Chương 2: Không thể đoán mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bệnh viện Y khoa thành phố S ngày hôm nay đã tiếp nhận một trường hợp tai nạn nghiêm trọng vào sáng sớm. Một học sinh trung học phổ thông bị đâm bởi một chiếc xe tải chở hàng. Dù tài xế đã phanh xe từ sớm nhưng vẫn không kịp. Lực va chạm tuy không lớn nhưng khi ngã ra đường đội mũ thời trang - một loại mũ có vẻ ngoài giống mũ bảo hiểm lại hoàn toàn không có tác dụng bảo hiểm. Nên khi đầu va chạm với mặt đường vẫn gây ra chấn thương nghiêm trọng, trên đầu còn có vài vết thương khá sâu gây mất máu. Tuy nhiên kì lạ là hộp sọ của nam sinh vẫn bảo toàn nên không có nguy hiểm đến tính mạng. Có điều não bộ bị chấn động  khiến tạm thời chưa thể tỉnh lại. Kiểm tra thì não bộ cũng không có dấu hiệu xuất huyết trong. Các bác sĩ cũng không tìm  ra nguyên nhân gây bất tỉnh. Hiện tại buổi chiều cùng ngày đã chuyển về phòng điều trị đặc biệt theo dõi.

Bản thân nam sinh được đưa đến một phòng điều trị theo yêu cầu. Có y tá và người nhà túc trực. Khuôn mặt sau khi được  lau đi những vệt máu thì để lộ ra vẻ hồng hào như một người đang ngủ say. Bên ngoài cửa có không ít người thân cùng một số bạn bè của nam sinh đang thì thào nói chuyện về tình hình của nam sinh lúc này. Có người đi tới đi lui, thi thoảng lại ngó vào phòng bệnh xem tình hình rồi lại thở dài lắc đầu.

Đến cuối buổi chiều cùng ngày, những bóng người bên ngoài phòng bệnh cũng thưa bớt. Lúc này ngoại trừ một người đàn ông trung niên thì còn có một nam tử phía ngoài. Là bố nam sinh cùng với cậu bạn học thân thiết tên Lại Văn Thành. Cả hai người vốn đã không còn chuyện để nói đành trầm ngâm ngồi đó. Mỗi người lúc này đều thầm suy tư ra những suy nghĩ của riêng mình.

Người đàn ông là bố của nam sinh kia trông chừng gần 50 tuổi. Khuôn mặt có phần đen sạm vì làm việc ngoài trời rất nhiều. Lúc này bản thân ông rút ra từ trong túi áo khoác ra một bao thuốc vina. Lấy ra một điếu châm lửa, rít một hơi sâu rồi phun ra một làn khói trắng như sương mờ. Xong đoạn đưa bao thuốc hướng về phía nam sinh kia.

"Làm một hơi cho ấm người không cháu."

Lại văn Thành gật đầu, hai tay hướng lấy bao thuốc mà rút ra một điếu cùng cái bật lửa nhẹ nhàng sau đó cũng châm lên một màn sương khói. Thoáng chốc đã có hai người ngồi đó phì phò nhả khói. Trông thật cứ như là đốt nhang. Vì là ngồi khá xa phòng bệnh, các phòng lại đều khép kín nên cũng có vài vị bác sĩ đi qua tỏ vẻ khó chịu nhưng tuyệt nhiên không ai phàn nàn gì về hai con người này.

- Chẳng biết là nằm đó đến lúc nào nữa đây.

Người đàn ông nói xong rồi thở dài.

- Chú đừng lo, cậu ấy chắc sẽ sớm tỉnh thôi. Bác sĩ chẳng phải nói não bộ không có tổn thương nghiêm trọng, cháu đoán là không chừng hai ba hôm sẽ tỉnh. - Thành vội trấn tĩnh người bố.

- Người làm bố này cũng chỉ mong là như thế. Chỉ sợ ông trời không thương cứ bắt nó như thế mãi thôi.

Nói đoạn người đàn ông lại vẻ mặt khổ sở, đưa điếu thuốc lên miệng làm một hơi sương khói. Thằng Thành lúc này khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.

- Sao chú lại nói thế ạ, nói mấy điều như thế lúc này không được tốt cho lắm chú à.

Người đàn ông nhả ra một làn khói trắng bồng bềnh, xong hồi lại nói:

- Ngày nào cũng nhắc nó đi lại cẩn thận. Chú ý an toàn xe cộ, tránh qua lại chỗ vắng vẻ, tránh gây gổ với người ta, tránh chỗ sông nước, tránh....- nói tới đây khuôn mặt ông trầm xuống thở dài. Nói tiếp: " Cũng chẳng phải tự nhiên ta với mẹ nó ngày nào hầu như đều nhắc. Tất cả cũng là có nguyên nhân "

Nghe tới đây thành trợn tròn mắt vẻ ngạc nhiên không giấu nổi. Hướng người đàn ông mà hỏi.

- Có nguyên nhân gì vậy chú?

Điếu thuốc trên tay người đàn ông lúc này cũng cháy xém gần tới đầu lọc. Ông hướng thùng rác gần đó mà nhét vào. Đoạn lại rút ra một điếu vina khác châm lửa.

- Cái ngày hôm nay tuy bất ngờ nhưng không phải cô chú chưa từng chuẩn bị tinh thần từ trước. Chính xác đã chuẩn bị tinh thần này được hơn nửa năm nay rồi.

Nói xong nhìn thằng Thành đang ngây ngốc ra phía bên cạnh liền rít một hơi rồi từ từ nói tiếp.

- Ngày trước, có một vị hòa thượng vào khất thực nhà cô chú. Cô chú cũng cho gạo tiền nhưng khi nhìn thấy thằng Khang thì nhất định đòi bắt tay xem tướng cho bằng được. Sau khi xem tướng một hồi thì mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thoáng chốc kinh hãi. Lúc này cô chú sợ người ta xem ra con bị tai nạn hay nguy cơ gì liền hỏi. Kết quả vị tăng nhân kia liền lắc đầu nói không thể xem ra được gì.

  - Không xem ra được gì thì có chuyện gì đáng lo ạ? - Bất giác không thôi tò mò được mà hỏi.

- Để chú kể tiếp, sau đó cô chú cũng cười mà nghĩ là hòa thượng này bày đặt giả thần linh hòng kiếm chác gì thêm. Bản thân thằng Khang sau khi hòa thượng nói không xem được thì cũng cúi chào mà lấy xe chạy biến đi đâu mất nên không chứng kiến một màn kinh khủng sau đó. Vị sư phụ này biết cô chú hoài nghi liền mình cũng không tỏ vẻ lo lắng gì về mặt này. Lần lượt hỏi sinh thần bát tự của cô chú mà có thể nói ra hết thảy mọi việc trong quá khứ và tương lai của cô chú làm cho hai vợ chồng một phen hoảng sợ. Tất cả mọi chuyện ông nói trong quá khứ đều đúng y chang. Một số việc tương lai sau này đều ứng nghiệm đến nỗi cô chú không thể không tin.

Kể tới đây lại rít một hơi thả ra một làn sương khói. Thằng Thành mở nắp một chai nước khoáng uống để sốc lại tinh thần.

- Thật sự có chuyện như vậy xảy ra nữa à?

Người đàn ông đáp lời thằng Thành với vẻ mặt bần thần.

- Đúng là có chuyện như thế, từng lời nói của vị hòa thượng hôm đó chú mãi không quên. Lúc đó ổng nói ổng là tăng nhân của thiền viện trúc lâm Hàm Rồng. Từng có một thời gian tu đạo bên một thiền viện của Phổ Đà Sơn huyện Định Hải tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Ngoài học phật đạo còn tu luyện đạo thuật phật môn, đã đạt đến cái gì mà bài vị thiền sư. Cả đời luyện nhiều nhất chính là tử vi nhân tướng học. Đến tướng số ma quỷ còn xem được huống gì con người. Nhưng xem đến thằng Khang là ngoại lệ. Trước nay chưa từng xem qua một ai giống nó. Một chút không xem được.

Nói đoạn ông trầm ngâm một hồi cố nhớ lại thêm một chút chi tiết ngày đó. Thằng Thành khuôn mặt không ngừng biểu cảm ra vẻ ngạc nhiên đến lạ thường. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: " Con mẹ nó, cứ như đang nghe truyện Mao Sơn ngoài đời thực vậy. Hấp dẫn vãi linh hồn." Cảm giác lúc này giống như tự bản thân sắp được bước vào một thế giới thần bí. Quan niệm về chủ nghĩa duy vật bỗng chốc lung lay dữ dội. Vẫn luôn là chú ý lắng nghe.

- Không những không xem được, mà đường chỉ tay sinh mệnh vốn rất ngắn, tuyệt nhiên đã mệnh tử từ rất sớm nhưng lại không như vậy, nhân tướng về những mặt khác cũng hoàn toàn bị sai lệch. Giống như bản thân sinh ra đã vượt qua sự khống chế của mệnh nhân sinh. Việc này nghe ông ấy bảo trước giờ chỉ có một không hai, chưa từng có trong điển tịch nào mà ông ấy từng xem qua. Tuyệt đối kì dị, bản thân nó lại có một cái gì mà nghe vị sư kia nói là một chút khí tức của cõi âm nhưng lại không thuộc về âm ty. Đoán chừng giống tử khí nhưng lại không giống khí tức của một người sắp chết bình thường. Chỉ có thể đoán chừng hung hiểm, căn dặn phải đề phòng. Gia đình chú lúc này khiếp sợ, van xin ông ấy giải hạn nhưng bản thân ông ấy lắc đầu. Chỉ nói không xem được hạn gì thì sao có thể giải. Sống chết đành tự dựa vào bản thân. Chú vẫn nhớ sắc mặt của vị hòa thượng lúc đó nhợt nhạt mà nói đi nói lại mấy lần.

" Thật sự là không thể nhìn ra chân tướng, không thể đoán mệnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro