tìm cái gì đó để ăn trước. Tôi lên kế hoạch kiểm soát bản thân, tạo môi trường để không cảm thấy quá phấn khích trong lúc thuyết trình sản phẩm.

Vào lúc 1 giờ chiều, mọi thứ vẫn im lìm.

1:05 ...

1 giờ 30 phút ... 

2 giờ ...

Tâm trí của tôi lúc đó giống như một bộ phim hoạt hình, với nhân vật "Tốt" chiến đấu với nhân vật "Xấu".

"Tốt" đã nói với tôi về sự tận tuỵ của chúng tôi trong suốt hai tháng vừa qua. Chúng ta có thể làm được, đúng không? Chúng ta đã thay đổi bao bì thành công. Ráng đợi thêm chút nữa thôi cũng có gì khổ lắm đâu.

"Xấu" nói với tôi: Thấy không? Nó có kết thúc như lần trước thôi. Chúng ta hãy về thôi. Chúng ta đã mất cơ hội rồi.

Tôi nghe tiếng nói của cuộc chiến vang lên trong đầu. 

Cuối cùng, khi đồng hồ đã hơn 2 giờ chiều, tôi biết tôi không thể gặp cô Pu.

Tuy nhiên, lần này tôi chấp nhận nó.

Tôi gọi cho cô Pu và nói với cô ấy rằng tôi đã đợi cô ấy và sẽ gửi sản phẩm tại quầy tiếp tân.

Tôi đã đưa rong biển có bao bì mới cho nhân viên lễ tân trước khi ra về.

Trong giây phút đó, tiếng nói của "Xấu" đã át đi tiếng của "Tốt".

Ngay khi bước vào xe, tôi bật nhạc lên rất to như thể để đắm chìm trong tiếng la hét của "sự thất vọng" đang đeo bám trong tâm trí tôi.

Tôi ngước lên bầu trời và hỏi tại sao cuộc sống quá tàn nhẫn. Tại sao tôi phải bị như vậy?

Tôi đã có cơ sở kinh doanh hạt dẻ và rất nhiều nhân viên. Tại sao tôi lại chọn vị trí của một kẻ không có giá trị?

Tôi lái xe trở về nhà với tiếng nói lớn của "Xấu" vang vọng trong đầu tôi.

Vậy đó.... Tôi xong rồi.

(Tâm trí của tôi lúc đó giống như một bộ phim hoạt hình, với nhân vật "Tốt" chiến đấu với nhân vật "Xấu".

"Tốt" đã nói với tôi về sự tận tuỵ của chúng tôi trong suốt hai tháng vừa qua.

  "Xấu" nói với tôi: Thấy không? Nó có kết thúc như lần trước thôi.  

  Tôi nghe tiếng nói của cuộc chiến vang lên trong đầu. )

Khi tôi vừa về đến nhà thì điện thoại reo lên.

Số hiện trên máy là một trong những số của 7-Eleven.

Tôi nhắc điện thoại lên, lại nghe tiếng "Xấu" cười nhạo.

Tôi nghĩ rằng cô Pu gọi để báo rằng sản phẩm không đạt tiêu chuẩn và tôi phải cải thiện một số vấn đề.

"Đây là Pu từ 7-Eleven." cô ấy nói có vẻ rất vui. "Tôi đã ăn thử và nó rất ngon. Tôi cũng cho Ban Quản Lý ăn thử, và mọi người đều nói nó rất ngon."

"Vâng ... Vâng ... Vâng." Tôi liên tục đồng ý với cô ấy.

Bộ não của tôi vẫn còn tê liệt với "sự thật" vừa xảy ra.

"Tao Kae Noi" sec được bán tại 7-Eleven.

"Bạn có sẵn sàng để bán hàng trong 3.000 chi nhánh của chúng tôi không?"

"3.000 chi nhánh." tôi đã hét lên vì chỉ nghĩ sẽ bắt đầu từ 200 đến 300 chi nhánh đầu tiên.

"Có vấn đề gì không?" Cô Pu hỏi.

Khi "cơ hội" tự xuất hiện, tôi sẽ không bao giờ để nó thoát khỏi tay tôi.

"Tôi đã sẵn sàng." tôi cứng rắn nói.

Sau đó, cô Pu bắt đầu giới thiệu qua về quy trình, bắt đầu từ việc đề nghị là công ty sẽ ghé thăm nhà máy để xem có đạt tiêu chuẩn HACPP không.

Tôi không hiểu lắm một thứ cô Pu nói. Tuy nhiên, câu trả lời của tôi vẫn giữ nguyên."Vâng ... Ok ... Tôi đã sẵn sàng."

Ngay khi tôi cúp điện thoại, một giọng nói vang lên. 

"Thấy chưa? Chúng ta có thể làm được mà"

Đó là tiếng nói của "Tốt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro