" Thanh Xuân"- Người Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tôi kể bạn nghe về chuyện
Thời thanh xuân tươi đẹp của tôi
Luôn có một nụ cười như nắng
Của một người tôi mãi chẳng quên
Lần gặp đầu có lẽ là duyên
Nhưng khi đó tôi nào ngờ đến
Một ngày người bước vào cuộc sống
Mang trong mình hai chữ Người Thương.

Tôi vẫn nhớ lần gặp khi đó
Cậu bé hiền đen nhẻm dễ thương
Cậu bé nhỏ đứng trên sân khấu
Giả giọng từng người từng lời hát câu ca
Sau lần đó tôi vẫn còn nhớ mãi
Cậu bé hiền tôi chẳng biết tên
Chỉ được nhắc con nuôi người nổi tiếng
Nào nhắc về dù chỉ một cái tên.

Rồi năm tháng cứ dần trôi như thế
Cậu bé ngày xưa cũng chợt lãng quên
Cứ ngỡ rằng cuốn theo miền kí ức
Nhưng nào ngờ vẫn ở góc trong tim
Rồi ngày kia lại vô tình nhìn thấy
Thông tin về cậu bé ngày xưa
Nay đã lớn và tham gia thi thố
Cuộc thi tài tên " Gương mặt thân quen".

Kể từ đó ngày càng theo dõi cậu
Tìm hiểu về những chuyện của ngày xưa
Thêm cảm phục niềm đam mê nghệ thuật
Phải xa nhà đi theo đuổi ước mơ
Khi đã lớn càng đa tài hơn trước
Giọng hát thì như rót mật vào tai
Từ khi đó dần dần thương dần mến
Tôi bước chân vào cánh cửa " Làm fan".

Cánh cửa ấy đẹp và rộng lớn
Đặt chân vào vừa sợ lại vừa lo
Khi ở đó toàn những người xa lạ
Đâu dễ mà mở lòng được với nhau
Nhưng mọi chuyện lại vô cùng ấm áp
Khi bước vào nhiều người nắm chặt tay
Bảo nhau rằng chúng ta giờ là một
Là nhà Gạo của cậu bé Hoài Lâm
Là chỗ dựa tinh thần bền chặt nhất
Khi yếu lòng cậu về cùng nắm tay
Đoạn đường đi phía trước cậu còn dài
Đầy gian nan và nhiều thử thách
Đôi vai nhỏ nếu một mai nặng trĩu
Thì bỏ lại đây nhà gạo vác cùng đi.

Ánh hào quang mang trong mình khi trẻ
Lo sợ rằng cậu sẽ bị hụt chân
Nhưng cậu vẫn kiên cường đứng vững
Bước từng bước chậm mà chặt chân
Bởi bên cậu còn có bố Hoài Linh
Luôn hướng cậu đến con đường đúng đắn
Sợ tuổi trẻ bồng bột mà háo thắng
Lỡ một nhịp là lỡ cả một đời
Yên tâm nhé mẹ Loan và ba Mỡ
Vẫn ngày ngày bên cạnh cậu yêu thương
Cậu là cả thế giới của ba mẹ
Nên phải vui phải mạnh khỏe nghe hong
À đừng quên còn vựa gạo này nhe
Tuy người dưng nhưng thương cậu lắm lắm
Làm tất cả chỉ mong được nhìn ngắm
Nụ cười vui của cậu bé Hoài Lâm.

Cứ ngỡ rằng phía trước là bình yên
Nhưng sóng ngầm từ đâu kéo dần đến
Ngay từ chính ngôi nhà tôi vừa tới
Lo sợ rằng cậu sẽ lại buồn thêm
Rồi lặng lẽ mặt cười nhưng lòng cách
Cứ như thế chúng ta sẽ xa nhau
Những con sóng bắt đầu nổi dần lên
Cuốn những người bên cạnh cậu đi mất
Những người đấy ngỡ đã từng thân thiết
Lại quay đi nói những câu đau lòng..

Cậu biết không lúc đó tôi buồn lắm
Khi biết được những điều ở phía sau
Chỉ muốn tới và xoa nhẹ nhàng nói
Vất vả rồi chàng trai mạnh mẽ ơi
Rồi sẽ hứa thương cậu nhiều hết thẩy
Hết những ngày chúng ta chưa gặp nhau.
Cứ như thế cậu chọn phần im lặng
Để thời gian trả lời hết muộn phiền
Rồi sóng dữ lại trở về bình yên
Ta cùng nhau xây căn nhà vững chắc
Sau cơn mưa trời lại chợt tỏa nắng
Chúng ta lại về ngồi cạnh bên nhau.

Đời làm fan thú vị hơn là thế
Lúc buồn thì ngồi cạnh chở che nhau
Khi vui đến lại xách xe rượt đuổi
Bám sát đuôi chiếc Mit 91335
Show tết thì chạy vắt chân lên cổ
Mua vé vừa vào lại vội chạy bay ra
Rồi đêm tới khi idol yên giấc
Đám fan thì chạy về vội trong đêm
Chỗ nghỉ nào cũng đều đóng cửa hết
Nên đành rằng phi thẳng đại về nhà
Về đến nhà đã hơn 4 giờ sáng
Ngủ li bì đến tận chiều hoàng hôn
Để được đi show tết ngày hôm đó
Phải cố gắng những tháng ngày vừa qua
Học điểm cao để cha mẹ yên lòng
Không vì idol mà bỏ bê việc học
Rồi những lần phải thức đêm bầu chọn
Kêu gọi bạn bè mà chay mặt cả ra
Khi thắng giải lòng vui mừng khôn siết
Lúc mình thua nước mắt trực trào rơi.

Nhiều người bảo những con người rảnh rỗi
Làm tất cả dành cho một người dưng
Người chẳng biết mặt hay dù một cái tên
Chỉ gói gọn trong 2 từ fan Gạo
Hỡi người ơi! Yêu thương nào cần tính toán
Ai được nhiều hơn được biết được gọi tên
Tôi chỉ cần người vui và hạnh phúc
Thì lòng này đã ấm áp an yên.

Và cứ thế chúng ta cùng nhau bước
Qua những muộn phiền và cả những niềm vui
Bỗng một ngày người bảo tạm nghỉ ngơi
Kể nhau nghe về ngôi nhà mơ ước
Khu vườn nhỏ và thùng thư kí ức
Để về già người mở và đọc thư
Vừa nghe xong ai nấy đều bật khóc
Sợ rằng người sẽ mãi dừng bước chân
Nhưng người bảo chờ người tìm cảm xúc
Lại quay về rồi mình cùng bước đi.

Rồi vỏn vẹn cũng đã gần một năm
Người quay lại với nụ cười tỏa nắng
Cởi mở hơn xích lại gần thêm chút
Rồi người hứa một ngày nói lời yêu
Bởi chữ yêu trong người thật to lớn
Nên khi trước người luôn bảo rằng thương.

Cứ ngỡ rằng phía trước bầu trời xanh
Nhưng đột nhiên mây đen chợt kéo đến
Cuốn trôi hết những lời cùng hẹn ước
Cuốn mất người mà tôi vẫn rất thương
Ta đã từng thắng bao con sóng lớn
Giờ chùn chân trước một áng mây đen
Chẳng ai bảo yêu nhau là có lỗi
Nhưng lỗi là không biết cách yêu nhau.

Sao không giữ cho nhau một khoảng đẹp
Để người ngoài đừng soi mói đôi ta
Tội cho ta và người ở cạnh ta
Tội bước đường ta đang định bước đến
Giờ mây áng che lấp đi ánh sáng
Mong Người đừng bước vội kẻo hụt chân
Người đã bảo tương lai người người quyết
Chỉ trách mình là một kẻ dư hơi
Lo xa quá những điều không cần thiết
Thì thôi mình chỉ lo chuyện mình thôi

Tôi chẳng bảo cậu bây giờ đã khác
Bởi ai mà có thể mãi đứng yên
Đến thời gian còn trôi qua như thế
Con người mà ai chẳng khác ngày xưa
Tôi chỉ chờ những gì làm tôi nhớ
Mong rằng mình đừng phải chờ quá lâu
Nếu chờ đợi mãi là trong vô vọng
Thì đành giữ những kí ức đã qua
Giữ một góc khi nhớ mà tìm đến
Những ngày tháng tươi đẹp của thanh xuân...
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro