Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết lặng người, cậu không thể tin vào mắt mình được nữa. Đôi mày rậm nhíu chặt vẻ căm phẫn, hai tay nắm lại thành nắm đấm. Ngay bây giờ, cậu thật muốn đấm vào mặt tên khốn Cự Giải kia vài phát. Cô gái với đôi môi ánh đỏ vừa đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, giật nảy mình khi bị Thiên Yết phát hiện, vội vàng quay sang níu lấy tay cậu, nức nở van xin. Nhưng từng lời từng chữ cô ta thốt ra chẳng lọt tai cậu một chút nào.

- Mọi chuyện không phải như anh thấy đâu! Là...là do anh ta ép em !... Chỉ là hiểu nhầm thôi mà...

- Buông ra! - Thiên Yết giằng tay mình ra khỏi cô ta, cậu cảm thấy thật ghê tởm thay. Chẳng những kinh hãi vì cô ta, cậu còn kinh hãi cả chính mình. Thật sự thì đầu óc, tâm trí cậu đã để đi đâu, khi lại tin tưởng mà đồng ý trao trái tim non nớt của mình cho lời tỏ tình đầy ngọt ngào của cô gái này? Người con gái đầu tiên Thiên Yết chịu hạ mình để nuông chiều hết mực. Người con gái đầu tiên khiến cậu cảm thấy thật hạnh phúc trong suốt hai tháng qua. Yết đã thực sự được sống trong thế giới màu hồng tràn đầy tình yêu. Thế mà tại sao? Giờ đây có thể phản bội lại cậu? Không những thế, kẻ cắm sừng Yết lại chính là người bạn thân thiết nhất đã bên cậu từ hồi lớp lá, người mà ngay sáng nay còn cùng cậu cười đùa bằng những câu chuyện tiếu lâm.

Bị phản bội cả về tình yêu, lẫn tình bạn. Trái tim Yết như bị ngàn nhát dao cứa vào. Đôi mắt cậu tối sầm lại. Tâm trí và cả ý thức như bị dẫm nát. Trong Yết giờ đây chỉ còn lại sự tức giận lẫn thống khổ tột cùng. Cả một bầu trời xanh như vừa sụp đổ trước mặt Yết.

- Xin anh... Hãy nghe em...

- Ngay từ đầu cô chưa bao giờ yêu tôi phải không?

Yết buông ra một câu hỏi ngờ nghệch vô cùng. Đúng vậy, đáng lẽ ra cậu phải nhận ra điều đó sớm hơn. Nhưng biết sao được. Cũng chính bản thân cậu đã tự ép mình phủ nhận sự thật đó. Để giờ đây, mỗi mình cậu là kẻ phải chịu đau đớn nhất.

Từ nãy giờ, chỉ có mỗi Cự Giải là vẫn bình tĩnh, lặng thinh quan sát. Cậu đưa tay quệt thật mạnh một vệt dài trên môi, xoá sạch vết son đỏ còn vương sau nụ hôn nồng nhiệt ban nãy.

"Tại sao cậu chưa nhìn sang đây? Sao cậu không chú ý đến tôi đây này?" Cự Giải thầm trách móc Thiên Yết. "Tôi làm thế này chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Thà một lần chịu đau còn hơn là nhầm lẫn cả đời."

Ngay từ đầu khi Thiên Yết giới thiệu cô gái này với Cự Giải, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Giải thực lòng chỉ muốn kéo Yết ra khỏi nơi đầm lầy do chính cậu ta tạo ra, tránh việc ngày càng lún sâu, mãi mãi chẳng thể nào thoát được. Vì Giải biết, nếu không dùng đến cách này, chỉ nói bằng mồm thì tên si tình này còn lâu mới chịu sáng mắt. Muốn kéo Yết ra khỏi cái thế giới màu hồng mà tự nhìn nhận mọi việc còn khó hơn cả lên trời.

Phản bội lại Thiên Yết, Cự Giải thà chết còn hơn. Nhưng nhìn cậu ta mù quáng để rồi ngã vào vực sâu, đau khổ dai dẳng thì Giải sống cũng không bằng chết. Vì thế, cậu phải chứng minh rằng cô gái kia không hề yêu Thiên Yết. Bằng chứng là chỉ trong ba ngày, cậu đã có thể dụ cô ta lộ ra bộ mặt thật của mình. Thứ duy nhất mà cô ta cần chỉ là sự nuông chiều hết mực của tên gà mờ kia. Một lần đau, vạn lần phúc. Bằng bất cứ giá nào, cậu cũng phải mở đường giải thoát cho Yết.

Đang bận rộn với những suy nghĩ chồng chéo, chợt mắt Giải tia đến những vết xước rướm máu trên cánh tay Thiên Yết. Chắc là khi giằng co, đã bị móng của cô gái kia cào phải. Giải vội vàng nhào đến, gỡ tay cô gái còn đang ngơ ngác kia rồi đẩy sang một bên, túm lấy vai Thiên Yết, lông mày nhíu lại, giọng lo lắng.

- Cậu bị thương r...

Chưa kịp dứt lời, Giải đã nhận ngay một cú đấm trời giáng vào mặt, lạc cả phương hướng. Mọi thứ xung quanh như tối sầm lại. Yết mặt lạnh tanh, hất tay Cự Giải khỏi vai mình, khiến cậu ta loạng choạng ngã sầm xuống mặt cỏ. Yết tiếp tục sấn tới giáng thêm chục cú đấm vào Giải, không một lần lúng túng. Mỗi lần Thiên Yết vung tay, cậu lại cảm thấy lòng mình đau nhói lên từng đợt. Nghiến răng, Yết rít lên từng từ đầy phẫn nộ.

- Tại sao?? Tại sao lại làm thế với tôi?? HẢ?? HẢ?

Chắng gì có thể làm tổn thương Yết hơn cả sự phản bội. Khiến cậu vượt quá sức chịu đựng của mình, tại sao lại độc ác như thế? Phải khiến cậu bị giày vò mới hài lòng sao?

Giải vẫn nhẫn nại chịu đựng từng cú đấm từ Yết, cậu có thể cảm thấy máu chảy ra từ mũi, tứa ra từ vết rách ở môi. Sao cũng được, Cự Giải tự nhủ dù sao đây cũng là lỗi của mình, chịu vài cú đấm không phải vấn đề lớn lao. Cô gái kia trông thấy Yết như một con dã thú, hồn vía phách lạc, chỉ biết run lẩy bẩy đứng nhìn, sợ can thiệp vào sẽ bị liên luỵ.

Giải cứ thế, ngoan cường chịu đựng cho đến khi Yết đã đánh thoả thuê, bắt đầu mệt mỏi rồi dừng tay. Cậu níu lấy tay Yết, giọng khàn đục, nở một nụ cười chua chát.

- Cậu muốn đánh tôi thế nào cũng được, đánh chết cũng không sao... Nhưng nghe tôi, lo cho vết thương của cậu trước đã... Để cậu thế này, tôi không thể nào an tâm nổi...

Nhìn gương mặt đầy máu của Cự Giải, Thiên Yết cảm thấy khó chịu tột cùng. Cậu vung tay, đẩy Cự Giải ra xa khỏi mình, gào lên giận dữ.

- Đừng có mà đụng vào tôi!!! Cậu nghĩ tôi cần cậu sao? Hả? Từ nay liệu mà cút khỏi tầm mắt của tôi!! Thật kinh tởm!!

Nói xong, Yết quay sang cô bạn gái đã cắm sừng mình. Cậu cảm thấy kinh hãi kẻ dối trá đó và cả chính sự ngu ngốc của bản thân mình. Mắt hằn học, gằn rõ từng chữ cảnh cáo.

- Còn cô, đừng có để tôi nhìn thấy mặt cô lần nữa. Đừng tưởng là con gái thì tôi sẽ không dám động tay động chân.

Không một lần nhìn lại, Thiên Yết quay người bỏ đi. Dáng người cô độc, khuất dần sau những dãy nhà. Giải chỉ biết lặng im nhìn theo, tay nắm chặt lại, không riêng gì Yết, ngay bây giờ, chính trái tim của Giải cũng bị bóp chặt đến phụt máu.

Yết cần cậu? Hay chính cậu mới người không thể sống mà thiếu Yết?

Giải đưa tay chùi đi máu trên mặt. Những vết bầm này đã là gì so với tâm trạng của cậu bây giờ. Nhìn một vùng áo loang lổ màu máu, Giải cảm thấy khoé mắt mình như cay lên.

- Không được ở bên cạnh cậu, tôi phải chịu đựng thế nào đây?

Cự Giải ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy mây, sự buồn bã chất chứa trong đôi mắt màu nâu sẫm ấy.

- Anh không sao chứ??

Cự Giải liếc xuống cô gái kia, người giờ mới dám nhào tới hỏi han chỉ khi Thiên Yết đi khỏi tầm mắt. Cậu thầm hỏi Yết thực sự đã thấy điểm gì tốt ở cô ta? Cự Giải cảm thấy phát ngán, mắt khép lại tỏ vẻ khinh khi. Mặc cho những lời hỏi han kia, Giải không mở miệng đáp dù chỉ một từ, lặng lẽ quay gót bỏ đi. Cậu bước nhanh những bước dài, gió lùa vào mái tóc nhạt, vào hàng mi dày.

Cuốn theo cả những giọt nước mặn chát, gió mang theo nỗi đau từ sâu trái tim cậu.

- Tên khốn này... Không nương tay được một chút sao... Đau chết đi được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro