Chương 5: Tôi đang làm vì ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi tôi chạy khắp nơi xoay "tiền mặt" để điều hành kinh doanh, việc xây dựng nhà máy của tôi cũng đang được diễn ra một cách gấp rút.

Trong căn nhà có 3 lô (block), có 2 lô dùng làm nhà máy mới.

Tôi đã chuyển bếp từ nhà ở của tôi tới lô còn lại để tiếp tục sản xuất. Việc này cũng giúp tôi dễ dàng kiểm soát mọi thứ vì nó ở ngay sát bên.

Tôi không cần di chuyển nhiều giữa hai nơi.

Cho dù tôi đã tăng tốc bao nhiêu, tôi vẫn không thể hoàn thành nó kịp thời hạn.

Về phần sản xuất, dưới hệ thống kiểm tra chất lượng (QC) nghiêm ngặt, chúng tôi phát hiện ra 10% sản phẩm bị lỗi trong thời gian này.

"Cô Pu" gọi cho tôi. nói rằng sẽ gửi một bản đồ qua máy fax cho tôi và nói tôi đi đón "cô Pae" đến để kiểm tra nhà máy.

Ở trên xe, nói chuyện với "cô Pae" qua điện thoại khoảng một giờ đã giúp tôi thấy quen thuộc với cô ấy hơn.

Nhờ vào tuổi trẻ, hầu như ai cũng tử tế với tôi.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến tiêu chuẩn QC của 7-Eleven.

Nhìn thấy nhà máy, cô ấy đứng sững.

"Tại sao nó quá nhỏ vậy?" Cô nói khi nhìn thấy nhà máy đầu tiên của tôi.

Tôi nghĩ rằng cô đã bị sốc khi nhìn thấy nhà máy mới của tôi. Nếu như cô ấy nhìn thấy cái "nhà máy" cũ trong nhà của tôi thì chắc cô ấy đi ra luôn. 

Tôi nhớ rõ hôm đó, tôi đã trở thành cái bóng của cô ấy bởi vì tôi đã luôn đứng sau cô ấy không quá hai bước.

Bất cứ khi nào cô ấy đề cập đến những vấn đề cần được cải thiện của nhà máy, tôi đều đồng ý ngay. 

"OK. OK"

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra, cô ấy lại phàn nàn.

"Đây là nhà máy nhỏ nhất mà tôi đã kiểm tra."

Khi cô ấy hỏi tôi khi nào việc cải thiện sẽ hoàn tất, tôi đã trả lời ngay: "Ngày mai".

Trong đầu tôi, đây là điều khó khăn nhất trong cuộc đời. Cô ấy hỏi tôi liệu tôi có thể làm đúng thời hạn không. Tôi xác định chắc chắn lại những gì tôi đã nói. Khi cô ấy đi về, tôi đã gây áp lực cho bố tôi, nói với ông ấy rằng mọi vấn đề phải được điều chỉnh ngay trong đêm.

Vào sáng hôm sau, tôi chụp hình những việc đã cải thiện và gửi chúng cho cô Pae.

Vài ngày sau, cô ấy gọi cho tôi. Cô ấy nói "Bạn đã được duyệt."

Chiến thuật "tiếp thị du kích" của "Tao Kae Noi"  đã bắt đầu.

Ba giờ sau niềm hạnh phúc, điện thoại lại reo. "Cô Pu" gọi.

Tôi sẽ gửi cho bạn một đơn hàng (PO). Bạn muốn tôi gửi cho bạn bằng fax hay bạn muốn đến đây nhận?

Cô ấy đề nghị tôi tự đến lấy vì đó là PO đầu tiên của tôi.

Tôi đã đi đến đó để nhận đơn hàng trong sự hưng phấn tột độ. Những gì mà tôi đã đầu tư sẽ mang về một khoản lợi nhuận lớn.

Vừa vào xe, tôi đã mở phong bì PO ngay lập tức. Đập vào mắt tôi là số lượng: "400 thùng rong biển hương vị truyền thống."

Chưa kịp vui mừng thì tôi đã há hốc: "Trời!"

Vì ngay sau câu đó là: "Giao hàng trong vòng 7 ngày"

Trời, năng lực sản xuất của tôi lúc đó chỉ là 40 thùng mỗi ngày.

Trong vòng 7 ngày, chỉ có thể sản xuất được 280 thùng. Nhưng 7-Eleven muốn 400 thùng. 

Chắc chắn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đàm phán với 7-Eleven để giảm số lượng đơn đặt hàng.

Vì thế, mọi thứ vẫn phải tiếp tục.

Làm thế nào tôi có thể sản xuất tất cả trong vòng 7 ngày?

Tôi đã về nhà để báo với gia đình về "tin tốt" và cũng là "tin xấu", đồng thời tìm cách gia tăng sản xuất.

Một vài ngày sau, năng lực sản xuất tăng lên, nhưng theo ước tính của tôi, nó không thể hoàn thành kịp thời.

Ngày đó chính là ngày mà tôi chứng kiến sức mạnh tình yêu của gia đình tôi. Tất cả đều giúp tôi rất tích cực.

Bố, mẹ, chị gái, anh trai, và người thân đã giúp tôi.

Chú tôi làm nghề bán chân lợn hầm cũng đến giúp tôi.

Chị gái tôi đã nhờ 7-8 người bạn thời đại học cuả chị ấy đến để giúp tôi một tay.

Số lượng công nhân từ 20 lên 40 người.

Tất cả chúng tôi đã phải chạy đua với thời gian.

Vào ngày cuối cùng, tất cả mọi người làm hết tốc lực để hoàn thành mọi thứ vào lúc 8 giờ 30 phút sáng hôm sau.

"Cô Pu" doạ rằng nếu không giao đúng hạn thì việc giao lô hàng đầu tiên phải bị hoãn lại tháng sau.

Và nếu hạn sử dụng sản phẩm ngắn hơn 80% theo quy định, họ sẽ từ chối sản phẩm.

Điều này có nghĩa là nếu tôi không thể giao hàng kịp thời, tôi phải bán nó ở một nơi khác.

8.30 sáng của ngày hôm sau là cú đánh cược giữa sự sống và cái chết của "Tao Kae Noi".

Tôi đã không ngủ được nhiều trong 7 ngày qua.

Trong đêm cuối cùng, tôi đã không ngủ chút nào.

Tất cả mọi người trong nhà đều biết rằng tôi đã muốn phát điên vì việc này.

Nó thực sự đã vượt mức độ "nghiêm trọng".

Tôi luôn là "người em út trong gia đình", tôi rất ít khi gặp khó khăn.

(Lúc đó, tôi tự hỏi bản thân mình: "Điều quái gì đang xảy ra với tôi?", "Tôi đang làm gì?" và "Tôi đang làm vì cái gì vậy?")

Khi gia đình tôi chứng kiến những nỗ lực thể chất và tinh thần mà tôi bỏ ra, họ đã giúp tôi hết lòng.

Đêm đó, tôi hầu như không ngủ.

Khi buồn ngủ, tôi rửa mặt. Tôi đã bị sốc khi nhìn vào gương.

Tôi nghĩ tôi là "Panda Lin Hui".

Mắt tôi thâm quầng và khuôn mặt trông rất mệt mỏi.

Lúc đó, tôi tự hỏi bản thân mình: "Điều quái gì đang xảy ra với tôi?", "Tôi đang làm gì?" và "Tôi đang làm vì cái gì vậy?"

Tôi nghĩ đến bạn bè của tôi. Họ đang hẹn hò trong quán rượu nào vậy?

Tôi tự hỏi mình đang làm gì.

Đó là khoảnh khắc tuyệt vọng của tôi. Sau khi rửa mặt xong, tôi rời khỏi phòng tắm.

Tôi thấy mẹ và chị gái đang đứng trước phòng tắm.

Mẹ ôm lấy tôi.

"Con có mệt không?"

Chị gái và mẹ tôi không nói nhiều, nhưng cách họ nhìn tôi và những gì họ làm đã giúp tôi cảm nhận được họ yêu và quan tâm tôi nhiều như thế nào.

Nhờ sức mạnh của tình yêu đó, tôi quyết định quay lại và chiến đấu.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh tối hôm đó, và nó sẽ luôn luôn sống mãi trong kí ức của tôi.

Trong lúc đang đóng gói, tôi nhìn một lượt xung quanh. Cha tôi đang cho rong biển và gói và hàn nó lại.Ở góc kia, mẹ tôi đang làm việc, đội mũ và đeo mặt nạ. Chị tôi thì đang giám sát mọi người chế biến rong biển ở phía sau nhà. Tất cả hình ảnh đó như một thước phim quay chậm. Tất cả đều mệt mỏi vì tôi. Tại thời điểm đó, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi: Tôi đang làm là vì ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro