26 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Thành phố X này, sau một trận mưa cuối Thu đầu Đông thời tiết liền lạnh đi,

Thời điểm giao mùa, luôn có rất nhiều người bị cảm mạo.

Công bởi vì liên tục thức đêm vài ngày viết cho xong mấy bản thảo, cũng thực bất hạnh mà trúng bệnh rồi — cảm mạo phát sốt, ốm đau liệt giường.

Buổi chiều sau khi Thụ nhận được điện thoại của Công, liền giúp hắn xin phép ông chủ, tỏ vẻ nếu cần người làm luôn ca tối cậu có thể giúp.

Ông chủ cười như không cười liếc nhìn Thụ một cái: Tôi vậy mà không biết quan hệ của các cậu lại tốt như vậy a.

Thụ lúng túng, ông chủ vẫy vẫy tay:

Được rồi, hai ngày này bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt đi, dù sao trời lạnh thì buổi tối cũng không có nhiều khách, tôi làm luôn cũng được.

Ngay trước khi tan ca, Thụ gọi cho Công, hỏi hắn muốn ăn cái gì, cậu mua đồ ăn về làm cho.

Giọng Công trong điện thoại bởi vì bị bệnh mà có vẻ dị thường trầm thấp, nói: Anh muốn ăn em......[ làm sườn ]

Thụ ở đầu kia điện thoại nghe liền mặt đỏ tai hồng, cuống quít cúp máy.

Hai người Công Thụ cùng một chỗ, nhưng còn chưa đi đến bước cuối cùng.

Công nghĩ gì, cậu không biết,

Thụ thì tự nói với bản thân, tuy rằng tâm lý đã muốn chấp nhận Công, nhưng mà đề cập đến chuyện trên giường, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Chính xác mà nói, cậu còn đang trong giai đoạn học tập.

GV trên mạng, Thụ cũng lén lút tải một đống, mỗi lần xem xong là mặt đỏ tim đập,

Tưởng tượng chính mình cùng Công, vô luận là mình đè hắn, hay là hắn đè mình, đều có điểm không thể tưởng tượng nổi.

Sau lại nghĩ nghĩ, làm tình vốn nên từng bước từng bước nước chảy thành sông, mình có chủ động hay không, thật sự không cần thiết lắm.

Kết quả hôm nay nghe được Công ngu ngu ngơ ngơ nói một câu "Anh muốn ăn em",

Thụ không hiểu sao liền thấy mặt nóng lên.

Nhà Công đang ở chính là của hắn, ba phòng ngủ một phòng làm việc, trang hoàng gọn gàng thoải mái.

Nhà nằm cạnh kênh đào thành cổ của thành phố X, đứng ở ban công có thể ngắm nhìn liễu mọc thành hàng bên bờ kênh, cảnh sắc thật đẹp.

Thụ lần đầu đến liền nói đùa với Công: Khó trách lúc trước kêu anh đến ở với em anh không muốn.

Công ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: Em, có muốn đến ở cùng anh không?

Thụ không nghe rõ lắm, nhìn Công hỏi: Cái gì?

Công hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa được xỏ vào một sợi dây đỏ đeo vào cổ thụ: Sính lễ.

Thụ nhìn nhìn, chùm chìa khóa kia ít nhất cũng phải có 10 cái: Sao lại có nhiều như vậy?

Công: Cái gì có khóa anh đều làm thêm một cái.

Cậu có chút dở khóc dở cười: Vậy vì sao không phải là của hồi môn?

Công liền nghe lời: Được, vậy là của hồi môn.

Thụ:......

Công lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Thụ cũng đành đáp ứng nhận chùm chìa khóa.

Bất quá căn phòng cậu thuê là thuê luôn nửa năm, còn tới hai tháng mới đến kì, cho nên tạm thời không thể lại đây.

Lúc đến nhà Công thì trời đã tối, mở cửa liền phát hiện trong nhà thực im lặng.

Cậu lặng lẽ đi vào phòng Công, thấy hắn đang ngủ, cậu vội vàng lấy tay sờ sờ trán hắn, hoàn hảo, tựa hồ không nóng lắm.

Công hình như là cảm thấy lành lạnh, thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay thụ.

Thụ có chút buồn cười, lấy khăn ướt lau mồ hôi cho hắn, lại giúp hắn chỉnh lại chăn.

Buổi chiều Công gọi điện thoại nói đã uống thuốc hạ sốt rồi, vậy thì đổ mồ hôi là tốt rồi.

Lo rằng người bị sốt thì khí hư, Thụ nấu một ít cháo trắng, làm một ít đồ ăn nhẹ.

Xem cơn sốt của Công cơ bản cũng đã lui, liền đánh thức hắn: Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.

Trong lúc ăn Công vẫn bảo trì trầm mặc, Thụ nói cái gì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc là "Ân" Vài tiếng tỏ vẻ như đang nghe.

Thụ có chút kỳ quái: Người này hôm nay sao lại im lặng vậy. Sinh bệnh thì ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có sao?

Ăn tối xong Công ngồi trên sô pha đọc sách,

Thụ ngồi xuống cạnh hắn nói: Không ngủ? Anh hôm nay làm sao mà nãy giờ không nói gì?

Công suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng: Anh bị cảm hơi nặng, lây bệnh cho em sẽ không tốt lắm.

Thụ nở nụ cười, hôn Công một cái, nói: Em thử xem, có thể hay lây bệnh không.

Không hề bất ngờ khi thấy mặt Công đỏ lên, Thụthấy đùa rất vui, nói: Di, không lây bệnh, em thử lại một chút.

Nói xong lại hôn Công một cái.

Công có chút bất đắc dĩ nhìn Thụ: Em khi dễ anhkhông có sức.

Thụ có chút đắc ý: Ai bảo anh– ngô —

Công chuẩn xác bắt lấy môi Thụ, đầu lưỡi ấm ướttrơn trượt như một con rắn tiến vào khoang miệng Thụ, triền miên mà kịch liệt.

Không biết có phải vì mới lên cơn sốt hay không,mà thụ cảm thấy trên người Công, ngay cả hơi thở cũng mang theo nhiệt khí bứcngười, lại thêm Thụ thấy chính mình cũng trở nên khô nóng, bức thiết khát cầuthứ gì đó,

Không hề ý thức chút nào rằng quần áo của haingười trong lúc say sưa môi lưỡi giao triền thì đã chậm rãi bị cởi ra hết.

Thẳng đến khi da thịt cảm thấy được một chútlành lạnh, Thụ mới từ cơn thở dốc thanh tỉnh lại.

Trước mắt là Công thân trên trần trụi, trên mặtmột mảnh ửng hồng, trong ánh mắt là dục vọng trần trụi.

Hắn bình tĩnh nhìn Thụ một lúc, sau đó gục mặtvào cổ Thụ, hô hấp nóng rực kinh người đến mức Thụ hoảng hốt suýt nhảy dựnglên.

Công bình ổn một chút ham muốn, khàn khàn nói:Mau dừng lại, nếu không —

Thụ cười nhẹ, nắm lấy tay công đặt ở hạ thân củamình nhẹ giọng nói: Dừng không được


Chương 27

Kết quả của việc buông thả dục vọng chính là Thụ sáng hôm sau dậy không nổi, vẫn mệt mỏi mê man.

Công thế nhưng lại thần thanh khí sảng, không nhìn ra chút biểu hiện nào của việc mới cảm mạo phát sốt hôm qua.

Buổi sáng mới thức dậy hắn liền gọi điện thoại cho chủ quán, báo rằng Thụ hôm nay không thể đi làm.

Ông chủ: Cậu ta bị làm sao vậy?

Công: Mệt, đang ngủ.

Ông chủ:...... Cậu có thấy lí do của cậu có chút hợp tình hợp lí nào không vậy?
Công:...... Bởi vì mệt chết đi làm cho thân thể không khoẻ, cho nên nằm ngủ li bì.

Ông chủ: Tôi có thể quan tâm hỏi một câu, làm sao mà lại mệt đến vậy?

Công: Tôi có thể không trả lời không?

Ông chủ:...... Tháng này chắc chắn phải khấu trừ tiền lương của hai người!

Thụ ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh dậy, tắm rửa rồi mới ra khỏi phòng,

Thấy Công vừa rửa đồ ăn, vừa suy nghĩ cái gì đó, nhìn qua thấy có vẻ rất hài lòng vui sướng.

Thụ cảm thấy ngạc nhiên, nói: Em đến giờ vẫn không biết anh biết nấu ăn đó?

Công cũng không quay đầu lại nói: Biết làm mấy món đơn giản thôi, không ngon như em làm.

Thụ nhìn bộ dáng chăm chú của Công, nhất thời tự dưng muốn đùa giỡn,

Cậu từ bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Công, sau đó tay phải trực tiếp theo vạt áo sơ mi của Công mà luồn vào, dán trên lưng hắn.

Công bị làm cho hoảng sợ: Làm sao vậy, tay lạnh muốn sưởi ấm à?Thụ không nói lời nào, tay chuyển sang cổ, dùng đầu ngón trỏ để ở gáy, sau đó dọc theo xương cột sống một đường vuốt xuống dưới.

Công bị sự tê dại bất thình lình đó làm cho kinh ngạc thở không thông, lập tức xoay người bắt lấy cổ tay Thụ: Em —

Thụ: Vừa rồi rất kích thích sao? Hình như người anh còn run lên.

Công:......

Thụ: Hơn nữa mặt cũng đỏ rực a.

Công:......

Thụ: Anh chắc chắn rất thích.

Công cơ hồ xấu hổ đến tức giận trừng mắt nhìn Thụ: Đừng nói nữa, mau dọn bàn đi, chuẩn bị dùng bữa.

Vì thế Thụ khoái trá tiêu sái đi qua chuẩn bị lấy chén đũa, lại nghe thấy di động vang.

Nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, Thụ sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi chạy ra ban công nhận điện.

Nói chuyện điện thoại xong đi ra, Công đã làm xong món cuối cùng, ba món mặn một món canh, có vẻ rất ngon.

Lúc ăn cơm, Thụ có chút không yên lòng, Công cảm thấy có khả năng có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi.

Nhưng là Thụ không nói chắc hẳn cậu có nguyên nhân, Công cũng không muốn hỏi nhiều.

Kỳ thật cuộc điện thoại không có gì đặc biệt, chỉ là của một cô bạn bình thường gọi tới.

Nói là công ty phái nàng đến thành phố X làm việc, chắc cũng phải ở lại một thời gian,

Biết Thụ hiện đang ở đây, nên muốn rủ đi ăn uống tụ họp một chút.

Nếu như nói vậy thì có gì đặc biệt, thì là Thụ cùng cô bạn này có thể tính là thanh mai trúc mã. (sau này hãy gọi ngắn gọn là Thanh Mai)

Thụ cùng Thanh Mai từ nhỏ là cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai nhà cũng đều là bạn tốt, vì thế đi học hay ra về cả hai đều đi cùng nhau.

Từ lúc hai người còn nhỏ, cha mẹ hai nhà đều tính toán chờ bọn họ vào đại học,

Nhất định phải tác hợp cho hai đứa nhỏ này.

Kết quả lúc vào đại học, Thụ có bạn gái (chính là bạn gái cũ), Thanh Mai cũng ra nước ngoài, việc này cũng cứ thế mà bỏ đi.

Nhận được điện thoại của Thanh Mai, hai người hẹn cuối tuần đi dạo thành phố X sau đó cùng nhau đi ăn,

Thụ không yên lòng cũng là vì đang suy nghĩ tự hỏi, có nên rủ Công cùng đi hay không,

Cuối cùng sau khi cẩn thận suy nghĩ, Thụ vẫn là quyết định hiện nay thì không nên.

Bất quá cậu cũng không gạt Công, nói cho hắn cuối tuần này phải đi cùng một người bạn, bảo hắn cơm trưa cơm tối tự mình giải quyết.


Chương 28

Hôm cuối tuần Thụ đi với Thanh Mai, Công liền hẹn A cùng đi ăn tối.

A cảm thấy ngạc nhiên, nói: Sao cậu không ăn cùng XX?

Công: Cậu ấy có hẹn, phải đi cùng một người bạn.

A: vậy sao cậu không hỏi tớ trước lỡ như tớ cũng có hẹn thì sao?

Công: Cậu có hẹn sao?

A:...... Không có. Bất quá phải nói, XX nếu phải đi chiêu đãi bạn bè, sao lại không mang cậu theo?

Công: Chúng tớ cũng không phải trẻ sinh đôi dính liền, vì cái gì mà phải mang tớ đi.

A: Ui, tớ ngửi được mùi chua. (ý là bạn Công đang ghen ý mà:)))

Công: Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ cũng không phải người hẹp hòi như vậy.

Hai người hẹn gặp ở một quán lẩu, Công vừa mới chuẩn bị đi vào thì A kéo hắn lại, nói: Tớ hình như thấy được người yêu của cậu.

Công nhìn theo hướng A chỉ, đúng là XX, cùng một cô gái.A: Là bạn của XX à? Lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng rất được.

Công:......

A: Tựa hồ tán gẫu thật vui vẻ a, hai người vẫn cười không ngừng.

Công:......

A: Cư nhiên còn tặng cả hoa hồng!

Công (trừng mắt nhìn):!!!!!!!!!!!

A: Úc, nhìn lầm rồi, là bàn đằng trước.

Công:......

A: Bọn họ —

Công: Quần áo của tớ hôm nay không khó nhìn chứ?!

A: A?

Công quay đầu nhìn A: Chúng ta đến ăn cùng họ đi.

Hai người đứng ở cửa thương lượng một hồi.

Quan điểm của A là tuy rằng quả thật là vô tình mà gặp, nhưng là nhìn qua thật sự không giống như vậy, không khỏi tạo thành hiểu lầm, tốt nhất vẫn là giả vờ làm như vô tình,

Cho nên cậu ta đưa ra phương án chính là – để cậu ta đi vào trước vờ như vô tình gặp Thụ, sau đó lại gọi cho Công, giả vờ kêu hắn cùng nhau đến ăn.

Công: Cậu một mình chạy đi ăn lẩu có thấy kì quái hay không?

A: Vậy —

Công: Cũng được, kỳ thật đối với cậu thì như vậy thật bình thường.

A:...... Tóm lại, lúc cậu xuất hiện phải giả vờ bận rộn nhiều việc thật không muốn tới, nhưng nghe bạn bè gọi đến nên đành đến.

Công:...... Có điểm yêu cầu kĩ thuật diễn cao a.

A: Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người nhà vợ đi. Nếu không phải thời gian gấp rút, chúng ta còn có thể an bài một ít NPC (Non-player character: ai chơi game thì biết ha, kiểu như những nhân vật do máy điều khiển, ở đây chắc có ý là nhân vật phụ ấy mà =.=" rắc rối quá) làm bộ diễn cùng cho thấy sự xuất hiện của cậu hiếm hoi như thế nào, theo đó nhấn mạnh việc đối với cậu bạn bè của cậu ấy là quan trọng như thế nào.

Công:...... Tớ cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá, bạn của XX hẳn cũng không biết quan hệ của chúng tớ đi.A: Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tính toán chu đáo.

Cái gì mà tính toán chu đáo?

A vừa nói xong, liền nghe tiếng của Thụ vang lên sau lưng.

A lộ ra biểu tình mừng rỡ, quay đầu lại: Sao lại khéo như vậy a......

Sao hai người lại ở đây? Thụ tiếp tục hỏi.

Công cùng A hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: Tình cờ gặp!

Thụ: Vậy có muốn —

A: Tốt, vậy cùng nhau ăn đi.

Công & Thụ:......

Thụ dẫn hai người Công cùng A đi đến bàn mình, nói với Thanh Mai:

Hai người này là bạn của tớ. Vừa vặn thấy bọn họ ở cửa, liền kêu bọn họ đến cùng ăn với chúng ta.

Thanh Mai: Tốt, ăn lẩu phải nhiều người mới vui a.

Công vừa nói "Này thật là ngại quá" vừa vụng trộm nhìn Thụ, Thụ thấy thế liền đi về một chỗ ngồi.

Công vừa định ngồi xuống, Thanh Mai nói: Không sao, tôi ngồi cùng XX là được rồi, hai người ngồi đây đi.

Công & Thụ:......

A:...... Cô thật sự rất chu đáo.

Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên nữ giới và khách nhân, việc gọi món giao hết cho Thanh Mai,

A lại chủ động đảm nhận nhiệm vụ khơi mào tán gẫu.

A: Hôm nay là lần đầu tiên cô đến thành phố X sao, hôm nay đã đi chơi những nơi nào rồi?

Thanh Mai: Thành phố X rất xinh đẹp, không khí trong lành, tôi thích cái phố gì, phố gì đi lúc sáng ấy nhỉ?

Thanh Mai quay đầu nhìn Thụ, Thụ chậm rãi nói: phố Đông Quan.

Thanh Mai: Đúng, phố Đông Quan, Chiêu Ninh nói nơi đó đồ ăn vặt nhiều, cho nên chúng tôi đi đến một lần, lại mua thật nhiều đồ mang theo nữa, mệt chết đi.

Nói tới đây, cô như là nhớ tới cái gì đó, từ trong túi lấy ra một quyển sách nghiên cứu thiết kế, đưa cho Thụ nói:

Hôm nay đi dạo phố, thiếu chút nữa đã quên đưa cho cậu – Tập bản vẽ thiết kế của kiến trúc sư XX nước X. Tớ biết cậu muốn có lâu rồi.

Thụ nhìn thấy thì cực kì vui sướng: Cậu cư nhiên còn nhớ.

Thanh Mai: Xin cậu đó, chuyện của cậu tớ chưa từng quên nha.

Công có chút tò mò: Thiết kế? Sao lại đột nhiên muốn tìm sách lĩnh vực thiết kế?

Thanh Mai: Anh không biết sao? XX chính là học đại học ngành thiết kế nha. Lại nói thêm, Chiêu Ninh cậu còn nhớ rõ ước mơ trước kia của chúng ta không – muốn mở một tiệm cà phê do chính mình thiết kế.

Thụ nở nụ cười: Đương nhiên nhớ rõ, tớ đến bây giờ còn vì cái ước mộng này mà nỗ lực đây.

Thanh Mai: Hiện tại nhớ lại khi còn bé thật là vui a, nghe nói A Dương nhà dì Hai đã kết hôn rồi......

Thụ: Năm trước đã kết hôn rồi, tớ còn đi dự đám cưới mà.

Thanh Mai: Khó trách, khi đó tớ còn ở nước ngoài. Ai, hai người sao lại im lặng vậy?Công:...... Ha ha.

A:...... Ha ha.

Dù có xét nét chi li, Thanh Mai thật sự là một cô gái rất tốt: Xinh đẹp, khôi hài, khéo nói, làm cho người ta có thiện cảm.

Bất quá không biết có phải ảo giác hay không, công cảm thấy cô nàng cứ như có địch ý với mình.

Hắn đoán rằng có phải Thanh Mai thầm mến Thụ hay không, cho nên bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm nhận được hắn là "tình địch", nhưng rồi hắn lại cảm thấy tựa hồ không phải như vậy.

Bất quá mặc kệ là loại nào, hắn có thể khẳng định Thanh Mai không thích mình.

Bởi vì cho dù hắn cùng Thụ nới tới chủ đề nào, Thanh Mai luôn có thể dẫn dắt trở về cuộc sống trước kia của cô và Thụ–

Từ Lý gia ở ngõ Trương gia bán đậu hũ đến căn nhà nuôi chó đối diện trường tiểu học,

Tóm lại chủ đề của bữa cơm này chính là hồi tưởng, hồi tưởng và hồi tưởng.

Trong lòng Công có chút khó chịu, bỗng nhiên bữa ăn tối này làm cho hắn có cảm giác bị gạt sang một bên,

Bất quá hắn vẫn làm ra bộ dáng như đang nghe thật vui vẻ.

A nhìn rồi thì chỉ có thể thầm thở dài một hơi: Này không phải tiểu quái bình thường, là boss a.

Thụ thật ra lại rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi lạ lùng vi diệu trên bàn ăn, vẫn trò rất vui vẻ chuyện cùng Thanh Mai.

Đợi cho đến lúc bữa ăn sắp chấm dứt, Thanh Mai bỗng nhiên thần thần bí bí nói với Công: Tôi có thể mạo muội hỏi anh một vấn đề không?

Công: Có thể a, cứ hỏi đi.

Thanh Mai: Tại sao suốt lúc ăn anh cứ nhìn Chiêu Ninh?


Chương 29

Thanh Mai vừa nói xong, trên bàn ăn chợt im lặng mất vài giây.

Công thế nhưng vẫn cười thật vui vẻ: Tôi đây là nhìn cậu ta xem cậu ta có lén gắp trộm đồ ăn của tôi hay không.

Thanh Mai thở dài một hơi: Tôi nói vậy thôi, tôi thiếu chút nữa còn nghĩ anh là Gay, để ý cậu ấy chứ!

Bàn ăn lại lần nữa lâm vào yên lặng, ngay cả sắc mặt Thụ cũng có chút thay đổi, Thanh Mai thì cứ như là hồn nhiên không phát hiện, tiếp tục nói:

Lại nói, ở nước ngoài thật ra Gay cũng không ít, bất quá bọn họ bình thường đều tìm người trong cùng giới với mình, không dính dáng lôi kéo người thường, dù sao —

Thụ: Còn muốn ăn thêm gì không?

Thanh Mai cổ quái nhìn cậu một cái, cười cười: Không cần, đã no căng rồi.
Ăn xong bữa tối, Thụ nói Công và A đi về trước, còn cậu đưa Thanh Mai về khách sạn cô đang ở.

Hai người vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc gần đến khách sạn, Thanh Mai rốt cục đã mở miệng: Thật xin lỗi.

Thụ: Sao đang yên đang lành lại nói vậy?

Thanh Mai: Cậu thì không nói đi, nhưng mà còn anh ta, còn không phải là vì chuyện lúc nãy tớ nói đó. (Ý là chuyện Công cứ nhìn Thụ hoài ó:D)

Thụ: Cậu hôm nay có điểm hơi quá đáng.

Thanh Mai trầm mặc một hồi, rồi nói: Cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Ánh mắt anh ta nhìn cậu —

Thụ: Tớ biết. Bởi vì, anh ấy là người yêu của tớ.

Thanh Mai tuy đã loàng thoáng cảm giác được gì đó, nhưng khi nghe Thụ chính miệng nói ra vẫn thật sự khiếp sợ.

Thanh Mai: Cậu...... tớ nhớ rõ khi tớ đi nước ngoài, còn nghe nói cậu có bạn gái...... hay là vì sau khi chia tay, mới......

Thụ: Cậu cảm thấy tớ là người sau một lần thất tình thì liền chuyển đổi tính hướng sao?

Thanh Mai: Kia...... như thế nào lại thành như vậy...... anh ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a? Thật ra mà nói, tớ cảm thấy tớ so với anh ta còn mạnh mẽ hơn.

Thụ có chút bất đắc dĩ: Đúng đúng đúng, cậu vừa có tướng mạo lại vừa có cá tính.

Thanh Mai: Tớ cũng không có giỡn với cậu nha. Tớ không biết do cậu thấy chơi vui hay là gì, nhưng là trước kia cậu thích con gái, kia chứng minh —

Thụ: Tớ không có chơi đùa. Cậu cũng biết, tớ không bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn.Thanh Mai:...... Tớ thật muốn điên mất......

Thụ: Vốn không định nói ngay cho cậu biết ngay hôm nay. Bất quá, tớ thật ra có điểm tò mò, cậu rốt cuộc là làm sao mà thấy được?

Thanh Mai: Còn phải nhìn sao? Mắt anh ta cứ như keo dính dán chặt trên người cậu. Bất quá tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ anh ta là một tên Gay có ý đồ xấu đang để ý cậu, cho nên mới muốn ám chỉ anh ta để anh ta cách xa cậu một chút, kết quả thì cậu đó, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được lên tiếng nói hộ anh ta.

Thụ nhịn không được bật cười, nói: Anh ấy chính là như vậy, có đôi khi quá ngốc.

Thanh Mai có chút nhụt chí, nói: Là bạn bè, tớ tôn trọng lựa chọn của cậu. Nhưng là, nói thật lòng, bản thân tớ không có biện pháp tiếp nhận được...... Tớ không thể chúc hai người răng long đầu bạc, tớ chỉ có thể nói, hy vọng cậu hạnh phúc.

Thụ: Vậy là đủ rồi, cám ơn cậu.

Thanh Mai: Còn bác gái, cậu đã......

Thụ: Chờ đến thời điểm thích hợp tớ sẽ nói. Mẹ tớ luôn thích cậu, đến lúc đó cậu cũng phải hỗ trợ nói lời khuyên bảo đấy.

Thanh Mai:...... Tớ cũng không biết nói cái gì. Truyền thống nước ta vẫn còn rất bảo thủ, cậu chắc là...... Được rồi, tớ muốn hỏi một câu cũ rích nữa, cậu yêu anh ta sao?

Thụ suy nghĩ một chút: Tớ rốt cuộc không biết phải đến mức nào thì mới có thể dùng chữ "Yêu" này, tiêu chuẩn đánh giá của mỗi người cũng không giống nhau. Nhưng tớ có thể nói cậu biết, tớ thích anh ấy, thật sự thích anh ấy.

Cùng Thanh Mai tán gẫu đến hết ngày ( kỳ thật là đã thú nhận xong), Thụ chạy thẳng đến nhà Công,

Công đang viết bản thảo, Thụ liền ngồi trên sôpha xem TV.

Công len lén từ sau máy tính nhìn Thụ, ho khanmột tiếng, nói vu vơ: Hôm nay ăn tối thật vui a......

Thụ: Ân, đã lâu chưa gặp cô ấy.

Công: Hai người có thật nhiều kỉ niệm từ nhỏ a......

Thụ: Chúng em hai người cùng tuổi, cha mẹ lại cóquan hệ tốt, dĩ nhiên qua lại với nhau nhiều.

Công: Cô ấy thật xinh đẹp a, lại từng đi du học,tính cách hình như cũng tốt lắm......

Thụ tắt TV, nhìn hắn không nói lời nào.

Công tức tối nói: Cô ấy cư nhiên còn nhìn thấyem không mặc đồ!

Thụ: Khi đó chúng em bất quá mới 5 tuổi thôi,hơn nữa em cũng nhìn thấy hết của cô ấy rồi. Cô ấy vậy nhưng là nữ đó, em cảmthấy cô ấy vẫn là thiệt thòi hơn.Công: Ước mơ mở quán cà phê của em, thì ra làcùng cô ấy hai người ước định a...... rất là đẹp a......

Thụ: Em lần đầu đến tiệm cà phê là khi đang họctiểu học, là người lớn dẫn theo. Khi đó em được uống một ly nước rất ngon, emthấy nếu mở tiệm cà phê thì mỗi ngày mình đều được uống loại nước đó, thật sựlà quá tuyệt vời, cho nên lúc người lớn hỏi rằng lớn lên muốn làm gì, em đã nóilà muốn mở tiệm cà phê — mà XX cũng đơn giản là do cô ấy thích ăn bánh ngọt ởtiệm. Sau khi lớn lên, cảm thấy mở tiệm cà phê rất thích hợp với người thíchnhàn tản như em, hơn nữa em cũng thật sự thích thiết kế, cho nên vẫn giữ lấyước mơ này.

Công: Ừm......

Thụ: Còn bực sao?

Công có chút uể oải, nói: Anh nào dám bực a. Anhchỉ là tiếc nuối sao không quen em sớm một chút......

Thụ: Về sau nếu cùng cô ấy dùng bữa, cô ấy sẽ khônggiống như hôm nay cố ý chèn ép anh hoặc là nói mấy lời khó nghe nữa.

Công khó hiểu nhìn cậu.

Thụ: Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta. Bất quáanh phải cư xử tốt một chút, mẹ em xem cô ấy gần như là con gái mình, lời nóicủa cô ấy trước mặt mẹ em rất có sức nặng.

Công lập tức đứng lên: A, em, ý của em là, mẹem...... muốn tới? Muốn gặp anh sao? Không thể nào? Anh còn chưa chuẩn bị tốt! Ngaymai có nên đi mua vài bộ quần áo hay không?

Thụ bật cười, nói: Không phải ngay bây giờ. Bấtquá, sớm muộn gì cùng phải gặp, không phải sao?


Chương 30

Mấy ngày nay thời tiết đẹp, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khắp nơi.

Bất quá mùa Đông chính là như vậy, thời tiết càng đẹp càng làm con người ta lười nhác,

Sợ rời giường, sợ ra khỏi nhà, ngay cả ông chủ tiệm cà phê gần đây cũng càng ngày càng chậm chạp.

Chẳng hạn như đến buổi sáng sẽ không thấy người, buổi chiều mới xuất hiện.

Bất quá mỗi lần ông chủ đến, Thụ lại có thể nhàn rỗi,

Ông chủ nói gần đây ngồi thấy khó chịu, chủ động đi làm "chạy bàn", Thụ đứng pha cà phê thoải mái tự tại.
Cũng may buổi chiều không có nhiều khách, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người quen,

Thụ đang nghĩ tới có nên tan ca sớm hay không, ông chủ gõ gõ cái bàn, nói với Thụ: Có phải tôi gần đây da đặc biệt đẹp hơn không?

Thụ:...... Chắc là vậy đi.

Ông chủ nghe xong lấy ra một cái gương, soi trái soi phải, lẩm bẩm: Chẳng lẽ đẹp trai đến mức thu hút mấy ông chú trung niên?

Thụ:...... Làm sao vậy?

Ông chủ: Có nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi gần cửa sổ không? Đến từ khoảng giữa trưa, chỉ cần tôi đi qua thì liền nhìn tôi chằm chằm. Nhìn đến mức tôi nổi hết cả da gà.

Thụ nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên là có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu.

Thụ: Tôi đoán chắc là người quen biết với anh, không có khả năng là mấy tên theo dõi?

Ông chủ: Rất có khả năng, hắn còn vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trong quyển sổ kia kìa.

Thụ nhìn kĩ lại, trước mặt người đàn ông trung niên quả thật là có một quyển sổ,

Như là cảm giác được ánh mắt của cậu, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn.ai người nhìn nhau, Thụ trợn tròn mắt —

Khuôn mặt kia, rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Công.

Thụ bình tâm lại cẩn thận suy nghĩ, người kia hẳn là cha của Công.

Cha, hẳn là đặc biệt đến tiệm cà phê để xem xét mình đi.

Công từng nói qua hắn đã sớm thú nhận tính hướng, hắn có kể về mình với cha mẹ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Thụ có chút khẩn trương,

Thật sự là có chút đột ngột, Công cũng chưa từng nói với cậu là cha hắn muốn đến gặp.

Cậu vội vàng gọi cho Công, kết quả không có người nhấc máy,

Thụ nhìn lại thời gian, chắc là vẫn như mọi ngày đang trên đường đi đến đây.

Vì thế cậu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên nói: Xin hỏi, bác là cha của XX phải không?

Cha của Công vẻ mặt mù mờ nhìn cậu, gật gật đầu.

Thụ: Chào bác, cháu là...... Diệp Chiêu Ninh.

Người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, sauđó dùng ngón tay chỉ vào ông chủ: Cậu là Diệp Chiêu Ninh, vậy cậu ta là ai vậy?

Thụ:...... Anh ta là ông chủ của tiệm này.

Người đàn ông trung niện lại lần nữa lâm vàotrầm mặc, qua một hồi lâu thì oán giận đứng dậy: Quan sát từ trưa đến giờ, cưnhiên lại vô ích!

Nói xong thu dọn quyển sổ trên bàn, nổi giậnđùng đùng bỏ đi.

Thụ giật mình, vội vàng đuổi theo cha của Côngra ngoài cửa: Bác trai, bác chờ chút–

Cha Hướng (chương 17 từng đề cập qua Cônghọ Hướng) dừng lại, trên mặt vẫn mang theo vẻ giận dữ,

Bất quá, tựa hồ còn có một chút màu đỏ khả nghi?

Cha Hướng: Ta vừa lúc có việc đi đến khu này, mẹnó nói cậu làm bồi bàn ở đây, ta mới tới đây xem xét một chút. Ông chủ của haiđứa cũng thật là, một chút bộ dáng ông chủ cũng không có, chạy tới chạy lui hạita nhận sai người!

Thụ:......

Cho nên, là vì ở trước mặt "con dâu" làm rachuyện buồn cười, vì thế thẹn quá hóa giận cắp sổ sách bỏ đi?

Bất quá mặc kệ là thế nào, Thụ vẫn vội vàng cườilàm lành: Bác trai, thật sự là có lỗi, XX không nói cho cháu biết là bác muốntới, cả buổi chiều cháu cũng không chú ý lắm, cho nên mới —

Cha Hướng lắc lắc tay: Cũng không phải do cậu,XX cũng không biết.

Vừa nói xong, chợt nghe sau lưng truyền đếnthanh âm nghi ngờ của Công: Bây giờ thì biết rồi.

Thụ nhẹ nhõm thở dài một hơi, Công cuối cùngcũng tới, cha Hướng tựa hồ có chút khó đối phó a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro