21 + 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Thụ về nhà.

Khi một người tâm tình hỗn loạn muốn tìm một nơi yên tĩnh, luôn muốn trở về nhà.

Bất quá cả cha và mẹ Thụ đều là giáo viên, công tác trong ngành giáo dục cũng đã vài chục năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Thụ có tâm sự.

Cho nên một ngày khi đang ăn cơm tối, mẹ Thụ hỏi: Có phải trong công việc có gì không vừa ý hay không?

Thụ: Không có. Công việc rất tốt. Ông chủ cũng chỉ bảo con rất nhiều.

Mẹ: Vậy là tốt rồi. Con luôn muốn mở một tiệm cà phê, bây giờ đang làm cho người ta thì phải khiêm tốn, học hỏi thêm kinh nghiệm.

Thụ: Con biết.

Mẹ: Vậy —

Thụ: Cha, mẹ, con về sau muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố X.

Cha: Vốn ban đầu con nói là chỉ muốn đi thành phố khác nhìn ngắm một chút, bất quá nếu đã muốn cắm rễ ở đó, cũng tốt thôi. Dù sao cách nơi chúng ta ở không xa, muốn về lúc nào thì cứ về.

Thụ: Ân, con rất thích thành phố X. Môi trường tốt, thành phố xinh đẹp, khụ, người nơi đó cũng tốt lắm.

Cha: Xem ra con sống ở đó cũng rất tốt a, vậy lần này con trở về làm gì vậy, khoe với bọn ta à?

Thụ:...... Không, chỉ là trở về đi dạo chút.

Buổi tối Thụ nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Cậu có chút nhớ Công.

Ngày đó Công sau khi thổ lộ thì bỏ chạy trối chết, mà chính mình, cũng chạy trối chết đi.

Hơn nữa lại còn trốn triệt để hơn nữa.

Cậu không có cách nào để lừa gạt chính mình, Công thật sự chính miệng nói ra "Tôi thích cậu", từ khi đó cả người cậu đều có cảm giác mơ hồ.

Cậu liên tục nhắc nhở chính mình bản thân là một người đàn ông,

Nhưng trong lòng nhịn không được vừa vui mừng lại vừa khẩn trương.

Cậu rốt cục không thể không thừa nhận, cậu thích Công, là cái loại thích vượt xa kiểu bạn bè bình thường.

Nhưng là, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận hắn.

Hơn nữa điều quan trọng là, tuy rằng Công thổ lộ, nhưng mà hắn cũng không hề nói "Kết giao với tôi đi" gì đó a!!!

Tóm lại Thụ rối loạn ghê gớm, mà nhất là khi nghĩ đến ngày mai lại phải gặp Công,

Thụ cảm thấy trước mắt mình không thể đối mặt với hắn, dứt khoát về nhà trốn vài ngày.

Đến ngày thứ bảy, Thụ rốt cục đã trở lại, buổi tối khoảng hơn 8 giờ thì đến chỗ mình thuê,

Phát hiện trước cửa có một cái chai nhựa, bên trong chỉ có đầu lọc thuốc lá và tàn thuốc.

Cậu nghĩ nghĩ, gõ cửa nhà của chủ nhà trọ ở dưới lầu, mở cửa là bà chủ nhà, vừa thấy cậu bà liền nói:

xx a, cậu không phải thiếu tiền người bạn kia chứ? Mỗi ngày người kia đều đứng trước cửa phòng cậu hút thuốc, sắc mặt kì quái khó coi ~~~~

Thụ cười cười nói: Không có việc gì, hai ngày trước bọn tôi cãi nhau có chút không thoải mái, bậy giờ tôi đang muốn đi tìm hắn đây.

Thụ chào hỏi bà chủ nhà một chút, quay về phòng mình, bỏ hành lí xuống, lại từ trong hành lí lấy ra một hộp thức ăn.

Thụ mang theo đồ ăn, chầm chậm đi trên đường.

Cậu chọn một con đường đi không giống như ngày thường, đi tới sẽ đến lối rẽ Công hay đứng chờ cậu.

Cậu tựa vào tường, nhớ đến Công thích ăn sườn; Công xếp con ếch nhỏ; Công viết truyện đồng thoại; Công nói thích mình;

Bộ dáng của người kia, khắc sâu một cách rõ nét.

Cậu thở dài một hơi, đi đến tiệm cà phê

Công vừa nhìn thấy cậu thì giật nhảy người, qua một lúc lâu mới lắp bắ nói: Cậu tới, tới rồi.

Thụ: Vừa mới về.

Thụ tìm vị trí ngồi xuống, nói: Cái chai nhựa đầy tàn thuốc trước cửa phòng tôi, là anh định thu gom bán lấy tiền sao?

Công đầu tiên là gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu: Không phải, tôi sợ làm dơ cửa nhà cậu, nên đều thu gọn lại.

Thụ: Tôi có mang sườn cho anh, mẹ tôi làm, không biết có hợp khẩu vị của anh không.

Công: A? Mẹ cậu đặc biệt làm cho tôi ăn?

Thụ nhìn hắn một cái nói: Anh nghĩ nhiều rồi. Sau đó đem hộp đồ ăn giao cho hắn.

Công nhìn sườn sốt tương thơm ngào ngạt ở trong hộp:

Nhìn thế nào cũng giống "Bữa tối cuối cùng của Jêsu và 12 môn đồ" a.

Công ngẩng đầu: Tôi có thể không ăn chứ?

Thụ: Sao vậy?

Công đem sườn trả về, lắc đầu: Tôi không ăn.

Thụ: Không thích ăn sốt tương?

Công trầm mặc một hồi, nhìn Thụ nói: Tôi thích cậu. Thật xin lỗi, tôi thích cậu. Tôi hiện tại đã không có cách nào để làm bộ như không thích cậu, cho nên —

Thụ ngắt lời Công, nói: Anh có thể kể chuyện đồng thoại cho tôi nghe không? Truyện anh viết là được.

Công:...... Cậu muốn nghe truyện nào?

Thụ: Chuyện về một con mèo đi lạc.

Công: Ngày xưa, có một con mèo đen, nó......

Công kể chuyện xưa tốc độ rất chậm, thanh âm rất thấp, Thụ nhìn hắn, nghĩ: A, đây là Công đang kể chuyện xưa.

Sau đó cậu đứng lên nghiêng người tới trước, ghé sát vào tai Công, nói:

Cám ơn anh đã thích tôi. Tôi đến, là muốn nói với anh, kỳ thật tôi cũng thích anh.

Lần đầu tiên trong đời, Công kể chuyện đồng thoại, kể đến muốn khóc. 


Chương 22

Sáu giờ sáng, A nhận được điện thoại của Công, nói muốn mời cậu ta đi ăn.

A: Đi ăn? Sao không dưng lại muốn mời tớ đi ăn?

Công: Cậu không rảnh?

A: Không phải...... Còn nữa, cậu với xx sao rồi?

Công: Không, không có gì a.

A: Không có gì là cái gì a?

Công: Chính là không có gì a, cậu rốt cuộc tới hay không, sau giờ tối nay, khách sạn xx.

A: Úc, được rồi.

Thụ một bên vừa nhào bột làm áo sủi cảo, một bên nhìn Công mặt đỏ bừng cúp điện thoại,

Nhịn không được thò tay vuốt mặt hắn một cái:

Không phải chỉ là gọi điện thoại hẹn một người bạn dùng bữa tối thôi sao? Sao mặt lại đỏ vậy?

Công nghe vậy, mặt càng đỏ hơn: Anh đây là khí sắc hồng hào.

( nội tâm Công: Hiện tại chỉ cần nghĩ đến mình và xx là người yêu, liền nhịn không được đỏ mặt, hoàn toàn không khống chế được a!!!]

Ngày đó hai người sau khi thừa nhận tâm ý, liền xem như là đã xác nhận quan hệ tình nhân.

Thụ lại rất bình tĩnh, hết thảy như bình thường.

Tâm tình rối rắm lúc trước, thông qua những ngày về nhà nghỉ ngơi, đã muốn biến mất hầu như không còn chút nào,

Có một người bạn trai, lại làm cậu cảm thấy thỏa mãn;

Công lại thường xuyên mang vẻ khẩn trương còn hơn cả khi hắn thổ lộ, lúc ở cùng Thụ, hơi tí liền đỏ mặt.

Rõ ràng là người đã sớm công khai*, lại vẫn ngây thơ không thể tưởng tượng được. (*xuất quỹ, bạn nào ko nhớ có thể đọc lại chú thích ở những chương đầu của ta)

Chịu thấy vậy cũng rất buồn cười: Em nhớ rõ trước kia anh thật dũng cảm a, ban ngày ban mặt mà dám hôn em!

Công nghe nói vậy liền quay đầu nhìn thụ, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Thụ bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng: Khụ, ý của em là —

Chụt

Công kề sát tai Thụ nói: Em xem, anh hiện tại cũng dám hôn em a.

Ân, thế là biến thành hai khuôn mặt đỏ chót.

Sắp đến cuối tuần, Công nói với Thụ hắn có một người bạn biết chút ít về chuyện của hai người,

Muốn mời cậu ta ăn một bữa cơm, dù sao trước kia cậu ta cũng bị hắn quấy rầy không ít, hơn nữa cũng coi như là —

Công cân nhắc xong, phun ra bốn chữ — thầy giáo tinh thần.

Thụ tò mò hỏi: Người đó hướng dẫn anh cái gì?

Công suy nghĩ nửa ngày, nói: Không nhớ rõ lắm.

Thụ:......

Sau giờ tối Công và Thụ đã sớm ngồi ở ghế lô trong nhà hàng,

A vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức nở nụ cười: Ô ~~~~~~~~~~~~~~

Công mặt đỏ lên như sắp nổ tung, Thụ lại rất bình tĩnh: Xin chào, tôi là xx.

A: Xin chào, hâm mộ đã lâu.

Thụ: Phải không? Anh ấy không nói xấu tôi chứ.

A: Không có không có, chỉ nói rằng thích cậu thích đến muốn nôn ra.

Thụ:...... Chuyện đặc biệt như vậy là lần đầu tiên cậu nghe thấy.

A âm thầm nhìn công 1 cái: Không có sai nga, bình tĩnh hít sâu, ráng chống trụ đi.

Thụ rót cho A một ly nước, thấy áo khoác A đặt ở một bên, nói: Cái áo này của anh nhìn có chút quen mắt.

A nghĩ Thụ sẽ không phải là nhận ra lần đó cậu ta ghé tiệm cà phê đi, vội vã trả lời: Không có khả năng đi, tôi hình như chua bao giờ đi qua tiệm cà phê của hai người.

Thụ: Ân, không phải anh. Tôi nói nhìn quen mắt là vì có lần gặp phải một khách hàng kì quái, người đó hình như là mặc quần áo giống thế này.

Công ở một bên nỗ lực làm hạ nhiệt độ mặt bây giờ mới tham gia cuộc nói chuyện: Em là nói về người biến thái kia?

A hứng thú hỏi: Biến thái? Cái gì biến thái?

Công: Này để tớ kể cho. Lần trước xx đi làm gặp phải một khách hàng, gọi cà phê thì gọi cà phê đi, không dưng nói gì mà một ly "thời gian", ha ha ha, cậu nói xem hắn không phải là xem phim Quỳnh Dao nhiều quá đó chứ ~~~~~~

A:......

Công: Còn nữa, gọi xong xx đã nói không có, kết quả người nọ còn nói muốn một ly "hồi ức"~~~~~~~

A:...... Kỳ thật, tớ cũng không hứng thú lắm, vẫn là không cần kể —

Công: Tớ bây giờ mà vô tình nhớ lại, vẫn cảm thấy buồn cười chết được, ha ha ha ha cáp ~~~~~~

A ( hít sâu một hơi):...... Có thể gọi món chưa?

Công: Vậy gọi đi.

Chỉ thấy Công ân cần đem thực đơn đẩy về phía Thụ: Muốn gọi cái gì?

Thụ: Vẫn là để A xem trước đi.

Công: Cậu ta ăn cái gì chả được, em cứ chọn đi, em xem em thích ăn món nào?

Thụ thăm dò nhìn về phía A.

A:...... Cậu gọi đi.

Thụ: Vậy được rồi. Một cá nấu tàu hũ, khoai tây nạm bò, đậu cô ve xào khô, ai, anh muốn ăn gì?

Công: Anh muốn —

Thụ: Không gọi sườn.

Công: Anh không gọi đâu, anh chỉ thích ăn sườn em làm.

Thụ: Di? Lần trước sườn mẹ em làm, anh không phải ăn đến vui vẻ?

Công: Kia không giống......

Công nói xong nói xong, bỗng nhiên cảm thấy đối diện có điểm im lặng, ngẩng đầu nhìn, A đã muốn trợn trắng mắt lên rồi.

Công bị dọa nhảy dựng: Sao vậy? Đói bụng?

A: Tớ không chỉ có đói bụng, tớ cũng sắp bị mù.

Công: Như vậy a......

Công liền đem thực đơn dựng thẳng lên, hoàn toàn che mất mặt hắn và Thụ:

Được rồi, bảo toàn hai mắt của cậu để nhìn đồ ăn đi.


Chương 23

Có thể là bởi vì trời mưa, cho nên không có nhiều người đến khách sạn dùng cơm tối,

Đồ ăn Công Thụ gọi rất nhanh được mang lên.

A quả thật là có chút đói bụng, không khách khí cầm lấy đũa chuẩn bị tiến lên.

Công nói: Trước chờ đồ ăn lên đủ đi, còn có người đang tới.

Trong lòng A dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên chỉ lát sau, biên tập B đẩy cửa tiến vào: Ngượng ngùng, tôi tới muộn.

B vừa nhìn thấy Công ngồi cùng Thụ, cảm thấy có chút hiểu rõ, gật gật đầu: Chúc mừng.

Công Thụ nhìn nhau cười, Công nói: Cám ơn.

A lẩm bẩm một câu: Thật là ăn một bữa cơm cũng không thoải mái a.

B quay đầu nhìn về phía A: Ai, khéo vậy, cậu đã ở đây a.

A:......

Bữa ăn này vẫn thật vui vẻ.

A cùng B đã sớm biết Công thích đàn ông, quen biết nhiều năm, ở chung cực kỳ tự nhiên;

Thụ tuy rằng là từ thẳng biến cong, nhưng tính tình cũng là bình tĩnh hiền lành,

Cho nên bốn người tán gẫu, không khí hòa hợp, chuyện dài không dứt.

Trong lúc A cảm khái nói Thụ cư nhiên sẽ bị một tên ngốc như Công cứ vậy mà lừa vào tay.

Thụ cười nói:

Anh ấy làm sao mà ngốc a, tặng kẹo tặng hoa, tặng ếch nhỏ anh ấy tự tay xếp, còn cố ý lừa gạt tặng vé xem phim, tuy rằng cơ bản cũng y như tặng trực tiếp vậy.

A tò mò nói: Vậy mà cậu còn thích cậu ta?

Thụ nói: Không có cách nào, chỉ cần anh ấy cười tôi sẽ không có biện pháp a. Mỗi lần anh ấy cười, tôi liền cảm thấy, a, bầu trời trong xanh. Sau đó lúc anh ấy thổ lộ, tôi đã nghĩ, cùng anh ấy một chỗ, chắc chắn mỗi ngày đều là ngày nắng đẹp đi. Sẽ nhịn không được thật chờ mong a.

Lời vừa ra khỏi miệng, A và B đều cực kỳ kinh ngạc,

Bọn họ đều không có nghĩ đến Thụ cư nhiên sẽ ở trước mặt bọn họ thẳng thắn thành khẩn biểu đạt tình cảm của cậu đối với Công như vậy.

Công cũng là lần đầu tiên nghe được như vậy,

Bất ngờ mặt đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt lại mềm mại như có nước trong đó.

A xem như vậy thì thì thầm với B: xx như vậy, hẳn là muốn biến thân đi.

Cơm nước xong A hưng trí bừng bừng nói muốn đi hát, Công biến sắc vội vàng nói buổi tối có việc không thể đi.

A vẻ mặt như hiểu rõ: Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*, tớ biết. Cậu cứ việc đi đi. (*đêm xuân một khắc đáng giá ngìn vàng)

Nhưng một người hát cũng quá nhàm chán, vì thế sống chết lôi kéo B cùng đi KTV,

B nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, hơn nữa còn uống rượu, cũng không phản đối.

Buổi tối trời có mưa nhẹ, Công cầm dù che, cùng Thụ chậm rãi tản bộ trên đường.

Thụ nhớ tới phản ức lúc nãy của Công, nói: A vừa nói muốn đi hát, sao sắc mặt anh liền biến đổi?

Công: Không nói giỡn chứ, giọng hát của cậu ta không phải cho người nghe đâu. Thậm chí còn mang chức năng tẩy não, nghe một lần thì ba ngày đừng mong ngủ ngon.

Thụ: Không phóng đại quá chứ.

Công nghiêm túc lắc đầu: Thật sự không hề phóng đại. Là em chưa được trải nghiệm qua sự lợi hại đó thôi......

Công liền kể cho Thụ nghe một số chuyện thú vị trước kia, kể đến mặt mày hớn hở,

Chịu nở nụ cười cảm khái nói: Lúc em mới quen anh còn nghĩ anh là người không thích nói chuyện cơ.

Công nghe xong hắc hắc cười không ngừng, cũng không nói gì.

Thụ: Cười cái gì?

Công lặng lẽ đem dù hạ thấp xuống một chút, quay mặt sang hôn lên môi Thụ một cái, nói:

Anh lần đầu tiên ở tiệm cà phê nghe được tiếng nói của em, anh đã nghĩ, người này thanh âm sao lại dễ nghe như vậy, dễ nghe làm cho người ta muốn một ngụm nuốt vào.

Kết quả ta hiện tại xác thực anh có thể đem thanh âm của em nuốt mất.

Thụ:......

Công: Hiện tại nhớ tới lúc ấy, thật là có cảm giác đây là số mệnh a......

Thụ:......

(nội tâm Thụ: em chỉ cảm thấy anh ăn no mặc ấm sinh dâm dục thôi.)

Lúc về đến nhà, mưa đã tạnh, Công thu dù để dưới nhà,

Thụ vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, đèn đồng loạt tắt hết, hành lang một mảnh tối đen.

Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Công ôm vào trong lòng.

Công gắt gao ôm cậu, nhẹ giọng nói: Anh sẽ đối xử tốt với em.

Thụ có chút không hiểu sao đột nhiên Công lại nói vậy, nhưng cậu vẫn im lặng nghe.

Công: Thật xin lỗi, làm cho em thích một tên đàn ông. Tuy rằng có thể đem em bẻ cong anh thật sự rất vui.

Thụ:......

Công: Chúng ta, như thế này, cũng không phải là dạng xã hội này hay là đa phần mọi người có thể tiếp nhận. Nhưng em đừng sợ, không có gì hết, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ bảo vệ em. Em hãy tin tưởng anh.

Hắn đang bất an.

Thụ bỗng nhiên ý thức được, Công đang bất an.

Nói thật ra, cậu chỉ là thích Công, mà đối với chuyện tiến vào giới này rốt cuộc sẽ bị chê trách ra sao, cậu cũng không có sâu sắc nhận thức lắm.

Nhưng là cậu đã tiếp nhận tình cảm của Công, cũng đã chuẩn bị đối mặt với các loại áp lực.

Cậu không phải là loại người sẽ bỏ dở giữa chừng, bất luận là sự nghiệp, hay là là tình cảm.

Thụ nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay Công, hai tay xoa nhẹ má Công, ôn nhu hôn lên môi hắn.

Công tựa hồ bị nụ hôn bất ngờ của cậu làm cho hoảng sợ, ngốc lăng ngẩn người trợn tròn hai mắt.

Thụ than nhẹ một tiếng: Không nên nhìn em. Sau đó đưa tay che mắt hắn, đầu lưỡi lướt trên khóe miệng Công, lập tức sau đó tiến quân thần tốc, cùng đầu lưỡi hắn quấn lây cùng một chỗ.

Nhưng mà Công rất nhanh đảo khách thành chủ, bắt đầu kịch liệt cùng cậu dây dưa.

Thự tựa hồ không thể hô hấp, hành động của Công như rút sạch khí lực của cậu,

Việc duy nhất cậu có thể làm hình như chính là phối hợp với hắn, môi lưỡi giao triền, nước bọt ẩm ướt,

Nhất thời, cầu thang tối đen chỉ có tiếng thở gấp và thanh âm hôn môi ẩm ướt của hai người.

Qua một hồi lâu, Công buông Thụ ra, hai người bình ổn lại tình tự xúc động một chút,

Thụ nói: Em tin anh.


Chương 24

Lại nói đến B theo A đi vào KTV, hai người gọi đồ ăn thức uống,

A cũng liền đem áo khoác cởi ra, bắt đầu cất giọng.

Từ những bài hát phổ biến trên mạng đến những bài hát xưa,

Từ bài hát tiếng Trung đến bài tiếng Anh,

Từ hí khúc đến dân ca,

A chỉ cần lướt sơ qua lời bài hát, làm B phải nhìn với cặp mắt khác xưa,

Đồng thời ca khúc khác nhau lại hát theo cùng một cách giống nhau, cũng làm B mở rộng tầm mắt.

A một mình high hát một lúc lâu, cảm thấy thật sự không thú vị,

Vì thế đẩy đẩy: Tinh anh, tôi không muốn hát. Tôi tìm cái gì đó chơi đùa tí nhá?

B nhìn nhìn A: Ý của cậu là —

A: Nếu đã đến thì phải vui vẻ chút chứ nhỉ, loại thời điểm này rất thích hợp để làm cái gì, anh biết đấy.

B:......

A cười có chút nhộn nhạo: Hai người chúng ta cũng không thể chơi được, để tôi kêu thêm hai "công chúa".

Nói thực ra B có chút bất ngờ: Chính mình trong khi làm việc có những bữa tiệc tiếp khách, cũng thường xuyên gọi vài cô em mua vui một chút. Nhưng không nghĩ tới A cư nhiên tịch mịch đến như vậy, ngày thường cũng đi...... Phỏng chừng là bị hạnh phúc làm mù mắt người khác của Công Thụ kích thích rồi.

B nhìn A từ chối cho ý kiến.

A: Được rồi, đừng giả vờ, tôi biết anh cũng muốn.

Chỉ chốc lát liền có hai "công chúa" xuất hiện, eo nhỏ chân dài, A chậc chậc miệng, thì thầm vài câu với một trong hai cô,

Vị công chúa kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: Tiên sinh, thật sự muốn?

A hưng phấn gật gật đầu: Nhanh lên nhanh lên, trong bụng ta đang ngứa ngáy muốn chết rồi.

A lại nhìn B, vui vẻ nói: Đừng vội, lát nữa đạo cụ quan trọng nhất sẽ tới liền.

B:...... Tôi đi vệ sinh.

B ở trong nhà vệ sinh suy nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là vì mối quan hệ quen biết khuyên can A không nên làm những hành vi suy đồi đó.

Đợi cho B từ nhà vệ sinh trở về phòng, mở cửa,

Chỉ thấy hai cô gái và A mỗi người ngồi một phía của cái bàn bốn cạnh,

Chính giữa bàn là một đống hình khối chữ nhật có khắc hình bông hoa —

Bàn mạt chược ba người thiếu một a!!!

B có chút đơ người nhìn A: Cậu —

A (cao hứng phấn chấn): Nhanh lên nhanh lên, lâu rồi không đánh, tay ngứa muốn chết! Trước tiên phải nói, mỗi ván người thua nhiều nhất sẽ phải bị phạt thêm một ly rượu!

Hai tiếng sau, B nhìn A đang sa đến bất tỉnh nhân sự, thở dài một hơi.

Hai cô gái tay cầm tiền thằng được, lùng túng nhìn B: Tiên sinh, anh xem —

B: Thôi được rồi, các cô đi đi.


Chương 25

Buổi sáng A là bị một trận chuông báo thức đánh tỉnh, cậu nhắm mắt sờ soạng hướng tủ đầu giường, sờ nửa ngày cũng không tìm thấy đồng hồ báo thức ở đâu,

Hoàn hảo người bên cạnh đúng lúc tìm được nút ấn tắt, bằng không thật sự là ồn chết người.

Ân? Khoan khoan —

A mở trừng mắt: Bên cạnh có người!

Cậu hấp tấp ngồi dậy nhìn người bên cạnh mình, là B!

Cậu lại nhìn lại bản thân mình, toàn thân trần trụi, ngay cả quần lót cũng không mặc,

Sao lại thế này, cậu cư nhiên trần như nhộng cùng B nằm trên một cái giường!

A cẩn thận hồi tưởng lại đêm qua:

Ăn tối...... ca hát...... chơi mạt chược...... bản thân thua uống rất nhiều rượu......

Sau đó thì cố thế nào cũng không nhớ nổi.

Bất quá, hẳn là mình uống rượu say, nên B mới mang mình về đây đi.

Có lẽ là do tiếng ồn A tạo ra quá lớn, B cũng tỉnh lại.

Hắn ngồi dậy nhìn A nói: Cậu dậy rồi a.

A: Ngày hôm qua là anh mang tôi về?

B: Cậu ngày hôm qua uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, cũng chỉ có thể mang cậu về đây thôi.

A: Thật sự là cám ơn.

B khoát tay đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ: Không có việc gì, bạn bè thôi!

A thả lỏng người, như là nghĩ tới cái gì nở nụ cười, nói với B:

Anh có biết tôi lúc mới tỉnh lại nhìn quanh thì liền nghĩ tới cái gì không? Nghĩ đến một cảnh hay xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình — cái gì mà buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình nằm nhà ai đó, thấy trên người mình có dấu đỏ đáng nghi, trên giường còn có vết máu, liền nghĩ đến chính mình cùng đối phương đã làm cái gì, ha ha ha ha, tôi thiếu chút nữa cũng nhịn không được muốn tìm tìm một chút, ha ha ha ha ~~~~~~~

B mặt không chút thay đổi nhìn A.

A ngừng cười: Làm sao vậy?

B: Chúng ta quả thật đã làm.

A lập tức bật cười: Anh đừng đùa, không có khả năng!

B: Tôi hôm qua uống cũng không ít.

A: Trên người tôi một cái dấu hôn cũng không có!

B kéo áo ngủ: Ở trên người tôi.

A: Vết máu khả nghi đâu!

B: Nếu cậu không có bệnh mù màu, đem chăn xốc lên, tôi nghĩ, cậu hẳn là xem thấy.

A cơ hồ là sét đánh vào đầu.

Trên cổ B xác thực có mấy dấu đỏ đáng nghi, trên cánh tay cũng có mấy dấu vết xanh tím, trên giường...... trên giường cũng......

Cậu có chút suy yếu nói: Sao lại có thể...... kia, tôi như thế nào một chút cảm giác cũng không......

B cơ hồ là có chút thương hại nhìn cậu: Cậu thật sự uống hơi nhiều......

Thẳng đến trước khi B rời khỏi nhà, A vẫn ở trong trạng thái hóa thạch.

B nhẹ nhàng thoải mái nói "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm qua cậu mệt muốn chết rồi" Liền khoái trá xuất môn đi làm việc.

Ba ngày sau —

B đột nhiên nhận được điện thoại của A, nói là có việc muốn gặp mặt hắn.

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn vẫn nhận lời.

Hai người hẹn nhau ở một trà quán, A vừa nhìn thấy B tiến lại, trên mặt biểu hiện hoàn toàn không tự nhiên.

Đợi cho B ngồi vào chỗ của mình, A đầy một cái nồi đất nhỏ đến trước mặt hắn: Này, tốt cho anh, ăn đi.

B mở ra thì thấy: Canh gà ác tiềm thuốc bắc.

B ( trầm mặc một hồi): Tôi mười phần chắc chắn tôi không có ở cữ.

A: Này, bổ ......

B: Tôi cũng mười phần xác định tôi không cần bổ khí huyết.

A: Ngày đó...... giống như ra rất nhiều máu...... cũng không biết có làm đau anh hay không...... còn là lần đầu tiên của tôi...... A, không phải, ý tôi là, là lần đầu tiên với đàn ông......

B: Ý của cậu là – cậu thượng tôi, đem tôi làm cho chảy máu, cho nên chuẩn bị canh cho tôi bồi bổ?

A: Có thể kĩ thuật của tôi không tốt lắm...... thật xin lỗi......

B: Vì cái gì là cậu thượng tôi mà không phải là tôi thượng cậu? Cậu rốt cuộc là tin tưởng vào đâu mà nghĩ là cậu thượng tôi?

A: Này còn phải nghĩ sao? Khẳng định là tôi, cái kia anh......

B [ hít sâu một hơi ]: Được rồi, tôi không muốn chơi nữa. Hiện tại tôi nghiêm túc nói cho cậu biết, chuyện hôm đó là tôi nói giỡn với cậu mà thôi, lừa cậu cho vui chút thôi, chúng ta cái gì cũng không hề phát sinh.

A biểu tình phức tạp nhìn B.

A: Vậy còn dấu......hôn trên cổ anh?

B: Là bị muỗi cắn.

A: Máu trên giường......

B: Cậu uống say rồi lộn xộn, đấm một đấm vào mũi tôi.

A cơ hồ là có chút thương hại nhìn hắn: Nói thực ra...... nghe có điểm giả tạo...... tôi biết anh rất khó chấp nhận...... nhưng là...... nếu đã xảy ra......

B:...... Chúng ta, thật sự cái gì cũng chưa phát sinh.

A: Được được được, coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Anh trước đem canh uống đi.

B:...... Quên đi, không nói với cậu nữa. Tôi còn có việc, đi trước.

B nói xong đứng dậy muốn đi, A thấy thế khẽ cắn môi, hướng về phía B hô một câu: Hai ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!

Trà quán vốn chính là một nơi yên tĩnh, một câu hô lên này của cậu ta,

Khách trong quán liền tức tốc hiều kì mà hướng mắt về phía bọn họ.

B chỉ cảm thấy vài dây thần kinh trong đầu đứt phựt, hắn giận dữ quay lại cười một cái, nhìn A nói: Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro