Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau...

Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Thiên Yết không hề nói với Cự Giải một câu, và cậu luôn tìm cách né tránh gặp mặt Giải, mặc dù cả hai học chung một lớp, sống trên cùng một con đường. Cậu luôn tìm cách đến trường thật trễ, giờ giải lao sẽ chạy ngay vào nhà vệ sinh hay xuống nhà ăn xơi một bát mì. Nhưng tình hình ngày càng chuyển biến xấu, ý thức về thời gian của Thiên Yết hoàn toàn là con số không, cộng thêm cả việc thường xuyên cố tình đến trễ. Hậu quả là bị khiển trách trong phòng giáo viên suốt một tiết liền vì tác phong sa sút.

Cậu đâu biết ai kia bị né tránh mãi cũng đã đến giới hạn. Con giun xéo mãi cũng quằn.

-----OoO

Cự Giải phờ phạc mở cửa phòng y tế, giọng khô khốc.

- Thầy Bảo Bìn..

Chưa kịp nói hết câu cùng đôi mắt mở to, Giải trông thấy một bộ dạng quen thuộc khác đang ngồi chễm chệ trên ghế, nở một nụ cười xã giao với cậu.

- Hello!

- Thầy Song Tử...

Thay vì giáo viên phụ trách y tế, lại là ông thầy ngoại ngữ gian manh này. Cự Giải không có ấn tượng tốt lắm với Song Tử, gương mặt người này lúc nào cũng toát lên một vẻ gian xảo chẳng ai có thể lường trước được.

- Mặt sao thế? Với tư cách một giáo viên chân chính, tôi không đồng ý việc học sinh của mình đánh nhau đâu nha. - Song Tử soi xét gương mặt vẫn còn những vết tích từ trận gây gổ với Thiên Yết, hôm nay Cự Giải đến đây cũng là nhờ Bảo Bình xem lại giúp. Thế mà lại xui xẻo gặp phải ông thầy mặt cáo này.

- Chân chính nỗi gì. Đừng có mà bắt nạt học trò của tôi.

Cự Giải còn chưa kịp vặn lại thì đã bị một giọng nói khàn khàn từ phía cửa chặn lại, cả cậu và Song Tử đang cười cợt cũng theo phản ứng đồng loạt quay đầu nhìn. Bảo Bình xuất hiện với bộ dạng khó khăn, đang khệ nệ khiêng ba thùng dụng cụ xếp chồng lên nhau che đi cả tầm nhìn, khiến anh cố lắm mới lần được đến cửa.

Song Tử liền đứng dậy, tiến đến bên cạnh Bảo Bình đỡ lấy chúng rồi đặt vào góc phòng.

- Gì trong đây mà nặng thế? - Song Tử nhăn mày, hỏi.

- Dụng cụ y tế và thuốc thang. Mà thầy làm gì ở đây, sắp tới không có tiết à? - Bảo Bình liếc nhìn người đồng nghiệp tinh quái kia với vẻ mặt chán nản.

- Ôi không, hôm nay tôi cứ cảm thấy không khỏe. Nên mới đến tìm thấy đấy thôi!

Cự Giải nhìn ông thầy ngoại ngữ đang giả vờ tỏ ra ốm yếu, tự hỏi liệu có thật người này vừa mới bước qua ngưỡng ba mươi không. Bảo Bình chậc lưỡi, phớt lờ người đàn ông phiền nhiễu kia. Anh bảo Cự Giải ngồi xuống ghế, một tay đeo kính, một tay lướt một lượt trên mặt cậu học trò.

- Mấy vết thương này trông có vẻ gần lành rồi đấy. Em cứ tiếp tục vệ sinh sạch sẽ rồi băng lại các vết thương hở, còn mấy vết bầm tốt nhất đừng động vào.

- Nhìn em có vẻ xanh xao quá, dạo này có ngủ đủ không đấy? - Song Tử xen vào giữa hai người, mắt đảo xuống mấy quầng thâm của Cự Giải.

- À vâng. Khoảng một tuần nay em cứ cảm thấy đầu rất đau. - Cự Giải đưa tay xoa xoa một bên đầu, cơn đau cứ liên tục ập tới. Cậu đã chịu đủ khổ sở về tinh thần rồi, nay lại thêm cơn đau đầu này nữa. Chồng chất lên nhau khiến Giải cũng chẳng phân biệt đâu là đau ở tim hay ở đầu, chúng cứ thế giày vò cậu đã được một tuần liền.

- Nghiêm trọng quá, bây giờ tôi cho em vài liều thuốc giảm đau. Nhưng phải đi khám ngay đi nhé. Đau đầu không phải là chuyện đùa đâu.

Bảo Bình vội vàng sang tủ y tế, lẩm bẩm đọc tên lần mò mấy vỉ thuốc. Cự Giải thở dài, đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn về phía cửa sổ.

"Đau quá đi, mình nhớ cậu ta chết mất..."

_________________

Sau khi được Bảo Bình kiểm tra lại và kê cho thuốc giảm đau, Cự Giải rời đi, bước chậm từng bước nặng nề trên hành lang. Chợt, một bóng người bên trong khiến cậu khựng lại ngay trước cửa lớp. Cả một không gian lộng gió, đôi mắt Cự Giải bỗng ánh lên những tia vui mừng lấp lánh.

- Một thời gian không được gặp cậu. Tôi nhớ cậu đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro