Hẹn ước luân hồi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đến An Cảnh Cốc vừa kịp canh ba, An Cảng Thu sai người tới đón đưa Hải Lãng với A Điền về căn phòng phía Tây:"Cốc chủ mời hai vị ở đây đợi ngài ấy". Ám vệ nói rồi lui xuống

- Này,A Lãng ngươi nói xem có phải não hắn bị hỏng không đang yên đang lành sao lại mở tiệc lại còn mời chúng ta đến mà còn đến vào canh ba..Này, ngươi tỉnh ta còn đang hỏi ngươi..này

Vĩ Điền Phong từ khi đặt chân lên đảo liền bị một mùi hương lạ làm cho tỉnh ngủ.Hải Lãng vừa lên gường đã ngủ, y liền theo mùi hương lạ tìm đến. An Cảnh Cốc xưa nay luôn tìm được những loài hoa độc nhất vô nhị . Vĩ Điền Phong đi đến cuối hành lang mùi hương càng rõ . Hành lang này được đặt vô vàn loài hoa lạ y hoàn toàn không biết

- Thực sự rất thơm đúng không? - An Cảnh Thu đi dạo qua vườn hoa huyết tâm thấy Vĩ Điền Phong đang tìm gì thứ gì liền đi tới y nhận ra được đó là mùi hương của hoa linh lan

- Ngươi là..An Cảnh Thu , là ngươi sao- biểu hiện nhận ra người quen của Vĩ Điền Phong thật khó đỡ vô cùng

- Phong Nhi ,ngươi không thể chừ cho ta một cái hố không, dù gì ta cũng là cốc chủ ngươi làm như vậy còn ra thề thống gì nữa a~~~

An Cảnh Thu sáp lại gần y mặt dày không ngại va chạm , vành tai Vĩ Điền Phong bị lời nói của An Cảnh Thu bất giác có chút đỏ lại nhớ đến năm xưa y cũng nói nhưng lời nói chim sa cá lặn mê hoặc y để rồi ra đi không lời từ biệt. Năm đó y không như bây giờ, không giả ngốc đi lừa người, y là người tốt cũng không dễ bị lừa . An Cảnh Thu cùng muội muội là An Thư rời khỏi An Cảnh Cốc ra ngoài chơi vài tháng vốn dị đi cùng nhưng giữa đường lạc nhau, An Cảnh Thu tính ham chơi lại hiếm khi được ra ngoài nên không có ý định tìm muội muội cùng thị vệ. Đêm hôm lạc đến thôn Hồng Đậu gặp được Vĩ Điền Phong thấy hắn nói không có nhà , y liền đem hắn về. Năm đó y mới 16 còn bây giờ y đã 20 rồi còn nhớ trước khi hắn đi còn nói sẽ có ngày tìm y hắn muộn thành thân với y, khiến y chờ đợi. Rồi bây giờ người tìm không phải hắn mà là y.

" Mong ngươi vẫn còn nhớ chúng ta có hẹn" Vĩ Điền Phong quay người trở về phòng để lại An Cảnh Thu đứng đó với vẻ bàng hoàng. Không lẽ y vẫn nhớ lời hẹn năm đó , t vẫn nhớ tới mình .
......
Sáng hôm sau, mọi người đến rất đông .Hải Lãng bị An Cảnh P Thu bắt diện bộ y phục mùa đỏ đen trong không khác gì tà giáo còn hắn và Vĩ Điền Phong thì mặc một bộ y phục màu trắng thuần khiết ,đặc biệt chú ý bộ y phục mà Vĩ Điềnp Phong mặc lại rất mỏng tưởng trưng như có thể nhìn thấy lý y bên trong , bên hông còn có miếng ngọc bội hình hoa linh lan .Họ cùng nhau dạo quanh vườn hoa đỗ quyên , tử vi , huyết tâm và rồi là linh lan . Đi đến đâu cũng có người bọn họ nhìn Vĩ Điền Phong rồi bàn tán :chắc chắn là người của An cốc chủ chớ nên động vào.
    Vườn Linh lan chỉ có một màu duy nhất : trắng .Vĩ Điền Phong  mặc bộ y phục trắng , An Cảnh Thu cũng như y toàn thân màu trắng
     - Phong Nhi , chúng ta kết hôn được không ? Ngươi cho ta một cơ hội ta dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho ngươi được không? A.. Phong ... Phong Nhi đừng khóc ta sai rồi .. xin lỗi ..
    Vĩ Điền Phong khóc , y vui , thực sự vui , y chờ ngày này quá lâu
    - Ta nguyện cùng ngươi kết hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro