#08 Azusa, cưới anh nhé😘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc của tác giả: https://www.pixiv.net/en/users/3488628

***

"Tôi là Furuya Rei, một cảnh sát bảo an thuộc Phòng Kế hoạch An ninh của Cục Cơ quan Cảnh sát Quốc gia với biệt danh là Zero."

Hiện tại, theo lệnh điều tra bí mật, anh làm việc cả ngày lẫn đêm với tư cách là thám tử tư tại quán cà phê dưới cái tên Amuro Tooru. Ngoài ra, anh còn ẩn mình ở dưới lớp vỏ bọc Bourbon trong Tổ chức Áo Đen, một tổ chức tội phạm lớn. Tất cả cũng là vì ngày đêm liều mạng bảo vệ đất nước này.

Anh đã quen với cuộc sống ba mặt đầy nguy hiểm này nhưng vào gần đây có một niềm an ủi đặc biệt cho anh.

Tên cô là Enomoto Azusa. Cô kém Amuro tận sáu tuổi và họ làm việc tại cùng một quán cà phê, đồng thời, cũng là cô gái quảng cáo cho Cafe Poirot.

Cafe Poirot là một nơi thư giãn, là nơi bạn có thể quên đi sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Và cô gái ở trên biển hiệu của nó, Azusa, có khả năng đặc biệt là có thể giúp chữa lành tâm tư cho người khác.

Và anh chính là người đã luôn nhận được cảm giác chữa lành ấy, vì vậy không có nghi ngờ gì.

Một giọng nữ cao nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai của anh, nụ cười tươi tắn và vui vẻ, đồ ăn cô làm rất ngon, cô tốt bụng và chu đáo, cô còn giỏi trong việc làm hài lòng hơn.

Một khoảnh khắc bình yên và tĩnh lặng đã đến với anh, người đã ở trong một thế giới ảm đạm với tư cách là Furuya và Bourbon.

Anh lắng nghe câu chuyện của cô một cách vui vẻ và họ nói chuyện với nhau mà không có bất kỳ thành kiến ​​nào.

Nếu anh đi làm dù chỉ với một ít vết thương nhỏ, cô sẽ thay đổi cách đối xử cẩu thả của anh. Nhưng mặc dù cô tức giận và nếu anh có nói với cô rằng anh thích cần tây, cô vẫn sẽ đi cùng anh.

Thật rất lâu khi anh lại được nghe thấy câu "Chào mừng về nhà." kể từ khi anh học cấp hai.

"Đó là một sai lầm không thể chấp nhận được với tư cách là một điều tra viên bí mật nhưng không thể tránh được."

Tình yêu là thứ bất thình lình "dính" ở mọi thời đại và mọi quốc gia.

Xung quanh anh có rất rất nhiều những tình địch thầm ngưỡng mộ cô nhưng cô lại vô tâm với chuyện tình cảm và không nhận ra mình là một tay sát trai bẩm sinh.

Nhưng anh lại khác, với vị trí của một đồng nghiệp tốt trong ngành phục vụ nữa, các tình địch sẽ tự phân tán chỉ bằng một cuộc trò chuyện khêu gợi ở khoảng cách gần.

Nhưng đừng để cảnh giác của mình xuống.

Một người đàn ông "bảo vệ" vợ tương lai của mình (đã được lên kế hoạch) phải loại bỏ đối thủ ngay lập tức, chắc chắn, không được có sai sót.

Ngay bây giờ, vẫn còn nguy cơ ở trong một Tổ chức Áo đen, vì vậy, anh sẽ không thú nhận và hài lòng với vị trí chỉ là một đồng nghiệp thân thiết. Nhưng khi Tổ chức bị phá hủy, anh dự định sẽ bắt đầu kế hoạch hẹn hò và cuối cùng là tiến tới kết hôn.

Anh có thể hơi khó khăn vì anh đã nói dối về lý lịch của mình nhưng gần đây khi họ ở cùng nhau, anh hầu như đều thấy ổn và anh chắc chắn rằng Azusa sẽ chấp nhận anh.

"Có mất một lúc cũng không sao."

Anh không có ý định để cô ra đi và chính anh đã quyết định rằng bản thân nhất định sẽ phải cưới cô. Nếu có bất cứ điều gì làm anh lo lắng thì đó là anh không có nhiều trải nghiệm lãng mạn.

Nếu Hagi còn sống, anh sẽ xin lời khuyên về nhiều thứ.

Dù sao thì, anh cũng là một người đàn ông lớn tuổi tài hoa và anh đang lặng lẽ đọc những cuốn sách chỉ dạy về sự lãng mạn để chắc chắn có thể Azusa sẽ không thoát được.

Tuy nhiên, không giống như Azusa, hình ảnh phụ nữ được viết trong cuốn sách dường như không hữu dụng lắm.

"Mặc dù vậy, kể từ khi mình nhận thức được cảm xúc của mình, Azusa-san thật dễ thương, dễ thương, dễ thương!"

Nếu nó không dành cho anh, sẽ bực bội làm sao!

"Mình muốn tiêu diệt Tổ chức càng sớm càng tốt và tiến tới mối quan hệ với Azusa-san."

"Mình không thể không nghĩ về nó những ngày này."
 
Và vào một hôm bận công việc chính, anh buộc phải tạm xa Poirot một thời gian. Sự bận rộn chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ giờ đây ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Thời gian dành cho Azusa là không đủ.

Cuối cùng, anh quyết định đẩy lùi cơn thiếu ngủ và đến làm việc tại Poirot.

"Cô ấy mắng nình vì có quá nhiều quầng thâm ở mắt."

Anh phải về nhà, tranh thủ chợp mắt và rồi lại đến Poirot.

"Hãy về nhà sớm đi, mình đã ngủ thiếp đi ngay khi chuẩn bị đóng máy tính của Kaisha."

Tiếc là mọi người về sớm hơn hoặc là về phòng ngủ trưa nên anh đã bị ánh nắng ban mai chói chang chiếu qua cửa sổ đánh thức mà không bị ai làm phiền.

Khi anh nhìn đồng hồ, máu anh như dồn lên.

Nếu đến Poirot lâu hơn đến nhà anh.

Ngay cả khi anh có bỏ qua chiếc xe, nó hầu như không ổn.

Anh vội vã lên xe của mình ở bãi đậu xe và đi đến phố Beika.

Trong khi lái xe, anh nhận ra rằng mình phải thay bộ vest nhưng tiếc là anh đã không để quần áo sạch của Amuro trong xe.

Họ sẽ đến ngay trước khi cửa hàng mở cửa, vì vậy, hãy mặc những gì có trong tủ đồ của Poirot.

Chỉ có thể nhìn thấy Azusa trong bộ vest trước khi cửa hàng mở cửa.

Không có gì.

Anh đậu xe ở bãi đậu xe và tức giận lao tới chỗ Poirot.

May mắn là khi đến Poirot mà không đi qua ai và anh vội vã mở cửa trước.

"À, chào buổi sáng, Amuro-san."

"Chào buổi sáng, Azusa-san. Xin lỗi, tôi ngủ quên..."

"Không sao đâu. Ngay cả Amuro-san cũng ngủ quên mà."

"Tôi hiếm khi làm thế nhưng...tôi sẽ thay quần áo ngay."

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Azusa tỏa sáng rực rỡ và điều đó làm anh đau lòng—nhưng anh không thể thưởng thức nó. Dù sao thì anh cũng phải thay quần áo và đứng trong cửa hàng.

Tuy nhiên, Azusa, người đã ra khỏi bếp, đã ngăn anh đi ra sân sau.

"Azusa-san?"

"Chà, chà, việc chuẩn bị cho buổi sáng đã hoàn tất. Amuro-san có vẻ khá bận rộn, vì vậy, hãy dành thời gian và uống một tách cà phê trước."

Nhưng, mặc dù Amuro do dự, anh không thể ép mình rời khỏi Azusa và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Azusa, người vẫn đang đứng cạnh anh, nói:

"Amuro-san, nhìn qua đây một chút."

"Ể, à, Azusa-san?!"

Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa đầu anh.

Anh chưa bao giờ được cô chạm vào như thế này trước đây.

Dù tim đập thình thịch nhưng được vuốt ve cũng thấy sướng, chua chua ngọt ngọt.

"Tóc bù xù thế này thì phí của trời cho lắm."

"Chính là như vậy..."

"Nếu bận quá, lẽ ra anh nên nghỉ ngơi thay vì đến Poirot."

"Chính là như vậy...."

Anh không thể nói rằng anh muốn gặp Azusa càng sớm càng tốt.

Anh sẽ bị mắng là "nông nổi".

Anh không ngại bị cô mắng nhưng anh quả thực vẫn muốn nhìn thấy cô cười.

Sau khi được vuốt ve một lúc, cô cuối cùng cũng chịu buông tay sau khi vỗ nhẹ.

"Vâng, anh đã trở lại vẻ đẹp trai, Amuro-san!"

Nụ cười bẽn lẽn thỏa mãn của cô đã chiếm lấy trái tim anh.

Hàng rào đã kìm hãm lý trí cho đến bây giờ đã biến mất và thay vào đó là ánh sáng rực rỡ.

Anh có thể nghe thấy âm thanh của những cảm xúc không thể kiểm soát của mình bùng phát từ đâu đó.

"Ồ ────. Không thể nào. Tôi không làm được. Mình cưới nhau đi, Azusa-san."

Azusa phá lên cười khi đang chuẩn bị cà phê trong bếp.

Amuro, người lấy cả hai tay che mặt, nghe như một ông già vừa lau mặt bằng khăn nóng.

"Hả? Vừa rồi tốt như vậy sao?"

"Vâng."

Sau khi anh nói những gì anh muốn nói và cảm thấy sảng khoái, đột nhiên, cơn buồn ngủ lại ập tới. Nghĩ lại thì, anh chỉ mới ngủ thiếp đi ở Kaisha trong một hoặc hai giờ.

Lần cuối cùng mình ngủ ngon là khi nào?

Cơ thể thiếu ngủ của anh dễ dàng rơi vào mệt mỏi.

Anh chống khuỷu tay lên quầy để chống đỡ cơ thể đang lảo đảo của mình với mí mắt nặng trĩu nhưng ngay lập tức anh đã ném mình xuống quầy như thể nó trôi chảy trong vô vọng.

"Azusa-san, làm vợ anh đi..."

Azusa, người đang đun ấm nước, đang cười cười khi nhìn Amuro ngã xuống.

Amuro, người luôn luôn nhút nhát, ngốc ngốc lại trông rất dễ thương đến nỗi khiến cô dường như muốn tan chảy.

Vậy mà anh lại không thể không gắn bó với cô.

"ĐƯỢC RỒI!"

"Cái gì?"

"Thực ra?!"

Amuro phản ứng chậm hơn một nhịp và ngồi dậy.

Nhưng mắt nó đình công roài.

"Anh đã nghe rồi đó."

"Rồi! Amuro-san, anh có nghe không?"

"Tôi đang lắng nghe!"

"Anh không nghe tôi nói à?"

Anh không thể nhìn thấy Azusa cau mày.

"Tôi nghiêm túc! Ngày mai tôi sẽ mang đơn đăng ký kết hôn đến!"

Sau khi tuyên bố như vậy, Amuro lại loạng choạng ngã xuống quầy.

Một tiếng cười nhẹ có thể được nghe thấy.

"Azusa-san là vợ tôi...tôi rất hạnh phúc..."

Sau khi nói những lời đó, Amuro bắt đầu ngủ một cách bình thường.

Azusa, người đang choáng váng, tắt ấm nước sôi và thở dài.

"Thực sự, tại sao anh làm việc đến giới hạn thể chất thế chứ?"

Khi cô lặng lẽ đến gần mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cô đã vô cùng chăm chú nhìn vào Amuro.

"Một khuôn mặt đang say ngủ rất ư là hạnh phúc...Không biết liệu Amuro-san có thực sự thích mình không?"

Amuro không nghe thấy mấy lời độc thoại của Azusa khi cô nghiêng đầu bối rối.

"Chào buổi sáng, Azusa-chan."

"Chào buổi sáng, Mouri-san."

Azusa chào Kogoro bằng một nụ cười khi ông bước vào sau giờ mở cửa ngày hôm nay.

Khi Kogoro bước vào cửa hàng với nụ cười trên môi, ông nhận thấy sự hiện diện của một người đàn ông đang nằm trên quầy.

Và nhìn vào từ phía sau....

"Azusa-chan nè, đây có phải là Amuro-kun không?"

"Đúng vậy. Anh ấy đến làm việc nhưng do anh ấy mệt quá, ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi."

"Heh~ Cậu ấy bận cũng không sao nhưng nếu Azusa-chan ngủ ở đây sẽ gặp rắc rối đấy."

"Chậc, còn chưa tới lúc đông mà."

Kogoro gật đầu với Azusa, người cười gượng gạo:

"Điều đó cũng đúng."
 
Amuro đột ngột đứng dậy trong khi Kogoro đang thưởng thức một tách cà phê khác trong buổi sáng yên tĩnh.

"Ồ, chào buổi sáng Amuro-kun. Ngủ có ngon không?"

"Ể, Mouri-sensei? Chào buổi sáng...?"

"Ta hiểu những người ở độ tuổi của cậu đều muốn làm việc chăm chỉ nhưng đừng quá sức mà hủy hoại thân thể của mình."

"À, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."

Azusa cảm thấy bình yên trước hình ảnh ấm áp của một người thầy vói người học việc của mình. Khi ánh mắt của Amuro bất ngờ lướt tới, cô cau mày và nhìn thẳng vào anh:

"Amuro-san, sao hôm nay anh không về nhà nghỉ ngơi đi?"

Nghe những lời đó, Amuro vội đứng dậy.

"Xin lỗi, Azusa-san! Tôi đi làm đây, tôi sẽ thay quần áo ngay!"

"Moo! Vậy thì hãy nghỉ ngơi ở đằng sau thêm một chút nữa. Tôi không thể bắt những người thiếu ngủ, đi không vững làm việc được."

"Bây giờ tôi ổn."

Bỏ ngoài tai lời nói của Azusa, Amuro chợt khựng lại khi đặt tay lên nắm cửa sau để thay quần áo.

"Cái đó..., cái đó, tôi vừa rồi...?"

Nhìn lại Azusa, vẫn còn bối rối, cô đưa tay lên miệng và cười xấu hổ.

Với cái đầu cà dật vì thiếu ngủ trầm trọng, anh xấu hổ đến mức mặt bốc hỏa sau khi có màn tỏ tình và cầu hôn.

Nhưng Amuro chợt nhận ra.

Nếu anh nhớ không nhầm, Azusa đã nói đùa rằng OK.

Anh cảm thấy choáng ngợp khi nghe lỏm được điều đó và còn nói sẽ mang theo giấy đăng ký kết hôn.

Anh quá ngu ngốc.

Ngay từ đầu, mọi thứ đã được lên kế hoạch.

Sau khi phá hủy Tổ chức và rồi với từng bước tiến hành theo kế hoạch nhưng anh đã vô tình bật ra.

Điều này thường giống như là kiểu không đánh  mà tự khai.

Ngay khi mặt cô đỏ bừng lên, Amuro, lúc này đã trở nên tái nhợt, loạng choạng và ngã xuống sàn.

Nghe thấy giọng nói lo lắng của Azusa và Kogoro, anh liền bất tỉnh.

Anh quyết định buông bỏ ý thức của mình, quyết tâm không bao giờ bỏ bê giấc ngủ nữa.

Sau đó, Amuro, người đang ngủ ở đằng sau , thức dậy vào khoảng thời gian ăn trưa nhưng lại bị đuổi về nhà mà không được phép làm việc trong ngày.

Trong lúc rảnh rỗi, anh ăn uống, tắm rửa vệ sinh xong xuôi, vừa làm vừa nghĩ ngợi.

Hãy quyết định và đứng lên.

"Xin lỗi. Xin chào, mình sẽ ra ngoài một lần nữa."

"Một người đàn ông không có gì để nói."

"Mình đã nói qua một lần, vậy chúng ta bắt đầu lại không cần bù đắp."

Sau khi đi tắm, cạo râu, sấy khô tóc bằng máy sấy tóc, anh mặc bộ quần áo mới mà Kazami vừa mua.

Sau khi xác định thời gian, anh nhanh chóng lên xe và nhấn ga.

"Chào buổi tối, Azusa-san."

Azusa, người đã bắt đầu dọn dẹp Poirot ngay trước khi đóng cửa, ngạc nhiên nhìn lên.

"Amuro-san!? Anh lại đến có chuyện gì vậy? Sau đó, anh có nghỉ ngơi đàng hoàng không?"

"Nhờ có cô, tôi đã được nghỉ ngơi tốt."

Azusa nhận thấy thứ mà anh đang cầm sau lưng khi bước vào cửa hàng với một nụ cười gượng gạo.

Cô lườm anh, tự hỏi liệu đó có phải là sự thật không.

"Đó là bó hoa sao? Anh đi đâu vậy?"

Một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực anh, nó không giống như mà anh nghĩ khi tặng món quà dành cho người khác.

Anh không muốn cô nghĩ rằng đó là vì anh không có mạch đập.

"Không. Cái này là cho Azusa-san."

"Ơ, với tôi? Tại sao?"

"Vì bất cứ thứ gì.....Dù sao thì, cứ nhận đi."

Azusa nghiêng đầu và ngoan ngoãn nhận lấy khi cô đưa nó.

"Cảm ơn...?"

"Thật ra, thật tuyệt nếu có thể kết hôn liền nhưng điều đó là không thể vào ngày diễn ra sự kiện."

"Hả? Anh có việc gì không?"

"Ừm... xin hãy nói sau. Hơn nữa, tôi có chuyện muốn nói, nên mời ngồi xuống, Azusa-san."

"Ừ, mặc dù vẫn còn công việc phải kết thúc..."

"Tôi sẽ giúp cô khi nói xong."

Amuro miễn cưỡng mời Azusa ngồi ngay cạnh mình và anh cúi đầu trước.

"Tôi thực sự xin lỗi về những gì đã xảy ra sáng nay. Tôi đã làm cô lo lắng."

"Không, thế là đủ rồi. Miễn là Amuro-san vẫn ổn. Nhưng từ giờ trở đi, xin hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn một chút."

"Đúng."

Azusa nhìn theo anh với ánh mắt tò mò khi anh đút tay vào túi trong của áo khoác. Một chiếc hộp nhỏ trong túi đã chìa ra trước khi kịp rời mắt khỏi nó.

"Ơ.....Cái này."

"Chỉ có một lựa chọn cho cái hộp đặc trưng này."

Azusa không nói nên lời khi mở nắp và cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.

"Sáng nay tôi đã có một lời cầu hôn rất thảm hại nhưng tôi nghiêm túc đấy. Azusa-san, hãy cưới tôi đi."

"Eh, yeah~... Tôi nghiêm túc mà..."

"Đó là phản ứng gì vậy?"

Khi Amuro nhăn mặt trước câu trả lời dài dòng, Azusa phá lên cười khúc khích.

"Bởi vì... Fufu, Amuro-san, tôi thích anh."

"Đúng vậy. Tôi thích Azusa-san và tôi luôn muốn lấy em làm vợ."

Anh hiểu rồi, vẻ mặt của Azusa khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong khi trả lời hóa ra nó là như vậy, có vẻ rất hạnh phúc.

Anh không bị ghét bỏ. Anh muốn nghĩ rằng đó không phải là một sự hiểu lầm.

Đôi mắt của Azusa mở to khi anh đưa ra một tài liệu trước mặt mình.

"Oa. . . Anh thật sự mang theo tờ đăng ký kết hôn."

"Đừng rút lui, Azusa-san. Tôi xin lỗi vì đã quá đường đột. Nhưng tôi không muốn quên chuyện đã xảy ra sáng nay. Vì vậy, đây là quyết tâm của tôi."

"Tuyên bố quyết định?"

"Tất nhiên, em không cần phải trả lời ngay lập tức. Nhưng tôi muốn em biết rằng tôi thực sự thích em."

"Đúng....."

Amuro cảm thấy nhẹ nhõm vì lần này cô đã gật đầu đàng hoàng.

"Anh đang thực sự chờ đợi câu trả lời của em? Bao lâu rồi?"

"Miễn là em cho tôi một câu trả lời tốt."

"Ơ, phải làm sao đây?"

Trái ngược với lời nói của cô, Azusa vui vẻ xấu hổ và che nửa khuôn mặt của mình bằng giấy đăng ký kết hôn.

Đôi mắt dường như tan chảy thật dễ thương.

Tuy nhiên, khi Azusa cao giọng "Huh?", cô trở nên nghiêm túc.

"Amuro-san, tên anh đã viết khác."

"Phải."

"Tôi đã quá bận tâm đến việc cầu hôn đến nỗi tôi quên mất nó."

"Tôi vẫn chưa được sếp cho phép tiết lộ tên thật của mình."

Tưởng tượng sau này mình sẽ bị ông sếp có vẻ ngoài khó tính khiển trách, anh toát mồ hôi lạnh.

Đó là thời điểm Furuya quyết định biến "Đừng tiết kiệm giấc ngủ" thành phương châm của gia đình.

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#ngan