Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Giải rất ngạc nhiên vì Thiên Yết đến lớp sớm hơn bình thường. Sáng nay khi cậu đi ngang qua nhà Yết, thì vẫn chưa thấy cửa sổ mở, chắc mẩm là hôm nay cậu ta sẽ lại đến trễ, không ngờ mới bây giờ lại thấy Yết lò dò bước vào lớp. Có lẽ thầy chủ nhiệm đã thực sự thuyết phục được và giúp cậu lấy lại phong độ như trước. Cự Giải luôn có thói quen quan sát Thiên Yết như thế này, cậu sẽ nhìn Yết từ trên xuống dưới, rồi khi đã xác định chắc chắn rằng cậu ta không có vẩn đề gì về cơ thể, lúc đó Giải sẽ chỉ chăm chú vào gương mặt của đối phương, ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét đó.

Khi nhìn Yết, Cự Giải chỉ có một suy nghĩ rất ích kỉ, là làm sao để Yết, để gương mặt xinh đẹp đó của cậu ta, cả cái cơ thể đó, chỉ thuộc về Giải, chỉ duy nhất của mình cậu thôi.

Vì thế nên việc phải kìm chế mỗi khi nhìn thấy Thiên Yết càng ngày càng khiến cậu khao khát có được mọi thứ của cậu ta hơn tất cả.

Yết lia mắt nhìn khắp lớp, chạm phải ánh mắt Cự Giải đang chống cằm chăm chú nhìn mình, cậu đỏ mặt khi nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, vội vàng quay đầu đi. Đúng vậy, phải né tránh, Thiên Yết tự nhủ, cậu không thể để bản thân lạc lối vào cái mê cung do chính Cự Giải tạo ra, để rồi lại rơi vào vòng tay, vào cơ thể cậu ta như một đứa con gái yếu đuối.

Suốt giờ học, Thiên Yết cảm thấy như có một ánh mắt liên tục xoáy vào gáy mình những cái nhìn thèm muốn đến điên người.

_____________________

Ngay khi tiếng chuông báo giờ học kết thúc ầm ĩ vừa vang lên, Thiên Yết thu dọn sách vở nhanh hết sức có thể, toan định rời khỏi bàn thì bị một bóng người to lớn chặn lại ngay trước mặt. Giải nhìn Yết cười rồi thì thầm vào tai cậu một cách thật dịu dàng.

- Nói chuyện với tôi một chút nhé?

Thiên Yết hơi lùi lại, nuốt nước bọt, một vẻ lúng túng xen lẫn sợ hãi lộ lên trên mặt cậu. Biết ngay là Yết vẫn còn xấu hổ và đề phòng mình vì sự việc ngày hôm qua, Giải đặt tay lên vai cậu rồi hứa chắc nịch.

- Tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Chỉ là nói chuyện đơn giản thôi.

Yết như bị ép buộc, phân vân một lúc rồi gật đầu đồng ý. Lúc nào cũng vậy, đều là Cự Giải ép cậu vào đường cùng. Không muốn cũng phải làm. Chằng thể nào từ chối được cậu ta.

_____________________

Thiên Yết bước những bước nhanh, giữ một khoảng cách nhất định với Cự Giải, mắt nhìn thẳng về phía trước, cậu sợ nếu vô tình nhìn vào đôi mắt nâu kia một lần nữa thì sẽ hoàn toàn bị thôi miên đến mê muội, phải phụ thuộc hoàn toàn vào cậu ta.

- Cậu vẫn né tránh tôi sao? - Giải bước theo phía sau, hỏi với một tông giọng buồn bã.

- Chẳng có lí do gì mà tôi phải tha thứ cho cậu cả. - Yết không thèm nhìn lại, hằn học trả lời.

- Không phải vẫn là do cô gái đó chứ? - Giải nghiêm giọng, đứng lại.

Yết chợt nhớ lại chuyện bị cắm sừng, lòng tự trọng của cậu một lần nữa bị tổn hại. Yết giận dữ quay đầu nhìn Giải, nghiến răng, tiến nhanh lại gần cậu ta, gằn rõ một chữ.

- KHÔNG!

- Vậy thì tại vì những việc tôi làm với cậu hôm qua sao? - Cự Giải không có vẻ gì là sợ hãi, vẫn tiếp tục cười và nhắc lại với vẻ mặt thoả mãn. - Thích chứ?

Yết bị chọc cho giận run lên, vung tay định đấm vào mặt Giải một cú cho bỏ tức, nhưng bất thình lình lại bị chặn lại bởi bàn tay to lớn, cứng như đá của cậu ta. Yết ngẩng người. "Không thể nào.." Từ khi nào mà Yết lại trở nên yếu đuối thế này? Cậu vẫn nhớ rất rõ cái cảm giác đã đấm liên tiếp hàng chục cú vào mặt Giải kia mà? Ngay bây giờ, những vết bầm dù đã mờ đi, nhưng vẫn còn in dấu trên mặt Cự Giải gợi nhớ lại cho Yết về ngày hôm ấy. Tại sao? Tại sao? Giờ cậu lại trở nên bệ rạc và kiệt quệ nhanh chóng đến mức thảm hại như thế này.

Đầy nắm đấm của Thiên Yết ra xa khỏi mặt mình. Chợt nhớ đến những lời nói của thầy Bảo Bình, cậu không hề ngạc nhiên khi Yết vẫn yếu thế này, nắm đấm của cậu ta chỉ có chút sức lực, chẳng có tí gì là có vẻ đáng sợ. Thật không tự biết lượng sức mình.

- Tôi đã nói rồi, muốn thắng được tôi thì hãy lo cho sức khoẻ của cậu trước đi đã.

Yết giận dữ giằng tay lại, biết rằng sức mình không thể đánh lại cậu ta, cậu liếc xéo vẻ chán ghét rồi bỏ đi. Giải phải thừa nhân rằng cậu rất thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ kích động của Yết, nó khiến cậu như muốn bắt nạt cậu ta nhiều hơn. Trước kia chưa hề có chuyện này, thứ duy nhất Giải nghĩ đến là bảo vệ và yêu thương Yết, nhưng giờ đây khi sự tham vọng độc chiếm xuất hiện đã khiến cậu dần lộ ra bản chất, những suy nghĩ và hành động đầy ác ý mà chính bản thân Giải trước giờ cũng chưa từng được biết đến.

___________________________

Trời sẫm tối, bóng đêm như nuốt chửng những ánh hoàng hôn đỏ rực còn sót lại cuối ngày. Tiếng ếch mùa hè kêu ồm ộp vọng lại trong không gian từ những ao hồ trong thị trấn. Gió nay đã mát dần, không còn nặng nề mang theo cái nóng chết người nữa.

- Mà cậu đã suy nghĩ về lời tỏ tình của tôi chưa?

Giải vẫn bám theo Thiên Yết trên đường về nhà vắng vẻ một cách dai dẳng. Cuối cùng cậu cũng nói về thứ trọng điểm của cuộc nói chuyện không đúng nghĩa này. Lời tỏ tình mà Giải đã ấp ủ từ rất lâu rồi, hôm qua đã được bày tỏ với đối phương, giờ cậu thật sự đang rất tò mò muốn biết câu trả lời của Yết như thế nào.

- Không. - Yết dứt khoát, thẳng thừng một chữ từ chối.

- Này, không phải câu trả lời nhanh quá sao? Hãy suy ngh.. - Cự Giải trở nên lúng túng, cười méo mó vẻ níu kéo.

Xen ngang lời nói của Giải, Yết quay lại phắt lại, chau mày vẻ phiền phức, không suy nghĩ gì mà tức giận gào lên.

- Tôi không yêu cậu, sẽ chẳng bao giờ yêu cậu! Thứ tình cảm của cậu khiến tôi ghê tởm!! Tôi không cần cậu thương hại, tôi biết từ đó tới giờ, cậu chỉ tội nghiệp cho tôi!!

Nụ cười trên môi Giải tắt ngấm, cậu trở nên lúng túng trước sự phân trần của Yết. Cậu ta nói cũng phải, mọi thứ không phải là hoàn toàn sai, những lần nhìn thấy Yết phải quanh quẩn trong ngôi nhà lạnh lẽo một mình, nhìn thấy cậu nhỏ nước mắt lên tấm hình gia đình đã ngả màu,... Đúng vậy, Giải thừa nhận rằng mình đã từng cảm thấy rất thương cảm cho con người cô đơn này. Nhưng ngay bây giờ, Giải biết rõ rằng sự thương hại đó chắc chắn không còn tồn tại nữa, thay vào đó là tình yêu chân thành mà cậu dành cho Yết, nó đang ngày một lớn dần trong trái tim cậu. Đúng vậy, giờ đây đó chính là thứ duy nhất Giải quan tâm đến, một tình cảm đúng nghĩa không hề có tí gì gọi là thương hại. "Tôi đối xử dịu dàng với cậu không có nghĩa là tôi tội nghiệp cậu! Mà là vì tôi yêu cậu... Thật sự rất yêu cậu! Tại sao cậu không chịu hiểu cho tôi?"

- Không, cậu nghe tôi nói đã! Hoàn toàn không phải thế!

Cự Giải túm chặt lấy vai Thiên Yết, chau mày, vội vàng phủ nhận lại những lời nói thiếu bình tĩnh của cậu. Dùng ánh mắt thành thật nhất mà Giải có thể làm, nhìn sâu vào con ngươi đang ánh lên sự rối bời, đầy sầu não và mâu thuẫn trong mắt Yết. Cự Giải chậm rãi, nhẹ nhàng nói, sao cho để Thiên Yết nghe rõ từng lời thổ lộ của mình.

- Tôi yêu cậu. Tôi thật sự rất yêu cậu. Có chết vẫn mãi yêu cậu!... - Cự Giải ngập ngừng một lúc, rồi lại nói tiếp. - Cậu có thể đánh đập tôi tàn nhẫn thế nào cũng được, nhưng xin đừng nói ghét tôi... Đừng rời xa tôi...

Một giọt nước long lanh khẽ chạm vào làn mi dày của Cự Giải, lăn vào khoé mắt rồi chảy dài xuống. Yết lặng người, lóng bấc giác cảm thấy thật tội lỗi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Cự Giải rơi nước mắt, cậu ta tuy có ý nghĩ biến thái nhưng thực sự rất mạnh mẽ. Ngày còn nhỏ, cũng chỉ có Yết bị bắt nạt và khóc, chính Cự Giải là người đã bảo vệ và dỗ dành cậu. Thế mà bây giờ, hình ảnh con người sắt đá ấy như vỡ vụn ngay lúc Yết nhìn thấy giọt nước mắt hiếm hoi đó rơi xuống. Phải rồi, Giải cũng chỉ là con người, cũng sẽ buồn và phải khóc. Ai có thể cấm được. Yết cảm thấy như mình vừa khám phá ra được một khía cạnh mới mà cậu chưa bao giờ thấy qua ở Giải. Một con người mạnh mẽ, dịu dàng nhưng cũng có lúc mềm yếu đến bất ngờ.

"Nhưng mà tại sao cậu lại rơi nước mắt vì những lời độc địa của tôi? Tôi không xứng đáng để cậu phải khóc... Vì tôi sẽ dẫm đạp lên tình cảm của cậu, ngay bây giờ..."

- Xin lỗi... - Thiên Yết gỡ tay Cự Giải ra khỏi vai mình, cố nén sự đau lòng trong giọng nói, dùng âm sắc lạnh lùng nhất của bản thân để từ chối Cự Giải. - Không, tôi không thể nào yêu cậu được, đó là việc trái với tự nhiên...

Lúc này, mọi thứ xung quanh Cự Giải bất ngờ vỡ vụn. Lời nói của Yết như những nhát búa tàn nhẫn đập mạnh vào chiếc đinh đang găm sâu vào ngực cậu. Nước mắt làm tầm nhìn cậu nhoè đi, cậu định nói với Yết điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ biết lặng im và rơi nước mắt. Một lúc sau, Cự Giải cố nặn lên một nụ cười, nhưng nó thật méo mó, mếu máo cứ như một đứa trẻ đang cố kìm nén sự thất vọng và đau khổ của mình, cậu nói, vẫn với tông giọng dịu dàng thường ngày, nhưng giờ đây nó như đang vô tình làm tổn thương cả cậu và Thiên Yết.

- Chà, tôi nghĩ là tình bạn của chúng ta có lẽ phải chấm dứt tại đây rồi.. - Cự Giải thở dài, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt, lòng cậu như quặn thắt lại. Phải nói ra những lời này, Giải chưa bao giờ nghĩ đến tình huống xấu đến như thế.

Câu nói đó của Giải như giáng vào Yết một cú đấm đau thấu trời. Trong tâm trí cậu bỗng rộ lên những dấu chấm hỏi to lớn. Hàng loạt những từ "tại sao" tuôn vào ý nghĩ của Yết. Không thể nào, nghe Giải nói, Yết như muốn khóc. Cậu chỉ không thích Giải trêu nghẹo và làm những hành động người lớn biến thái với mình, nhưng chẳng nhẽ phải thực sự từ bỏ tình bạn này sao? Không có Giải, cậu phải làm sao đây? Bây giờ, Yêt mới nhận ra, cuộc sống cô độc của cậu đã tốt đẹp và sáng sủa hơn gấp ngàn lần từ ngày Giải xuất hiện. Thế mà giờ đây, Giải lại có ý định rời bỏ cậu, lúc này Yết mới biết rằng bản thân đã quá quen với sự hiện diện và những lời nói ân cần, chăm sóc của Giải. Giá trị của Giải không có gì có thể thay thế được.

Cự Giải cũng thế. Việc thiếu mất Thiên Yết trong cuộc đời cậu chính là một sự mất mát lớn. Phải người mà mình yêu thương ra đi, Giải rất đau lòng. Nhưng nếu để hai người lại ở cạnh nhau, cậu có thể lại trở nên độc ác và ích kỉ, rồi có thể sẽ vô tình làm tổn thương Thiên Yết thêm một lần nữa. Và Cự Giải không bao giờ cho phép bản thân phạm lại sai lầm đó thêm một lần nào nữa. Cậu thà để mình chịu thiệt hơn là tự tay làm Thiên Yết đau khổ.

Đối với cả hai, đối phương như cả một bầu trời yên bình xanh thẳm. Giờ đây, khi quyết định rời xa nhau, bầu trời đó như sụp đổ như sụp đổ ngay trong trái tim đau đớn của họ.

Cổ họng Thiên Yết nghẹn ứ, cậu không thể thốt lên được một lời phản đối, chỉ biết đau buồn nhìn Cự Giải mắt đỏ hoe vẫn đang cười ngượng ngạo.

- Tôi chỉ sợ nếu ở bên cậu quá lâu thì tôi sẽ chẳng thể nào kiềm chế được những tham vọng của bản thân mình. - Giải giải thích, tim cậu nhói lên từng đợt vì sự hụt hẫng hiện rõ trên mặt Thiên Yết. - Vậy cậu hãy quên tất cả đi...cả những việc ngày hôm qua. - Giải ngập ngừng. - Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã làm những việc không đúng đắn với cậu...

Thiên Yết lặng im nghe những lời từ tận đáy lòng đó của Giải. Lòng cậu như rồi bời và bắt đầu cảm thấy hối hận. Yết lúc này mới lên tiếng, giọng cậu run run như cố níu lấy chút hi vọng cuối cùng.

- Không nhất thiết phải thế chứ? Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà?

- Không, không được. - Cự Giải đưa tay ngăn lại những lời đề nghị cuối cùng của Yết. - Tôi và cậu đã quá quen với việc ở cạnh nhau, mọi chuyện rồi sẽ lại rối tung lên. Cuối cùng người chịu khổ vẫn là hai chúng ta.

Yết nghe thấu từng con chữ, cậu lặng lẽ gật đầu. Cậu không muốn phải làm khó Giải nữa, không theo không được. Quyết định cậu ta đã đưa ra, Thiên Yết không còn biết nói gì hơn. Cậu cúi đầu chào tạm biệt rồi một mình bước tiếp trên con đường vắng vẻ.

Giải vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng Thiên Yết nhỏ dần trong ánh mắt. Cậu tự nói với lòng mình đây là một quyết định sáng suốt, không được có bất kì ý nghĩ hối hận nào. Gió mát dịu dàng lướt qua Giải, khiến tim cậu như lạnh buốt. Cuối cùng cũng bị từ chối, Giải đã có thể khám phá ra cái cảm giác đó là như thế nào. Vừa buốn vừa thất vọng, khoé mắt rưng rưng. Cậu bỗng cảm thấy có chút tội lỗi khi nhớ lại những lần lạnh lùng từ chối các cô gái theo đuổi mình. Đây có thể quả báo chăng, gieo giắc tình yêu để rồi phụ bạc họ, giờ đây chính cậu là người phải chịu những cảm giác đau đớn ấy.

Giải thở dài. Ngước mặt nhìn bầu trời lác đác vài ngôi sao sáng. Phải rồi, thường ngày mỗi khi đi qua con đường này vào buổi tối, cậu và Thiên Yết luôn ồn ào tranh luận chòm sao của mình nằm ở đâu. Đó là chỉ với những ngày đầy sao, khi mà bầu trời đen mịt như hôm nay, cả hai sẽ lại chạy đua tới cửa hàng tiện lợi để ăn vài cây kem, xua đi được cái nóng bỏng ngự trị trong cơ thể.

Yết rất thích ăn kem vị sầu riêng, còn Giải thì chỉ mê mỗi mùi dâu. Khi mà cửa hàng hết mất cả hai vị kem ấy, hai người sẽ thất vọng trông đến buồn cười.

Cự Giải nhớ lại những điều đó, nước mắt cậu lại rơi. Tại sao khi đánh mất thứ gì đó, mọi kỉ niệm đều đột nhiện ùa về, để khiến ta biết quý trọng những điều đã không còn có thể nắm trong tay.

Đêm nay ít sao, thật ảm đạm. Những tiếng cười thường ngày đều vang lên khắp con đường này. Hôm nay lại im lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng ếch kêu đứt đoạn, và rồi mọi thứ lại đắm chìm vào sự yên tĩnh.

__________________

Cả hai tối này đều mất ngủ, trằn trọc cả đêm, lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp. Họ không ngừng nghĩ về người kia, sợ khi bình mình đến, họ phải quét sạch mọi thứ trong tâm trí và cả trái tim. Khi mà gặp nhau trên con đường quen thuộc mà cả hai đã đi đến hàng triệu lần, để rồi lạnh nhạt và tránh đi ánh mắt của nhau.

Lúc này, lần đầu tiên trong đời, cả Cự Giải và Thiên Yết lại sợ thời gian trôi qua quá nhanh, khi mà họ vừa khép đôi mắt phiền muộn lại thì một ngày mới đã vội vàng đến. Đánh dấu sự chấm dứt của một mối quan hệ dài lâu đã từng rất bền chặt.

Một đêm thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro