#06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả art: Tama
Tác giả fic: @pinksky_akr

Một ngày sau trận mưa lớn đầu tiên của năm ập đến Tokyo, Amuro Tooru, nhân viên tiêu biểu của tiệm cafe Poirot, đã xin vắng mặt ở chỗ làm.

"Amuro-kun bị sốt nên hôm nay anh ấy sẽ nghỉ ngơi."

"Ơ, cũng có vài lần anh ấy đã xin về sớm vì cảm thấy mình như bị ốm nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nói rằng mình sẽ nghỉ vì bị sốt sao?"

"Nghĩ lại thì hình như giọng nói trong điện thoại hơi khàn và nghe như anh ấy trông ốm yếu lắm. Tôi lo lắng vì anh ấy sống một mình."

"Trông tệ đến vậy sao..."

Trong khoảng thời gian nhàn rỗi giữa bữa sáng và bữa trưa, ông chủ của tiệm Poirot và Azusa đã bận rộn chuẩn bị bữa trưa.

Mặc dù, cô lo lắng cho tình trạng thể chất của Amuro nhưng anh vốn là một người trưởng thành. Tuy anh sống một mình và hiện tại, anh phải làm khá nhiều công việc khác nhau nên vì vậy mà có lẽ anh đã tiến hành chúng một cách lặng lẽ.

Ngay khi ông chủ và cô hết giờ ăn trưa và nghỉ ngơi, họ liền nhận được hàng từ cửa hàng rau quả mà họ thường đặt hàng. Khi ông chủ nhận ra rằng có nhiều hơn một hộp so với bình thường, ông hét lên:

"A!"

"Ông chủ?"

"Ầy, lại nữa rồi, Azusa-chan..."

"A. . . Lần nào gặp cũng đặt hàng sai hết."

"Hmm, gần đây Amuro-kun đã chuẩn bị cho đơn đặt hàng, vì vậy, tôi đã không phạm sai lầm nào nữa."

"Lần này, ông định làm món gì?"

"Tôi đây......"

"Không phải do anh ấy đặt nhầm sao..."

Chủ quán, người có thể rất dễ dàng làm những công việc như nấu ăn nhưng vẫn bất cẩn mắc nhiều sai lầm khi quản lý hàng tồn kho, đã không dễ bỏ qua lỗi sai. Nhìn lại Azusa, có vẻ như cô cũng đang cố loại bỏ quá nhiều thứ trong khi kiểm tra cẩn thận những thứ được mang đến.

"Tôi có khá nhiều trái cây, vì vậy, hãy mang nó đến thăm Amuro-kun! Còn nữa, Azusa-chan, tôi sẽ nhờ Amuro-kun ra đón cô trên đường về nhà."

"Eh, tôi có buộc phải đi không? Eh, nó không ổn lắm...anh ấy đang sốt mà."

"Hôm nay, tôi làm đến ca chót nhưng còn Azusa-chan sẽ chỉ làm đến tối nên chỉ có mỗi Azusa-chan thôi, phải không?"

"Vâng, tôi không có bất kỳ kế hoạch nào nữa."

"Vậy thì quyết định đi! Đây là bắt buộc! Tôi sẽ trả tiền làm thêm giờ cho cô và cho hai người một ít trái cây!"

"Đó là người đã đặt hàng quá mức... Chà, Amuro-san chắc là hơi lo lắng, vì vậy, tôi sẽ đi."

"Tôi sẽ đến thăm Amuro-san đó."

Cô ngay lập tức gửi tin nhắn cho Amuro nhưng nó thậm chí còn không được đọc, vì vậy, Azusa đã đến địa chỉ mà chủ quán đã đưa cho cô sau giờ làm việc.

Căn hộ ở Beikacho, giống như của Poirot, gần hơn cô tưởng. Cô thầm nghĩ nó sẽ rất hoang phí nếu đi ô tô đến Poirot mặc dù nó rất gần và cô chọn leo cầu thang lên tầng muốn lên. Cô đã kiểm tra điện thoại của mình trước khi ấn chuông hệ thống liên lạc nội bộ nhưng tin nhắn vẫn không được đánh dấu là đã đọc. 

Anh ấy liệu có đang nghỉ ngơi đúng cách tại nhà?

Có lẽ nếu cô đến chăm sóc anh và họ tình cờ gặp nhau...

Vừa sợ hãi vừa lo lắng đứng ở trước cửa, cô ấn chuông liên lạc nội bộ, nói rằng đây là yêu cầu từ công việc và không thể làm khác được.

Nhưng vẫn không có phản hồi.

Khi cô đang băn khoăn không biết phải làm gì, cô nghe thấy tiếng chó sủa từ bên trong. Giọng nói dường như đang đến gần đã ở phía bên kia cánh cửa.

Cô lại bấm chuông liên lạc lần nữa trong khi không hiểu sao anh lại có một chú chó trong nhà.

Và ơn trời, cuối cùng thì cũng nhận được phản hồi.

"A, Amuro-san? Tôi là Azusa, xin anh hãy thông cảm cho tôi..."

Cửa trước lập tức mở ra trước khi tôi nói xong mọi thứ.

Đúng như dự đoán, có một chú chó trắng ở lối vào nhưng ngay khi nhìn thấy Azusa, nó đã bỏ chạy vào cuối phòng.

Khoác trên mình chiếc áo thun và áo nỉ màu trắng, Amuro đỏ mặt nhìn Azusa và thốt ra một tiếng dài không thể tưởng tượng nổi.

"Azusa-san..."

"Ông chủ đã lo lắng nên bảo tôi tới thăm, đây là quả..."

"Tôi đã từng nói với Azusa-san về nơi này chưa...?"

"À, ông chủ đã nói với tôi về điều đó. Anh đã viết nó trong sơ yếu lý lịch của mình mà phải không?"

"À... Tôi đã viết sơ yếu lý lịch và địa chỉ..."

Anh nói với chất giọng thân mật hơn bình thường, mí mắt khép hờ và trông anh có vẻ dễ thương vì anh không hề sửa lại mái tóc bổ luống.

Có lẽ vì anh đã ngủ một giấc dài.

Cô đã nghĩ rằng những người hâm mộ Amupi sẽ ngất xỉu nếu nhìn thấy cảnh anh như thế này nhưng Amuro đã quay lưng lại.

"Này, Amuro-san! Đây là ít trái cây! Ông chủ đã giữ nó cho tôi...!"

Phớt lờ sự kiềm chế của Azusa, Amuro ngồi xuống bàn ăn trong nhà bếp và ngay lập tức ngã gục xuống bàn.

"A ~~ cái bàn lạnh, cảm giác thật tốt..."

"Amuro-san?"

Azusa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào phòng của anh mặc dù cô chưa kịp đưa món quà quan trọng nhất là sự cảm thông. Ngay cả khi cô tiến đến ngay bên cạnh Amuro, anh vẫn có vẻ mơ hồ và không phản ứng.

"Cái này trông khá tệ."

Tạm thời, cô đã đặt trái cây mang về từ Poirot lên một chiếc bàn trống và quan sát tình hình.

Mặt anh đỏ bừng, đôi mắt ướt và hơi thở gấp gáp. Cô buộc phải chạm vào trán anh và ngạc nhiên vì hơi nóng.

"Không phải quá nóng sao!!!? Đã ở bao nhiêu độ rồi?"

"Hmm...? Tôi không đo được... pin của nhiệt kế đã hết..."

"Anh đến bệnh viện chưa?"

"Tôi chưa đi... Tôi bị sốt nên... Hôm qua hơi bị dính mưa nên..."

"Hôm qua, anh có dính trận mưa xối xả đó không?!"

Giọng nói giật mình của Azusa vang lên ở đâu đó và Amuro tiếp tục.

"Tôi không thể thay quần áo hay tắm ngay sau đó..."

"Ồ ~! Anh đang làm gì vậy? Vậy thì bị sốt là chuyện bình thường! Anh đã uống thuốc đúng cách chưa?"

"Thuốc... Tôi đã ăn cần tây."

"Cần tây?! Cần tây không phải là thuốc, Amuro-san! Anh đã uống chưa?"

"Hmm... Tôi đã ăn cần tây."

"Moooo~!!!"

Bình tĩnh!!!

Thật sai lầm khi nghĩ rằng anh đã là một người trưởng thành!

Mặc dù anh trông khác với anh trai mình, Sugito nhưng anh ấy vẫn quyết đoán hơn nhiều so với anh trai mình, luôn bình tĩnh và tự chủ, lý trí. Và ngoài những lúc làm việc, cô nghĩ anh là người có thể làm đúng những gì mình phải làm.

Nhưng có vẻ như anh hơi thiếu sót, có vẻ như anh là một người có vài tính cách nhất định.

Tuy nhiên, nhìn anh trông rất kiệt sức và choáng váng như thế nào, rõ ràng là anh chỉ ngủ mà không hề được bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.

Đã biết vậy, cô không thể cứ mặc kệ mà đi về.

"Amuro-san! Tôi mượn bếp một lát!"

Hứ, Azusa thẳng tay mở tủ lạnh, bá đạo ném đi câu trả lời không rõ là tán thành hay từ chối.

Nói về cảm lạnh, chỉ có ăn cháo hoặc mì udon.

Nếu có thể, cô cũng muốn họ ăn cả rau.

Cô đã nghĩ như vậy trong giây lát nhưng cô đã bị sốc khi nhìn thấy ở bên trong tủ lạnh.

"Chỉ có cần tây..."

"Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nói rằng anh đã nấu ăn cho chính mình trước đây."

Nhìn kỹ năng nấu ăn của anh tại Poirot và nhìn đồ dùng trong bếp, chắc hẳn chẳng ai tin anh sẽ nấu ăn.

Tủ lạnh gần như trống rỗng.

Vì lý do nào đó mà chỉ có cần tây.

Dù có thích thế nào đi chăng nữa, nó cũng không phải như thế này.

Khi cô đứng sững sờ, Amuro gọi từ phía sau.

"Tôi đang bận ở đây... Tôi đã lãng phí nguyên liệu trước khi có thể nấu ăn..."

Cô hiểu rằng Amuro, đệ tử của Mouri, cũng là thám tử đang rất bận rộn.

Cô có thể hiểu rằng anh không thể tự nấu ăn và lãng phí nguyên liệu.

Nhưng Azusa nhanh chóng nuốt câu hỏi tại sao chỉ có cần tây.

"Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu với việc mua sắm."

Ngoài thực phẩm, họ cũng cần mua cả thuốc.

"Amuro-san, tôi sẽ đi mua sắm. Tôi sẽ làm bữa tối khi quay lại, vì vậy, hãy ngủ cho đến lúc đó! Tôi sẽ không thể nào vào nếu anh ngủ, vì vậy, hãy đưa chiếc chìa khóa cho tôi!!!"

"Chìa khóa... chính là chìa khóa."

Amuro chậm rãi đứng dậy, loạng choạng đi về phía căn phòng kiểu Nhật ở phía sau và mang theo chìa khóa.

"Vâng, chìa khóa."

"Tôi sẽ chăm sóc nó."

"Ừ... chúc ngủ ngon."

Sau khi nghiêm khắc nói với Amuro, Azusa vội vàng rời khỏi phòng. Amuro, người đã lơ đãng tiễn cô, quay trở lại phòng ngủ, cởi bỏ quần áo và bò lên giường.

Azusa vội vã băng qua siêu thị và hiệu thuốc rồi trở về căn hộ của Amuro. Khi cô lặng lẽ bước vào phòng với chiếc chìa khóa được đưa cho, cô đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Amuro đang ngủ ngon lành trên giường.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc nhẹ nhõm.

Cô ghé vào đầu giường đo nhiệt độ cho anh bằng loại nhiệt kế độ mà cô đã mua.

40,3 độ.

Đúng như dự đoán, ngay cả Amuro cũng bị thuyết phục rằng anh chỉ bị choáng.

Sau khi đặt miếng làm mát mà cô đã mua lên trán, cô liền đứng dậy và bắt gặp ánh mắt của chú chó đang ngồi dưới chân Amuro.

Bộ lông nó trắng muốt và đôi mắt tròn xoe trông rất dễ thương. Nó dễ thương đến nỗi khi cô cố gắng tiếp cận nó, chú chó có vẻ run rẩy dữ dội.

"Nó thẹn thùng kìa..."

"Thật đáng tiếc khi mình không thể chạm vào nó nhưng đừng ép buộc."

Azusa ngồi xổm và cụp mắt xuống rồi nói nhỏ với chú chó.

"Chị sẽ không đến gần hơn nữa nên là không có sao đâu."

Đôi mắt to của chú chó chớp chớp khi nó mỉm cười.

Hừm, thật dễ thương.

Azusa quay trở lại nhà bếp, nghĩ rằng cô phải làm bữa tối thật nhanh dù có bị chú chó dễ thương quấy rầy.

Mặc chiếc tạp dề treo trên tường vào, cô vo gạo trước và đặt nồi cơm điện, sau đó bắt đầu nấu súp.

Làm thịt viên từ thịt gà băm nhỏ và đậu phụ, cô còn cắt cả cải thảo, củ cải daikon, cà rốt và hành tây thành từng miếng nhỏ. Và sau cùng là cô đã chuẩn bị nước dùng trong nồi. Khi các nguyên liệu được thêm vào và rau đã chín mềm, miso được thêm vào. Thêm chút gừng và tỏi đã nghiền để hoàn thành món súp miso đặc biệt cho bệnh cảm lạnh.

Khi cô rửa thớt xong, nồi cơm điện đã được cài đặt nấu nhanh phát ra âm thanh "ting" khi nấu xong.

Cho gạo và nhiều nước vào một cái nồi khác và đặt trên lửa. Thỉnh thoảng, Azusa sẽ khuấy hỗn hợp để tránh bị cháy và thêm trứng đã đánh bông khi mực nước đã giảm đáng kể.

Nghĩ về điều gì đó, cô liền bào thêm một quả táo mà từ tiệm Poirot đã mang đến.

Vâng, khi bị cảm lạnh nên làm một quả táo nghiền.

Cô tiếp tục trộn một ít mật ong lấy từ kệ.
Azusa hài lòng với thực đơn trị bệnh đã hoàn thành nhưng rồi cô khoanh tay và suy nghĩ.

"Mình dường như không thể ăn nhiều như thế này với tình trạng đó..."

"Mình kiệt sức vì cơn sốt cao đó."

Cô không có thèm ăn lắm.

Tạm thời cô có nên lấp đầy bụng anh một chút để uống thuốc hạ sốt không?

Với suy nghĩ đó, cô cho một ít cháo trứng vào bát cơm, sau cùng, chỉ đặt mỗi quả táo nạo lên khay và mang nó vào phòng ngủ nơi Amuro đang ngủ.

"Amuro vẫn còn đang ngủ."

Khi đang cố sắp xếp bát cơm và hộp đựng táo trên chiếc bàn thấp, cô chợt nhìn thấy thứ bên trong mà trước đây cô không để ý.

Trống rỗng đến không có gì.

Ngoài giường và bàn, chỉ có một hộp các tông và một cây đàn guitar.

Nghĩ lại thì, cô chỉ nghe Amuro chơi guitar một lần thôi nhưng cũng khá là điêu luyện. Cô đoán anh thực sự thích có một cây đàn guitar trong căn phòng tối giản này.

Một bộ quần áo màu xám treo trên bức tường cạnh giường.

Có phải thực tế là nó ở một nơi như thế này có nghĩa là anh luôn mặc nó thường xuyên?

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc vest nhưng khi anh chỉ làm công việc thám tử, anh có thể mặc nó giống như ông Mouri. Nếu anh cao, mảnh khảnh và có dáng dấp tốt, chắc chắn anh sẽ trông rất tuyệt trong bộ vest.

Trong một khoảnh khắc, Azusa lắc đầu, tưởng tượng Amuro trong bộ vest. Khi cô cụp mắt xuống, cô thấy quần áo đã bị cởi ra nằm rải rác giữa giường và bàn.

Nhìn căn phòng giản dị này và cách anh thường cư xử, cô đã nghĩ anh là một người tỉ mỉ nhưng khi cô nghĩ rằng anh cũng có mặt thô lỗ, cô nhận ra rằng anh luôn thông minh và cô không thể không mỉm cười.

"Rất tiếc, mình phải đánh thức anh ấy dậy, cho anh ấy ăn và uống thuốc."

Azusa quỳ xuống bên cạnh Amuro và vỗ vào vai anh từ trên chăn.

"Amuro-san. Amuro-san, cơm đã sẵn sàng, mời anh ăn đi."

"Hửm... Azusa-san?"

Amuro từ từ mở mắt và ngơ ngác nhìn Azusa.

"Anh có thể dậy không?"

"Có............"

Azusa, người đang cố gắng đỡ Amuro, đã nâng cơ thể anh lên rồi hét lớn khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh bị lộ ra khỏi chăn.

"Tại sao anh không mặc quần áo?!"

"Azusa-san, đừng hét lên.....tôi không có thói quen mặc quần áo khi ngủ..."

"T-tôi-tôi không quan tâm, xin hãy mặc quần áo nhanh lên!"

"Vâng vâng......"

Với đôi mắt nhắm nghiền, Azusa lấy hai tay che mặt và đứng đó cứng như đá. Cô tự hỏi liệu anh có đứng dậy khỏi giường được không và vai anh khá run lên trước khi chui ra bên ngoài.

Bộ quần áo nằm trên chiếu tatami vừa rồi là bộ anh đã mặc trước khi cô đã đi mua sắm. Cô tự hỏi tại sao cô không nhận thấy nó ngay lập tức. Nếu cô biết, cô sẽ chuẩn bị kỹ hơn một chút. Amuro là một người đàn ông, vì vậy, không có gì sai khi nhìn thấy anh nude như vậy nhưng lần duy nhất cô từng nhìn thấy một người đàn ông nude khi không hẹn hò là ở biển hoặc hồ bơi.

Vì vậy, khi phải ở một mình trong một phòng kín như thế này thật khó chịu.

Không có lý do gì để không cả.

Azusa gọi anh khi cô bắt đầu cảm thấy rằng Amuro đang ngồi xuống.

"Amuro-san, anh đã mặc quần áo chưa?"

"Hmm, tôi đang mặc nó~"

Azusa thở phào nhẹ nhõm khi cô thận trọng mở mắt ra và nhìn thấy chiếc áo phông trắng và áo nỉ lúc nãy. Amuro đang ngồi, dường như anh đang nhìn chằm chằm vào cái bàn một cách trống rỗng.

Khi Azusa ngồi xuống cạnh Amuro, anh đã lẩm bẩm.

"Đây là Azusa-san...?"

"Ừ. Anh nghĩ ăn được không?"

"Hừm. . . Ăn. . ."

Mặc dù anh đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng nhưng Amuro không hề đưa tay ra.

"Amuro-san, anh không sao chứ?"

Lo lắng và gọi anh, ngay sau đó, Amuro dựa vào vai Azusa như thể anh đã ngã quỵ.

Cô cất cao giọng.

"À, à, à, Amuro-san...?"

"Azusa-san...hãy đút cho tôi ăn."

"────?!?!"

"Người này đang nói cái gì vậy!!!? Tại sao anh lại dính đến tôi chứ? Nếu JK phát hiện ra chuyện này, sẽ nguy mất...!"

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cô hoảng sợ nhưng khi cô nhìn vào đôi vai của Amuro, cô chợt cảm thấy nó nóng đến mức kiệt sức và cô nhớ rằng anh đang bị sốt cao hơn 40 độ.

Ngay từ đầu, cô đã là người lo cho việc ăn uống và mua sắm nên cô không thể vứt bỏ nó đi được.

Azusa không khỏi ôm bụng mà cầm cái bát lên.

"Của anh đây...."

Azusa múc cháo bằng thìa và đưa đến miệng Amuro, sau đó, anh đã há miệng.

"Cháo nóng không?"

"Có."

Đợi Amuro nuốt xuống, cô liền đưa tiếp miếng thứ hai lên miệng và anh lại há ra lần nữa. Anh có vẻ thèm ăn và trông hơi thoải mái. Sau khi lặp lại điều này nhiều lần, cuối cùng bát cháo đã hết.

Amuro, người đã im lặng cho đến lúc đó, mở miệng khi cô cầm lấy bát táo.

"Đó là gì......?"

"Hả? Đó là một quả táo. Nó đã được nạo nhỏ. Nó cũng chứa mật ong."

"Quả táo......"

"Tôi mang nó từ Poirot. Ông chủ đã nhầm lẫn trong đơn đặt hàng. Ông ấy đưa cho tôi và Amuro-san những thứ mà ông ấy không dùng được. Số trái cây còn lại tôi để trong tủ lạnh."

"Chủ quán là..."

Nói xong, Amuro im lặng.

Có lẽ anh không thích táo?

Hoặc có thể Amuro, người thích nấu ăn, đã không để ý rằng đó là một quả táo khi nhìn thấy nó nên có lẽ anh không hề thích táo nạo.

Cô tự hỏi nếu chỉ gọt vỏ và cắt nó thì có tốt hơn không.

"Táo, ăn được không?"

"Ừ. Ăn đi."

Azusa cảm thấy nhẹ nhõm với câu trả lời đó và xúc ít táo vào thìa của mình. Amuro ăn nó sạch sẽ mà không hề miễn cưỡng. Phản ứng chậm chạp có thể là do sốt cao và suy nghĩ uể oải.

"Tôi cũng đã mua thuốc hạ sốt, vì vậy, hãy uống chúng."

Cô mở thuốc ra, đặt nó vào lòng bàn tay Amuro, đưa cho anh một cốc nước rồi bắt anh ngoan ngoãn uống thuốc.

Anh có vẻ cũng không thích thuốc.

Cô đã bị sốc khi nghe nói rằng anh ăn cần tây thay vì thuốc nhưng có vẻ như anh chỉ thích cần tây.

Amuro ngẩng đầu lên uống nước, uống xong lại tựa vào người Azusa.

"Amuro-san, hãy ngủ trên giường đi. Tôi sẽ dọn bát đĩa."

"Được............"

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đỡ cơ thể của Amuro và kéo tay anh đứng dậy. Phải cố gắng lắm Amuro, người cao hơn mình rất nhiều, mới đứng dậy được. Khi Amuro từ từ bắt đầu cởi bỏ quần áo, Azusa nhắm chặt mắt và mạnh mẽ quay lưng lại.

Cô biết có những người không muốn mặc gì ở nhà nhưng ít nhất cô muốn họ cẩn thận khi có người khác xung quanh.

Cô thầm cầu xin anh xin vui lòng nói điều gì đó trước khi anh cởi bỏ nó ra, có được không.

Có tiếng quần áo bị rơi xuống, rồi tiếng đệm giường kêu lạch cạch.

Sau khi âm thanh rì rầm đó ngừng lại, cô quay đầu nhìn lại và thấy Amuro đang nằm trên giường đắp một tấm futon đàng hoàng.

Cô nhắm mắt lại và nhịp thở dần nhịp nhàng.

Cô nghe nói rằng Amuro năm nay 29 tuổi nhưng khuôn mặt khi ngủ của anh ngây thơ như một cậu bé tuổi teen.

Anh là một người thực sự đáng tin cậy, thường làm mọi thứ một cách dễ dàng, trừ những ca làm việc thì anh sẽ là một người trưởng thành rất lịch thiệp, người sẽ tình cờ theo dõi khi ai đó gặp vấn đề ngay cả khi nó không đáng kể.

Nhưng mặt khác, họ không bao giờ dựa dẫm vào cô.

Được chiều chuộng như vậy khi Amuro yếu đuối, thành thật mà nói, cô cảm thấy như bản năng làm mẹ của mình đã bị khơi gợi.

Nghĩ rằng một người nổi tiếng như vậy cũng có một khía cạnh dễ thương thế, có lẽ hầu hết các cô gái đều cũng sẽ rơi vào khoảng trống đó.

Cô chưa hề làm điều đó.

Đôi mắt của Azusa mở to trước những suy nghĩ của bản thân và cô tự đánh vào má mình bằng cả hai tay.

"Không...! Cố lên, Enomoto Azusa!"

"Không thể tự gọi ngọn lửa đó."

Không.

Ngày đó sẽ không bao giờ đến!

"Mình sẽ phát điên nếu mình ở lại đây."

Hãy nhanh chóng dọn dẹp và về nhà!

Azusa ngay lập tức thu dọn bát đĩa và quay vào bếp.

Một lượng nhỏ bát được rửa chỉ trong vài phút.

Ly nước điện giải cô mua và để trên bàn ăn đã mất đi độ mát.

Nó sẽ không còn ở độ mát nhưng vẫn sẽ dễ uống hơn.

Cô đặt nó trên bàn trong phòng ngủ cùng với một chiếc cốc để Amuro có thể dễ dàng uống nó. Khi Azusa kiểm tra lại xem mình có quên dọn dẹp trong bếp hay không, cô chợt nhận ra một điều.

Phải làm gì với chìa khóa và hộp thư ở tầng 1...

Không biết có phải do mình đã bất cẩn không nữa.

Có một khay báo ở cửa trước, vậy cô có nên đặt nó vào đó không?

Viết ra là biết liền.

Hay cô nên yêu cầu Amuro đóng cửa lại, mặc dù, cô không thể đánh thức anh dậy?

Cô sẽ gọi cho anh trên đường về nhà và nếu anh nghĩ rằng anh có thể đứng dậy, cô sẽ yêu cầu anh làm như vậy.

Vâng, hãy làm điều đó.

Azusa quỳ xuống cạnh giường và vỗ vai Amuro lần nữa.

"Amuro-san, Amuro-san."

"Vâng......?"

Trước giọng nói của Azusa, đôi mắt của Amuro hơi mở to, có vẻ miễn cưỡng.

Rốt cuộc, nó có vẻ khá khó khăn.

Hãy đặt chìa khóa trong hộp báo.

"Tôi chuẩn bị về nhà. Có một chai nhựa trên bàn đây, vì vậy, hãy uống nước nhé. Ngoài ra, phần còn lại của cháo và súp miso đều ở trong nồi."

"Đừng đi."

"..."

Giọng nói của Amuro ngắt lời cô nhỏ đến mức cô không thể nghe thấy. Trước khi cô có thể hỏi anh đó là gì, Amuro đã vươn tay nắm lấy cánh tay của Azusa và kéo cô về phía mình.

Đột nhiên, Azusa mất thăng bằng và ngã đè lên người Amuro.

"Chà! Amuro-san, anh đang làm gì vậy?"

"Đừng đi, Azusa-san."

Khi Azusa lên tiếng phản đối, cô nghe thấy giọng nói của Amuro bên tai mình.

Cô nghe rõ là "Đừng đi" hay đúng hơn, trước khi cô kịp nhận ra, Amuro đã ôm lấy cô rồi.

Tại sao, tại sao, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Rất nhiều dấu hỏi chạy qua đầu cô.

"Amuro-san, làm ơn để tôi đi! Này, này, Amuro-san?!!!"

Ngay cả khi Azusa hét lên hay là cúi đầu, Amuro cũng không buông tay hay nói từ không.

Không thể thoát khỏi cánh tay cứng chặt của Amuro, ngay cả khi cô có cố gắng giật ra bằng tất cả sức lực mà mình có thể có được trong cánh tay.

Ngược lại, phía sau đầu của cô còn bị đè xuống và cô thực sự không thể di chuyển.

Sức mạnh của Amuro không hề có chút lay chuyển với cơ bắp của một cơ thể nhìn thì mảnh khảnh mà khỏe vô cùng.

"Amuro-san!!! Anh thực sự tức giận à?!!!Anh có đang nghe không?!"

Nhưng Amuro không trả lời.

Thay vào đó, những gì cô nghe thấy chỉ là một hơi thở đều đặn, đều đặn.

"Không thể nào?!!!Anh đang ngủ à?!!!Chờ đã! Nói chuyện với tôi đi!!"

"Cho dù mình có cố gắng mạnh đến mức nào, sức lực của Amuro-san sẽ không bao giờ mất đi."

Cô không thể tin rằng anh lại mạnh như vậy mặc dù anh vẫn đang ngủ. Mặt khác, Azusa đã hết hơi và cô muốn bật khóc.

"Mình đã làm cái quái gì vậy?"

Chủ quán yêu cầu cô đến thăm anh và do thấy Amuro-san dường như đang gặp khó khăn khi ở một mình, vì vậy, cô mới nảy ra ý định chăm sóc anh.

Chỉ là khi đối mặt với chuyện như thế này là quá sức đối với cô rồi.

Tại sao cô lại phải được ôm như thế này chỉ bởi một đồng nghiệp nam nhỉ?

"Và tại sao anh lại nói 'Đừng đi' chứ hả? Đừng nói bất cứ điều gì có thể bị hiểu lầm! Nếu ai đó nhìn thấy mình ở một nơi như thế này và JK phát hiện ra, nhà mình sẽ bị thiêu rụi mất."

Trên thực tế, cô có thể bị quấy rối hoặc thậm chí bị tấn công trên đường phố vào ban đêm.

Poirot cũng có thể gặp rắc rối và có thể sẽ không được sống yên ổn như trước.

Cô kiên quyết không thể để điều đó xảy ra. Nếu điều đó xảy ra, tất cả là lỗi của Amuro. Cô chỉ muốn làm việc tại Poirot yêu quý của mình và sống trong hòa bình cùng an toàn với Đại Úy yêu quý của cô.

À đúng rồi, cô còn chưa chuẩn bị bữa tối cho Đại Úy. Cô định đưa nó cho bạn sau khi cô về nhà, vì vậy, cô đoán chắc chắn rằng giờ nó đang đói.

Và cô cũng đói nữa.

Cô đã không ăn bất kỳ món ăn nhẹ nào kể từ khi bữa ăn ở Poirot ngày hôm nay.

Tình trạng này sẽ tiếp tục trong bao lâu?

Không có dấu hiệu nào cho thấy cánh tay của Amuro được nới lỏng.

Cho đến khi Amuro tỉnh dậy, nếu như cô không thể thoát ra, cô sẽ phải nằm như thế này cả đêm...?

Không, không, không.

Cô chỉ muốn về nhà sớm, ăn tối và chơi với Đại úy.

"Amuro-san...! Tôi xin anh hãy tỉnh lại...!"

Những mong muốn đau lòng của Azusa là vô ích và Amuro đã không hề nghe thấy lời khẩn xin tha thiết từ tận đáy lòng cô.

"T-tại sao anh lại không tỉnh dậy chứ?!"

"Tình hình hiện tại, không thể giúp được gì, thực sự nó khiến mình rớt nước mắt."

Vào lúc đó, hệ thống liên lạc nội bộ đột nhiên vang lên. Chú chó lẽ ra phải ở mép giường nãy giờ đang sủa ở cửa trước.

Cô muốn bất cứ ai giúp cô cũng được.

Ah, nhưng nó lại bị khóa nên có lẽ họ không vào được.

Ngay khi cô đang nghĩ vậy, cô đã nghe thấy tiếng chìa khóa được mở.

Đó là tiếng mở chìa khóa.

Đó là chìa khóa.

Azusa hốt hoảng và tái mặt.

Cha mẹ hoặc biết đâu người yêu là những người duy nhất có chìa khóa dự phòng cho ngôi nhà mà họ sống một mình.

Cô không muốn bố mẹ anh nhìn thấy cô như thế này và hiểu lầm. Cô không muốn ở trong tình trạng xảy ra tranh chấp với người yêu của anh khi đang nhìn cô như thế này.

Cô cũng không đùa đâu.

Tuy nhiên, cánh cửa đã mở ra và những gì cô nghe thấy là một giọng nam trầm.

"Tôi làm phiền anh. Fu............"

Giọng nói hơi quen thuộc dừng lại sau khi nói điều gì đó. Khi con chó sủa lại một vài lần, cô đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng hơn trước một chút.

"...Haro yêu quý ơi, đã lâu rồi không gặp. Chủ nhân của em..."

Azusa, người tái nhợt và cứng đờ, cuối cùng cũng nhớ ra chủ nhân của giọng nói. Anh là người mà Amuro mang theo khi anh chơi bóng chày trên sân cỏ.

"Giọng nói đó, có phải là Tobita-san không?! Làm ơn, giúp tôi với!!"

"Hở?!"

"Mình nghe thấy một giọng nói đầy ngạc nhiên và mình cảm thấy một dấu hiệu rằng nó sẽ sớm đến với mình."

"Có khi nào không...Enomoto-san của tiệm Poirot?"

"Đúng, đúng rồi! Mau giúp tôi thoát khỏi cánh tay của Amuro-san đi! Tôi không thể giải quyết bằng chính sức mình được!"

"Được...!"

Nghe những lời của Azusa, Tobita ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Amuro.

"Hmm...?! Sức khỏe mạnh mẽ này là gì vậy?"

"Chúc may mắn Tobita-san!!"

Khi Tobita nín thở, vòng tay của Amuro cuối cùng cũng nới lỏng. Trong khoảnh khắc đó, Azusa đã có thể bò ra khỏi vòng tay của Amuro và nhẹ nhõm ngả người xuống tấm chiếu tatami.

"Ồ~ Cuối cùng thì tôi cũng thoát ra được rồi! Cảm ơn Tobita-san. Anh đã thực sự giúp đỡ tôi."

Khi Azusa cúi đầu thật sâu, Tobita khuỵu xuống. Amuro, người hẳn đã bị Tobita nắm lấy tay, vẫn đang ngủ.

"Không... Ừm, sao cô lại ở đây, Enomoto-san?"

"À, hôm nay Amuro-san đã bị sốt và xin vắng mặt ở Poirot nhưng ông chủ của tôi đã yêu cầu tôi đến thăm anh ấy. Rồi tôi đã nấu cháo và cho anh ấy ăn. Nhưng khi tôi nghĩ rằng tôi phải về nhà, tôi đã gọi anh ấy, thế nào mà anh ấy đã ôm tôi và nói "Đừng đi." á...."

"V-vậy sao? Tôi muốn hỏi cô một chuyện, uh...cô đang hẹn hò với Amuro-san à?"

"Hả?! Không thể nào!! Chúng tôi không hẹn hò đâu!!!"

"Eh, vậy thì tại sao Amuro-san lại làm thế..."

"Tôi tự hỏi đó là gì... Có lẽ do anh ấy thấy cô đơn và cảm thấy không được khỏe..."

"..."

Cô muốn hỏi về Amuro bất cứ điều gì và mọi thứ nhưng nếu hỏi Tobita về điều đó thì không thể được.

Hơn hết, anh Tobita là ân nhân đã cứu cô và Đại Úy khỏi tình thế ngặt nghèo sắp chết đói.

"Nhưng cảm ơn rất nhiều. Nhờ có Tobita-san, Đại Úy và tôi đã không chết đói. Xin hãy đến Poirot lần sau! Tôi sẽ đãi anh một ly cà phê như một lời cảm ơn!"

"Không, cảm ơn."

"Là mèo cưng của tôi á! Đêm nay nếu tôi không chuẩn bị đồ ăn, nếu không về chắc chết đói rồi..."

"Haa......Vậy à?"

Cảm thấy giọng nói của Azusa rất nghiêm túc, Tobita nuốt lời nhận xét rằng ngay cả một con mèo cũng sẽ không chết đói qua đêm đâu.

Thậm chí không để ý đến Tobita, Azusa không ngần ngại hỏi anh đang nghĩ gì.

"Nghĩ lại thì, Tobita-san, tại sao anh lại có một chìa khóa dự phòng?"

"Hả? Ồ, ra thế."

Tuy nhiên, trước khi Tobita có thể trả lời, Azusa đã suy nghĩ lại những suy nghĩ trước đó của mình.

Chỉ cha mẹ hoặc người yêu mới có chìa khóa dự phòng cho ngôi nhà mà họ sống một mình. Rõ ràng là từ họ của họ và có vẻ như Amuro và Tobita không phải anh em ruột.

Nói cách khác.

Nếu cô nghĩ về nó theo cách đó thì có thể giải thích được tại sao Amuro không bao giờ ngần ngại khi được bất kỳ người phụ nữ xinh đẹp và dễ thương nào tỏ tình. Ngoài ra, đó cũng là lý do tại sao anh ấy lại vui vẻ nói với Azusa rằng cô sẽ là một người vợ tốt.

Anh không trả lời vì anh đã có bạn trai và vì anh không muốn làm như vậy, anh đã đưa ra những nhận xét thiếu suy nghĩ thoạt nhìn có vẻ khêu gợi.

Và bây giờ, nơi này chính là nơi mà Azusa lo sợ...!

"Tôi xin lỗi, Tobita-san!!"

"Hở?"

"Tôi thực sự chỉ ở đây theo yêu cầu của chủ quán á! Mặc dù tôi có lo lắng cho Amuro-san nhưng tôi thực sự xin lỗi vì tôi đã tự mình đi vào và trở thành một kẻ thứ ba xen vào! Xin hãy tin tưởng tôi!!!"

"Này, Enomoto-san? Sao vậy?"

Tobita choáng váng trước Azusa, người bắt đầu xin lỗi với động lực hết sức kinh khủng.

Anh không biết tại sao cô lại đột nhiên xin lỗi.

"Tobita-san cảm thấy tồi tệ khi tôi ở trong căn phòng này và ở trong tình trạng như vậy. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi!!!"

"Tại sao tôi lại cảm thấy tồi tệ chứ? Tôi hoàn toàn không biết nữa."

Thấy Tobita bối rối, Azusa nghiêng đầu.

"Ừm, Tobita-san, anh có đang hẹn hò với Amuro-san phải không?"

"Huh?!?!"

"Ah, tôi xin lỗi vì đã thô lỗ! Anh đã giấu nó bởi vì anh là người cùng giới, phải không? Không sao đâu, tôi sẽ giữ bí mật giúp hai người!!!"

"Xin đợi đã, Enomoto-san!!! Hiểu lầm cũng nên có giới hạn mà!!! Tôi và Amuro-ssn không phải người yêu của nhau! Tất nhiên, Amuro-san cũng là một trai thẳng!"

"Eh... bởi vì đó là một chìa khóa dự phòng..."

"Tôi chỉ giữ nó vì Amuro-san đây có thỉnh thoảng nhờ tôi chăm sóc con chó của anh ấy khi anh ấy đi công tác xa! Thậm chí hôm nay, tôi chỉ đến để giao một số thứ được yêu cầu tại nơi làm việc và ngay cả khi tôi không nhận được một câu trả lời, tôi cũng sẽ trở về trong yên lặng. Tôi đá được yêu cầu để nó ở đó, vì vậy, tôi chỉ sử dụng chìa khóa để giao đồ thôi!"

Azusa bất giác sững người trước màn kiếm thuật nhanh quá mức của Tobita.

"Vậy thì thật sự...."

"Tôi chỉ là đồng nghiệp trong công việc thôi!"

"Tôi không phải người yêu của anh ấy."

Sự hiểu lầm của cô.

Đó không phải là một mớ hỗn độn của khủng bố.

Azusa hít một hơi thật sâu đầy nhẹ nhõm nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng mình đã làm điều gì đó quá đáng, cô tái mặt và ngã xuống đất.

"T-Tôi xin lỗi!!! Tôi thực sự xin lỗi vì đã hiểu nhầm một người bình thường là gay!! T-Tôi thực sự không biết phải xin lỗi như thế nào...!"

"Đừng quỳ xuống, Enomoto-san! Miễn là sự hiểu lầm được giải tỏa là được."

"Tôi không thể làm thế! Vâng, xin vui lòng đến Poirot vào lần sau! Tôi sẽ chuẩn bị một phiếu cà phê chỉ dành cho Tobita-san trước khi anh đến cửa hàng!"

"Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô đi xa như vậy... Tôi thực sự không quan tâm."

"Tôi sẽ làm 100 vé!"

"Ơ, Enomoto-san."

"Chúng tôi cũng có bữa ăn nhẹ và đồ ngọt!!!"

"Vì vậy, nếu anh đang gặp rắc rối ..."

Trước sự miễn cưỡng của Tobita, Azusa đã nắm lấy tay anh và giữ chặt bằng cả hai tay rồi ngước nhìn.

"Đương nhiên, xin mời tới!"

"Ha, ha..."

Được khuyến khích bởi động lực của Azusa, Tobita mơ hồ đồng ý.

"Chắc chắn rồi!"

Azusa đứng dậy.

"Vậy thì tôi sẽ về nhà."

"Không, chính là đợi đã."

"A, làm ơn nhận dùm tôi chìa khóa! Xin lỗi!"

Tobita nhìn Azusa vội vàng rời đi.

Mồ hôi lạnh nhỏ giọt trong căn phòng nơi cơn bão đã đi qua.

Khó chịu.

Dù là người quen nhưng không đời nào anh được phép vào chỗ của điều tra viên chìm mà không có lý do.

Vào thời điểm trận bóng chày diễn ra trên sân cỏ, đó là yêu cầu của Furuya-san và anh cũng phải đặt cho mình một cái tên giả với việc giả mạo danh tính của mình. Anh rất vui vì anh chỉ gặp những người từ khu mua sắm nhưng đến quán cà phê Poirot lại là một câu chuyện khác.

Anh nghe nói rằng những người từ bộ phận hình sự thường đến đó. Ngay cả khi họ không phải là người quen, vẫn có khả năng biết mặt anh khi đi ngang qua nhau trong Sở cảnh sát thành phố.

Furuya-san, người thuộc Cơ quan Cảnh sát Quốc gia và là sếp của mình, hiếm khi đến Sở Cảnh sát thành phố, mặc dù, nó ở bên cạnh. Vì vậy, ngay cả đến các thám tử thông thường cũng sẽ không phát hiện ra. Nếu điều đó xảy ra, nó sẽ cản trở cuộc điều tra bí mật của Furuya-san.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Khi anh đang ôm đầu, một chú chó nhỏ đã ngồi trước mặt anh mà anh không hề hay biết. Nó ngậm một cây sậy trong miệng và nhìn anh với đôi mắt đầy hy vọng.

"Haro-chan...em có muốn đi dạo không?"

Nghe bảo được " đi dạo", chú chó liền sủa mừng rỡ.

Cánh tay của Furuya mà anh đã nắm lấy trước đó thực sự rất nóng. Ngoài việc dồn khá nhiều sức lực, không có dấu hiệu của bất cứ điều gì xảy ra, mặc dù, anh có đang làm ầm lên với Enomoto Azusa.

Nó khá nóng.

Tuy nhiên, làm thế nào mà ngay cả anh có thể cưỡng ép ôm một người phụ nữ xa lạ không hề có mối quan hệ hẹn hò, mặc dù, chính bản thân đang bị sốt cao?

Hơn nữa, đó còn là đồng nghiệp nữ nữa.

"Mình ổn với điều này."

Anh lẩm bẩm nhưng vội nuốt lời vào và rời khỏi phòng để dắt chú chó đi dạo.

Khi Kazami trở lại phòng, Furuya vẫn đang ngủ.

Anh có thể để lại những gì anh được yêu cầu nhưng cũng có những điều anh muốn báo cáo.

May mắn là vẫn chưa quá muộn.

Anh có thể đợi cho đến khi sếp nhỏ thức dậy lâu hơn một chút.

Sau khi cho chú chó ăn, Kazami bắt đầu ăn hộp bento mà anh đã mua trên đường về nhà sau khi đi vòng qua bàn ăn. Khi anh đang xem tin tức trên điện thoại sau khi ăn xong, anh nghe thấy tiếng rên rỉ của Furuya. Và khi anh đến kiểm tra vị sếp nhỏ của nhà mình, Furuya từ từ mở mí mắt.

"Tôi xin lỗi đã làm phiền anh, Furuya-san. Anh có khỏe không?"

"Kazami...? Nghĩ lại thì, tôi đã nhờ cậu đến."

Anh đã cố nói với Furuya-san, người đã không hề thức dậy nhưng anh chỉ nghẹn ngào khi Furuya-san bước ra khỏi giường với chiếc quần đùi.

Vế sau đã bị bỏ đi với người phụ nữ không có mối quan hệ hẹn hò.

"Kazami?"

Furuya cất giọng thắc mắc trong khi xỏ tay áo vào chiếc áo nỉ rơi trên mặt đất.

"Tại sao Furuya lại ôm Enomoto Azusa ngay từ đầu?"

Không, anh chỉ có thể nghĩ ra một lý do để ôm người khác giới nhưng người này có thực sự là một điều tra viên chìm xuất sắc không?

Tuy nhiên, cảm giác này không thể được kiểm soát bằng lý trí và Furuya-san cũng là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.

Không thể nói là không có.

"Này, có chuyện gì vậy?"

"Không biết có đúng vậy không."

Nhưng đó là một vấn đề hoàn toàn riêng tư.

Anh không nghĩ mình nên chen vào.

Nhưng anh tò mò quá đi mất.

Nghĩ lại thì, trước đây khi anh hiểu lầm rằng sếp nhỏ đang đưa một người phụ nữ về nhà, sếp đã rất ngạc nhiên nhưng có vẻ không có tâm trạng tức giận.

Nếu vậy, anh sẽ trả lời mình nếu mình hỏi chứ?

Xin hỏi được không?

Sự tò mò chiếm ưu thế và Kazami quyết định xông lên

"Ừm, Furuya-san. Tôi muốn hỏi anh một điều."

"Gì?"

"Ừm... Furuya-san, anh có thích Enomoto Azusa của Poirot không?"

"Huh?"

Dù là dạng câu hỏi nhưng anh gần như chắc chắn là mình hỏi. Khi nghe cái giọng bối rối thực sự, anh không khỏi kêu:

"Ơ!"

"Có chuyện gì nữa vậy? Sao lại tự dưng nhắc tới cô ấy chứ? Không hề có chuyện như vậy đâu."

"Vậy....thì tại sao Furuya-san lại có thể ôm Enomoto-san chặt như vậy?! Thậm chí còn nói 'Đừng đi'...!"

"Hả...? Anh đang nói cái quái gì vậy?"

"Anh...không nhớ anh có làm sao?"

Họ nhìn nhau chằm chằm hơn 10 giây với ánh mắt như không thể tin vào nhau. Sau một lúc, Furuya cau mày và mở miệng.

"Anh...đã thấy gì?"

"Khi....tôi vào căn phòng này bằng chìa khóa dự phòng đã thấy Furuya-san đang ôm cô Enomoto Azusa ở trên giường.

"..."

"Enomoto Azusa nói anh đã nói 'Đừng đi' với cô ấy và khi tôi nghĩ rằng anh sẽ ôm lấy tôi, Furuya-san đã ngủ thiếp đi."

Những lời của Kazami khiến mặt Furuya tái nhợt khi anh ngồi xuống và ôm đầu.

"Anh đang nói dối ... Tôi không nhớ gì cả. Tại sao cô ấy lại ở đây?"

"Cô ấy nói rằng ông chủ của cafe Poirot đã mời cô ấy đến thăm anh."

"Tôi không nhớ là đã có chuyện đó. Ngoài ra, không nên có bất kỳ ai vào nữa."

"Cô ấy nói cô ấy cũng còn đi mua sắm nữa cơ. Gồm nguyên liệu và nhiều thứ nữa... Thuốc và cả nước điện giải này nữa, phải không?"

Khi Furuya nhìn vào những thứ không nên có trong nhà, anh thở dài thườn thượt như thể mất đi cuốn sổ gạo và gục đầu xuống.

Furuya cau mày như thể vừa nhai phải mười con bọ đắng rồi anh gãi đầu.

Nhiều lần anh đã cảm thấy rằng Furuya, người xuất sắc trong mọi việc và làm chúng không chút do dự, thực sự giống như anh. Nhưng anh lại cảm thấy rằng Furuya, người đang ôm đầu trước mặt anh bây giờ cũng không thể nhầm lẫn vào đâu được.

"Furuya-san.....Tôi sẽ hỏi lại anh này, anh nghĩ gì về Enomoto Azusa?"

"............"

Furuya ngẩng đầu lên, bế chú chó đang lo lắng nhìn về phía mình, thở dài một hơi và nở một nụ cười tự giễu.

"Chà, có lẽ cô ấy thích tôi. Đã có nhiều lúc tôi thích cô ấy. Nhưng đây không phải là lúc để bị ám ảnh bởi tình yêu, càng không phải vì cô ấy là người mà tôi đã gặp với cái tên Amuro Tooru. Đừng yêu cô ấy, hãy dừng lại. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ gạt bỏ nó."

"Furuya-san..."

"Thật là một sai lầm. Tôi là một ông sếp vô dụng đã từng nhắc nhở anh... Đừng nói với đồng nghiệp của anh ở Cục Công an về ngày hôm nay. Làm ơn."

"Tôi sẽ không nói cho ai biết. Quan trọng hơn, anh định làm gì với cô ấy?"

"Hả? Tôi không thể làm khác được. Tiệm Cafe Poirot chẳng hơn gì một điểm đến làm việc. Khi tôi hoàn thành công việc của mình, sẽ đến ngày tôi nghỉ việc với tư cách là Amuro Tooru."

Kazami cau mày và cắn môi trước lời nói của Furuya.

"Thật là một khuôn mặt kỳ cục, Kazami. Tôi đang tiến hành một cuộc điều tra bí mật dưới tên giả. Không đời nào tôi có thể nói với anh bất cứ điều gì. Đó là điều đương nhiên thôi."

"Tôi hiểu rồi. Dù vậy, nếu có một ngày Furuya-san tìm thấy hạnh phúc, tôi nghĩ vậy. Một người mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để bảo vệ đất nước này như Furuya-san không thể tha thứ cho một người mà anh ấy yêu...Thật buồn. Tuy là tất nhiên, tôi biết bây giờ không phải lúc cho điều đó nhưng..."

"Kazami..."

"Tôi hiểu. Tôi cũng là một thành viên của Bộ Công an. Tôi sẽ bảo vệ cho đất nước này hơn bất cứ điều gì khác ngoài những người thân yêu của mình. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng khi được bổ nhiệm vào Bộ Công an. Tôi thực sự hy vọng rằng ngày đó sẽ đến khi anh có thể hạnh phúc."

"Anh quá tốt bụng đối với một Công an."

Furuya từ từ nhắm mắt lại và khẽ mỉm cười.

Furuya thân thiện có nhiều khả năng luôn nở nụ cười trên khuôn mặt. Dù có tỏ ra nghiêm khắc trong công việc nhưng anh thường nở nụ cười thoải mái đầy tự tin. Đây là hành vi của một ông sếp sẽ để cấp dưới thi hành nhiệm vụ của mình mà không chút do dự.

"Anh ấy là người có thể mỉm cười một cách điềm tĩnh."

Bây giờ anh đã bị nhìn thấu, lần duy nhất anh có thể là bản thân, là Furuya Rei khi anh làm cảnh sát. Nhưng vì anh không thể hiện bộ mặt thật của mình trong công việc nên chỉ có chú chó nhỏ này mới biết anh là loại người hay cười như thế này.

Về bản chất, nhân viên Công an cần có xu hướng giữ khoảng cách với gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của họ. Đó là lý do tại sao anh không thể yên tâm ở bên cạnh một người quan trọng với anh.

Cho dù có những bí mật không thể tiết lộ, giá như chúng ta có thể nắm tay nhau.

"Nghĩ như vậy nhưng cũng không nên quá cầu mong một người."

"Dù thực tế là gì, tôi sẽ ghi nhớ cảm xúc của anh."

"Vâng. Xin hãy làm như vậy."

"Chuyện đến đây là hết. Anh đợi tôi tỉnh dậy là vì anh có việc khác phải không?"

"Vâng. Tôi có chuyện muốn báo cáo..."

Kazami quay lại khi anh nắm lấy tay nắm cửa để về nhà sau khi nói về công việc.

"Chuyện gì vậy?"

"Ừm, khi tôi đến đây, tôi đã sử dụng chìa khóa mà tôi nhận được từ Furuya-san để vào."

"Đó là?"

"Enomoto-san đã hiểu lầm vì tôi cũng có một chìa khóa dự phòng."

"Hiểu lầm? Anh đang nói cái gì?"

"Cái đó...cô ấy tưởng Furuya-san và tôi là một cặp đồng tính."

"............"

Furuya cau mày và ôm đầu kinh ngạc.

"Bởi vì cô ấy hồn nhiên và ý tưởng của cô ấy nghiêng..."

"Tôi đã phủ nhận sự hiểu lầm nhưng...tôi được yêu cầu đến Poirot để nhận lời xin lỗi."

"Anh có chắc không?"

"Ồ, vâng."

"Nghĩ rằng mọi người sẽ bao vây lấy anh."

"Tôi xin lỗi!!!"

Kazami cúi đầu thật sâu rồi Furuya thở dài cùng khoanh tay lại.

Mặc dù, anh muốn trở thành một người đàn ông xứng đáng là cánh tay phải của Furuya Rei nhưng anh lại chán ghét bản thân vì những sai lầm thường xuyên của mình. Nếu anh giải quyết nó một cách bình tĩnh, anh đã không bị lấn át bởi khí thế của Enomoto Azusa và anh cũng sẽ không hứa hẹn bất kỳ điều gì.

"Từ tính cách của cô ấy, nếu anh không đến tiệm Poirot, có lẽ cô ấy sẽ thúc giục tôi. Nhiều khách quen ở đó là nhân viên Phòng Hình sự của Sở Cảnh sát thành phố. Vì vậy, tôi chắc rằng họ sẽ nghĩ anh là người quen của tôi. Tôi không biết nữa. Cũng không muốn bị phát hiện."

"Đúng."

"Hầu hết họ đều đến vào giờ ăn trưa."

"Hiểu rồi. Tôi xin lỗi, Furuya-san."

"Ồ, xin làm ơn hãy từ chối vé cà phê cho đàng hoàng. 100 vé đắt lắm."

"Tất nhiên rồi!"

Khi tiễn Kazami đi và khóa cửa trước, anh thấy một cái nồi trên bếp ga.

"Cháo trứng...và súp miso?"

Khi anh kiểm tra tủ lạnh, có quá nhiều trái cây và đồ tươi sống khác cũng như một tấm làm mát. Trên bàn là thuốc hạ sốt, nhiệt kế mới và 2 lít nước uống điện giải đóng chai nhựa.

"Trái cây không có tem mã vạch. Có thể nào cô ấy mua từ Poirot không?"

Sau khi xác nhận được những gì Azusa đã chuẩn bị, Furuya mở một chai nhựa và làm dịu cơn khát của mình. Azusa đã chuẩn bị nguyên liệu, thuốc và nước.

Không có thức uống bổ sung dinh dưỡng.

Nó có nghĩa là hãy dùng thức ăn và nước uống thích hợp để nghỉ ngơi hợp lý.

"Thật... cô ấy chắc chắn sẽ là một người vợ tốt, Azusa-san."

Một cảm giác mà anh đã không hề nhận ra khi bản thân nói cùng một ký ức trước đó chắc chắn đang sống lại trong trái tim giống nhau ra sao.

"Là một điều tra viên bí mật, mình biết trong đầu rằng đây là điều mình không nên muốn."

Tuy nhiên, hy vọng khi cô trở thành 'nàng dâu hiền', anh muốn cô sẽ ở bên cạnh anh.

Nó sẽ được phép mơ.

Hoặc, nếu anh có thể hoàn thành công việc xâm nhập vào Tổ chức trong tương lai gần, anh có nên lập một kế hoạch để danh tính của mình tình cờ bị tiết lộ không?

Nếu cô vô tình phát hiện ra, anh sẽ bị khiển trách nhưng đó là điều bất khả kháng.

Không có vấn đề gì khi tìm kiếm cô với tư cách là Furuya Rei. Kiểm tra lý lịch trước khi thâm nhập vào Poirot cho thấy không có vấn đề gì với cô hoặc người thân của cô.

"Ồ, hơn thế nữa."

"Tôi phải cảm ơn em trước."

Furuya nở một nụ cười dịu dàng đầy tình cảm khi anh tự hỏi điều gì sẽ tốt.

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#ngan