Chương 1: Thiếu Nữ Mơ Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by group Thiên Tài Đào Hố

Thành thị sầm uất, đón ánh nắng tươi sáng của buổi sáng. Mỗi người đều sốc lên tinh thần bắt đầu một ngày mới, mùa xuân, là một mùa trong lành ấm áp.

Từng cửa hàng lần lượt bắt đầu buôn bán liền trở nên bận bịu, người đến người đi trên đường phố, bọn họ lấy nhịp chân vội vàng bắt đầu một ngày bận bịu. Có người nhân viên văn phòng, có người là học sinh......

Mà ở nơi góc đường hẻo lánh không xa, có một gian phòng nhỏ bị che khuất ở trong khu dân cư thưa thớt.

"Tích tắc tích tắc......" Đồng hồ cổ treo trên tường phát ra tiếng kêu vô cùng nhịp nhàng. Người phụ nữ nhìn kim giây đồng hồ, lẩm bẩm: "5, 4, 3, 2, 1."

"Ding dong~~ ding dong~~." 9 giờ đúng, chuông đồng hồ cổ không ngừng vang vọng khắp phòng. Người phụ nữ cầm lấy khung bảng đen nhỏ đi ra khỏi phòng, sắp xếp ngay ngắn xong, rồi đem bảng tên trên lên cửa, bố trí vừa vặn. Người phụ nữ mỉm cười, trở về phòng, chữ trên tấm bảng là —— 'kinh doanh', chính thức hoạt động!

Người phụ nữ bắt đầu chỉnh lý xong, lau chùi ít bụi bẩn trên giá sách. Bởi vì không phải là ngày cuối tuần, trong phòng một mảnh yên tĩnh, tạm thời không có khách. Người phụ nữ rất hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, "meo~~meo~~."

Một con mèo trắng đen mập mạp đang cọ xát dưới chân người phụ nữ, hướng về cô ấy làm nũng. Con mèo mập lớn đã đánh vỡ đi sự yên tĩnh, người phụ nữ cúi đầu, cưng chiều nhìn nó: "Đói rồi? Không phải vừa mới ăn hả?" Con mèo mập lớn đáp lại một tiếng meo, tiếp đó tiếp tục cọ xát chân của người phụ nữ. Người phụ nữ vẻ mặt bất đắc dĩ nhịn không được phàn nàn nói: "Ăn ăn ăn, mi đã mập như thế rồi nên giảm béo thôi!" Người phụ nữ nói xong thì đi về phòng bếp, con mèo mập lớn theo sát phía sau.

Một thiếu nữ cứ đi rồi cứ đi, đến góc phố hẻo lánh, bước chân bỗng nhiên ngừng lại, "Phòng Câu Chuyện?"

Thiếu nữ nghi hoặc nhìn chữ viết trên khung bảng đen nhỏ, đọc tiếp: "Bạn có thể nói một chút về câu chuyện của bạn không?" Thiếu nữ nhìn phòng nhỏ trước mắt, căn phòng gỗ dạng gỗ mộc mạc, lấy màu lam trắng là màu chủ đạo. Căn phòng có một vườn nhỏ, còn có đại thụ. Tuy rằng ở đây dân cư thưa thớt nhưng không khiến cho người khác có một loại cảm giác âm trầm, ngược lại ánh sáng mặt trời nơi này dồi dào, sát vách còn có người gieo trồng cây nông nghiệp trên đất trống. "Đây là gì nhỉ? Thật đặc biệt, kể câu chuyện sao?" Thiếu nữ do nổi lên lòng hiếu kỳ mà hạ quyết tâm bước vào trong phòng xem thử.

Mở cửa, cảnh vật chung quanh trong phòng cũng gọn gàng sạch sẽ. Bên trái có khoảng ba, bốn giá sách dạng vừa, bên phải sách cỡ nhỏ các loại, trong phòng nhỏ này quả thực có thể dùng 'Sung Đống Doanh Xe' để hình dung. Bàn ghế thì chỉ có bốn, năm cái, vô cùng ít, trên bàn và bệ cửa sổ cũng trang trí một ít thực vật màu xanh. Môi trường rất không tồi, chỉ là......cũng quá yên tĩnh đi? Không có một vị khách nào?!

(*)充栋盈车 : Sung Đống Doanh Xe: Ý nói căn phòng chứa đầy sách.

"Có, có người không?" Thiếu nữ nhỏ giọng kêu. Đợi một lát không có ai đáp lại, không có người sao? Lúc thiếu nữ đang có dự định rời đi, đột nhiên cửa của một gian phòng mở ra, một người phụ nữ đi ra: "Hoan nghênh quý khách." Thiếu nữ bị người phụ nữ thình lình xuất hiện dọa một cái, ngây người tại chỗ không biết nên nói gì. Người phụ nữ lớn lên thanh tú dịu dàng, đại khái 28, 29 tuổi, một đầu tóc dài đen. Ăn mặc thanh lịch, tay áo dài phối với quần lụa mỏng quả thật đẹp mắt.

"Meo~" Thiếu nữ bị tiếng mèo kêu hấp dẫn, mèo mập lớn đang cọ xát chân của cô, làm nũng với cô. "Thật dễ thương!" Thiếu nữ không cách nào chống lại bộ dáng đáng yêu của mèo mập lớn, ngồi xổm xuống bắt đầu vuốt ve, cùng chơi với nó. Thiếu nữ cơ hồ đã sớm quên cục diện ngưỡng ngùng vừa xảy ra ban nãy, thuận thế hỏi một câu: "Nó dễ thương quá, mập ú nù, tên gì ạ?"

Người phụ nữ mỉm cười lễ phép đáp: "Mèo Tây Trang."

Thiếu nữ nghi hoặc ngẩng đầu hỏi người phụ nữ: "Mèo Tây Trang? Tại sao là mèo Tây Trang?"

"Cô lật bụng nó ra nhìn xem, trong trắng ngoài đen, giống như mặc tây trang vậy."

Thiếu nữ lật nhìn bụng của mèo Tây Trang, quả thật giống như đang mặc tây trang vậy, dáng vẻ áo ngoài đen bọc lấy áo sơ mi trắng đã cài nút. Sau đó người phụ nữ mở miệng hỏi thiếu nữ: "Lần đầu đến? Muốn tìm sách gì?"

Sau khi thiếu nữ chơi đùa với mèo Tây Trang xong, đứng lên đi đến trước quầy. Quầy thuộc loại quầy bar, có chút cao, có ghế. Thiếu nữ chỉ ra ngoài phòng nói: "Trên cái bảng đen nhỏ viết là kể câu chuyện là chỉ cái gì?"

Người phụ nữ mỉm cười đáp: "Chính là kể câu chuyện thuộc về chính bản thân bạn."

"Câu chuyện?"

"Nếu không hiểu cũng không sao, đổi một cách nói khác chính là lời bạn muốn nói nhưng lại không tìm được người bộc lộ hoặc là muốn tìm người để lải nhải than phiền." Người phụ nữ quan sát thiếu nữ, bộ dáng duyên dáng yêu kiều hẳn là còn là học sinh nhỉ? Nhưng giờ này theo lý mà nói phải là đang trên lớp học nha, tại sao chạy đến đây?

Vẻ mặt thiếu nữ ưu sầu, tâm sự dày đặc, người phụ nữ nói một câu: "Có tâm sự? Ngồi xuống đi." Nói xong người phụ nữ cũng tự mình ngồi xuống, ôn nhu nói tiếp: "Không sao đâu, tôi coi như là người lắng nghe bạn. Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng để bản thân mình nghẹn hỏng."

Thiếu nữ gật đầu, ngồi vào chỗ. "Cô xưng hô như thế nào?" Thiếu nữ hỏi.

"Người ở đây đều gọi tôi là chủ tiệm." Người phụ nữ mỉm cười nói.

"Xin chào chủ tiệm, em là Duyệt Duyệt." Duyệt Duyệt điều chỉnh tốt suy nghĩ của bản thân, hít thở sâu một cái, bắt đầu kể rõ câu chuyện của cô ấy. "Bây giờ em đang rất mơ màng về tương lai của bản thân mình, không biết bản thân mình muốn cái gì, làm cái gì."

Chủ tiệm lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của khách hàng, không nói chuyện. Vẫn tiếp tục duy trì nụ cười nhàn nhạt với Duyệt Duyệt, thiếu nữ trước mặt lúc này bày ra bộ mặt mơ màng, phiền muộn, buồn bực, cùng với......bi thương. Loại cảm xúc này không nên xảy ra trên người cô nàng đang tuổi thanh xuân, bởi vì thanh xuân chính là tiền vốn.

Duyệt Duyệt nói tiếp: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, các bạn học đều đã chọn xong đại học mà bản thân họ muốn học. Bọn họ rất rõ ràng bản thân họ muốn cái gì, quyết định xong thì làm không dây dưa dài dòng. Có lúc em đặc biệt ngưỡng mộ bọn họ, thành tích học tập của bọn họ vô cùng xuất sắc, cho nên muốn học đại học nào đều không thành vấn đề cả."

Duyệt Duyệt bắt đầu khẩy móng tay của chính mình, phát ra âm thanh tách tách tách, âm thanh rất nhỏ chỉ có hai người có thể nghe thấy. "Từ nhỏ em đã học không giỏi, luôn luôn không theo kịp bài giảng của giáo viên, chuyện này duy trì đến em tốt nghiệp cấp ba luôn. Đừng nói việc học, ngay cả các mối quan hệ cũng thành vấn đề, em không giỏi bắt chuyện với người khác nên cho tới bây giờ cũng chưa có bạn bè."

"Em rất chán nản, áp lực vô cùng lớn, rất lo lắng hoàn cảnh khó khăn hiện tại của em đến nỗi em......" Duyệt Duyệt đang nói liền nghẹn ngào, nước mắt không nghe lời chảy từ vành mắt xinh đẹp xuống. Chủ tiệm rút hộp khăn giấy trên bàn đưa cho Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt duỗi tay nhận lấy lau đi nước mắt.

Điều chỉnh cảm xúc một chút rồi tiếp tục nói: "Đến nỗi em không dám tưởng tượng tương lai của bản thân em sẽ là cái bộ dạng gì, là hạnh phúc hay là bi thảm nữa." Duyệt Duyệt ngừng một lát lại nói: "Ba mẹ cũng không ép em lắm, muốn tiếp tục học đại học hay trực tiếp đi làm đều tùy em."

"Em thậm chí không dám ra cửa, ngộ nhỡ gặp phải thân thích, hàng xóm hỏi đến chuyện này thì làm sao? Bởi vì chuyện này em nhốt bản thân mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp, kiệm lời hơn so với trước đây, em bắt đầu tự sa ngã."

Duyệt Duyệt nói xong câu chuyện của chính mình, im lặng không nói chuyện. Chủ tiệm sau khi nghiêm túc nghe xong câu chuyện của Duyệt Duyệt, vẫn duy trì trạng thái yên lặng. Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng líu lo không ngừng của mấy con chim sẻ nhỏ bé đang đậu trên đại thụ bên ngoài phòng, vô cùng vui tai.

Im lặng một lát, chủ tiệm mở miệng hỏi Duyệt Duyệt: "Xem sách không?"

"Hả?" Duyệt Duyệt bị câu hỏi của chủ tiệm làm cho ngẩn người một lát, sau đó hồi phục lại đáp. "Xem, xem sách."

Sau đó chủ tiệm đứng dậy đi về phía giá sách, lượn tới lượn lui, chọn trái lựa phải. Duyệt Duyệt đối với hành động kỳ quặc của chủ tiệm nảy sinh nghi hoặc, sao lại nghe xong câu chuyện rồi hỏi một câu bèn đi chọn sách? Thật là một người lập dị......

Qua một lúc, chủ tiệm cầm một cuốn sách quay trở lại quầy, ngồi đoan trang trên ghế. Đem sách đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Duyệt Duyệt, "Sách này thích hợp với em." Chủ tiệm mỉm cười nói với Duyệt Duyệt.

"《 Dũng cảm làm chính mình 》?" Duyệt Duyệt đọc tên sách lên, là một loại sách động lực. Bìa sách dày lại cộng thêm bao sách màu đen. Duyệt Duyệt lật ra đọc, đối với chủ đề của loại sách này cảm thấy hết sức hứng thú.

"Nhà thiết kế thiết kế bìa sách này rất có tài, màu đỏ ngoài đại diện cho sự vui mừng ra cũng đại diện cho ý chí chiến đấu." Chủ tiệm bắt đầu giới thiệu sách, nói tiếp: "Màu đen, đại diện cho sự khủng bố, cô độc, giống như vực thẳm. Em liền giống như màu sắc của cuốn sách này, phía dưới màu đen chính là giống như tình cảnh của em hiện nay. Nhưng em nhìn phía trên, là màu đỏ, đại diện em có một chút hy vọng."

Duyệt Duyệt nghe cách nói của chủ tiệm, gợi lên lòng hiếu kỳ của cô: "Hy vọng?"

"Không gay go phức tạp như em nghĩ, nhất định sẽ có cách giải quyết. Màu đỏ và màu đen phối hợp với nhau có hiệu quả rõ rệt, màu của cuốn sách này, chính là thứ nhà thiết kế muốn biểu đạt. Cộng với tác phẩm mà bản thân tác giả viết và thiết kế hoàn mỹ của nhà thiết kế, hợp hai thành một."

Duyệt Duyệt có chút tán thưởng, hóa ra màu sắc cũng có thể đại diện loại hàm ý này.

"Nội dung rất đặc sắc, nhân vật chính giống như em, lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy mơ màng với nhân sinh của bản thân mình, không biết bản thân mình muốn cái gì. Dưới tình huống không đi học không đi làm, anh ta cũng không ngừng đi tìm tòi chính mình có thể làm được những gì, mà lúc đó anh ta chỉ biết bản thân thích chơi đồ chơi. Tận khi anh ta nhìn thấy các linh kiện đồ chơi rải rác trước mặt mình. Anh ta mới lĩnh ngộ ra được, 'Đúng vậy! Mình thích lắp ráp đồ chơi, tại sao mình không thể làm người thiết kế đồ chơi nhỉ?' Từ đó về sau anh ta không quan tâm ánh mắt của người khác dũng cảm theo đuổi việc bản thân mình thích làm. Quan trọng nhất chính là, lúc bản thân làm việc mình thích mà cảm thấy vui vẻ."

"Cuối cùng anh ta đã thành công, tuy nhiên, trong quá trình khó tránh khỏi bấp bênh, nhưng anh ta đã thành công chứng mình bản thân mình." Chủ tiệm ngừng một lát, hỏi Duyệt Duyệt: "Vậy......em thì sao? Em thích gì?"

Một lời của chủ tiệm đánh thức người trong mộng, trên mặt Duyệt Duyệt cuối cùng hiện lên một nụ cười.

Duyệt Duyệt vô cùng muốn mua cuốn sách này, kiểm tra túi mới phát hiện bản thân hoàn toàn không mang tiền, do dự nhìn chủ tiệm nói: "Ngại quá chủ tiệm, trên người em không mang theo tiền không cách nào mua quyển sách này." Duyệt Duyệt mất mát đặt cuốn sách lại trên bàn, đẩy trả lại cho chủ tiệm.

Chủ tiệm mỉm cười, lại đẩy về cho Duyệt Duyệt, "Tặng em vậy."

"Vậy, vậy có được không?"

Chủ tiệm gật đầu đáp, "Hy vọng cuốn sách này có thể giúp được em."

"Cảm ơn! Rất cảm ơn chị!" Duyệt Duyệt ôm cuốn sách vào trong ngực, vô cùng quý trọng nó.

"Ding dong ~~ Ding dong ~~" Chuông đồng hồ cổ vang lên, kim giây chỉ 12 giờ đúng. Sau khi Duyệt Duyệt nhìn thời gian không sai biệt lắm, rời khỏi phòng nhỏ. Trước khi rời đi, cô mỉm cười sáng lạn vẫy tay tạm biệt chủ tiệm, cảm ơn chị ấy nguyện ý nghe câu chuyện của cô. Chủ tiệm cũng mỉm cười đáp lại, cúi đầu tiễn khách, "Cảm ơn quý khách."

Sau khi Duyệt Duyệt rời khỏi phòng nhỏ, .... đăm chiêu nhìn về biển cả mênh mông không ranh giới cách đó không xa. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sau khi đem tâm sự hoàn toàn nói ra, tâm tình nhẹ nhàng hơn nhiều! Lúc này có một người phụ nữ giống như phát điên hoảng hốt hỏi người qua đường, cùng với một người đàn ông trung niên ở bên cạnh ngăn người phụ nữ đó lại.

"Ba.......mẹ?" Duyệt Duyệt cách đó không xa kinh ngạc không thôi.

"Có nhìn thấy con gái tôi không? Có nhìn thấy con gái tôi hay không?" Người phụ nữ chỉ cần gặp người đi ngang qua mình đều hỏi đối phương. Người phụ nữ khóc tâm tê liệt phế, người đàn ông ở bên cạnh cũng đau lòng không thôi.

Nhìn chính ba mẹ của mình phát điên tìm kiếm bản thân, Duyệt Duyệt bịt chặt miệng lại không để bản thân phát ra âm thanh, bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt tích tụ đã lâu nơi vành mắt giống như mưa to tầm tã không ngừng điên cuồng rơi xuống, cơ thể không tự chủ được mà run lên.

Duyệt Duyệt cuối cùng nhịn không được, hướng đến ba mẹ ở đằng xe gọi to: "Ba, mẹ!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai người hướng về cùng một phía mà nhìn. Tìm thấy rồi! cuối cùng tìm thấy con gái của bọn họ rồi! Vợ chồng hai người chạy đến trước mặt Duyệt Duyệt, người phụ nữ không nói hai lời tát Duyệt Duyệt một bạt tai. Duyệt Duyệt ngây người, bà ấy lại nhanh chóng ôm lấy Duyệt Duyệt trách mắng: "Con gái ngốc! Con sao có thể ném cha mẹ đi mà chạy rồi? Không cho phép con lại đi nữa! Có ba mẹ ở đây nuôi mười người như con cũng không thành vấn đề!" Người phụ nữ ngừng lại khóc nức nở.

Người đàn ông trung niên cũng nói: "Duyệt Duyệt con làm ba mẹ lo lắng rồi, không cho phép con lần nữa không nói tiếng nào mà đi biết chưa? Có cách giải quyết khác thôi, đừng nghĩ quá nhiều."

"Biết rồi, xin lỗi con sẽ không như thế này nữa." Duyệt Duyệt khóc rồi nói.

Hóa ra, việc tự sa ngã của Duyệt Duyệt đã gợi lên một ý niệm trong đầu ——tự sát. Tự sát, chết rồi sẽ không cần nghĩ nữa, cũng không phiền nữa. Thoải mái buông bỏ hết thảy tất cả, bình thản mà ngủ đi, tất cả sẽ được giải quyết. Sau khi Duyệt Duyệt để lại mảnh giấy, trên đó viết 'Con đi đây' , liền đi ra khỏi cửa. Nơi cô muốn đi, là biển rộng. Biển rộng mênh mông rộng lớn vô cùng vô tận nhìn không thấy bờ bến, giống y như cô vậy, đối với tương lai của bản thân mơ màng nhìn không thấy bờ bến.

Hóa ra muốn đi biển rộng là cô, bị một căn phòng nhỏ đặc biệt hấp dẫn——'Phòng Câu Chuyện'. Là 'Phòng Câu Chuyện' đã cứu vớt cô, là 'Phòng Câu Chuyện' đã cho cô hy vọng.

"Ba mẹ, con biết con nên làm gì rồi." Duyệt Duyệt cho ba mẹ cô nụ cười an tâm nói. Hai vợ chồng một mặt nghi hoặc, người cha nhìn cuốn sách trên tay Duyệt Duyệt hiếu kỳ hỏi: "Sách ở đâu ra thế?"

"Haha, đã đi một nơi tốt." Duyệt Duyệt thần bí cười nói.

Chủ tiệm bộ dáng uể oải ngồi trên bệ cửa sổ, đầu dựa vào cửa sổ, cảnh tượng trước thu hết vào trong tầm mắt. "Meo~~" Mèo Tây Trang toàn thân nhanh nhẹn nhảy lên người chủ tiệm nằm sấp xuống, lười nhác đánh một giấc. Chủ tiệm dịu dàng vuốt ve mèo Tây Trang, sau đó viết vào cuốn sổ trong tay của bản thân mình một tiêu đề —'Thiếu Nữ Mơ Màng'.

Giấc ngủ thật sự là thứ sẽ lây nhiễm, nhìn gương mặt ngủ của mèo Tây Trang, chính bản thân mình cũng bắt đầu nhắm mắt lại ngủ một chút. Ánh nắng giữa trưa trong ngày xuân, cũng ấm áp như lòng người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro